Ngụy trang - một chức năng của riêng Phong Sa Trùng, nó lợi dụng một lớp nhô lên không có quy tắc của bề mặt, ngụy trang thành vẫn thạch, tránh thoát hệ thống dò tìm của kẻ địch. Nhưng điều kiện để mở ra công năng này vô cùng ngặt nghèo, nó cần phải đóng tất cả hệ thống chức năng. Mà hệ thống động cơ từ trạng thái đóng chuyển sang trạng thái mở, cần rất nhiều thao tác, đây cũng chính là nói, khi ngươi sử dụng chức năng này, thì ngươi đã đánh đổi bằng tốc độ, vậy ngươi chỉ có cầu nguyện để có thể thành công thoát khỏi sự dò tìm của kẻ địch, nếu không, dù ngươi muốn chạy cũng không kịp nữa.
Không nghi ngờ gì, đối với yêu cầu quá cao của thao tác là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất hạn chế chức năng này có thể được ứng dụng rộng rãi.
Phong Sa Trùng của Diệp Trùng không chút động tĩnh gì len lỏi trong đám tàu buôn.
Nếu như cẩn thận, thì sẽ phát hiện khối vẫn thạch này luôn dán sát vào phía dưới hoặc bên cạnh tàu buôn mà bay đi, lần nào cũng cách chút xíu, vô cùng nguy hiểm.
Mỗi khi vượt qua một tàu buôn, Diệp Trùng lại lợi dụng sự che chở của tàu buôn, trong thời gian cực ngắn hoàn thành một loạt thao tác mở động cơ, điều chỉnh góc độ, đóng động cơ.
Sau khi vượt qua tàu buôn cuối cùng, Diệp Trùng rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.
Phong Sa Trùng của Diệp Trùng theo quán tính, từ từ bay tới nham thạch đang trôi nổi ở đằng xa. Bóng đêm tịch mịch, đen tối, sự chuyển động theo quán tính của một khối vẫn thạch không bắt mắt không hề làm bất cứ người nào chú ý.
Lúc này, Diệp Trùng mới phát hiện bản thân đã ướt sũng toàn thân, giống như vừa mới chui ra từ trong nước. Cảm giác đau do hai tay khẽ co giật truyền lại; là do thao tác vừa rồi đã vượt qua mức độ huấn luyện bình thường, làm hai tay chịu tải quá lớn mà dẫn tới sự không thoải mái. Chí mạng nhất là tay phải của Diệp Trùng, một quyền đánh vỡ cửa kho, làm tay phải của hắn đã bị thương. Bình thường, bị thương ở mức này, Diệp Trùng căn bản không để trong mắt, nhưng bây giờ điều hắn có thể làm chỉ là cầu nguyện tay phải ngàn vạn lần đừng "tuột xích" trong lúc này.
Mồ hôi và máu trộn lẫn vào nhau, chất muối trong mồ hôi khẽ kích thích tay phải của Diệp Trùng, cũng làm cho tay phải của Diệp Trùng cảm thấy không mệt mỏi đến vậy.
Với tốc độ hiện tại, đến được chỗ nham thạch vẫn cần khoảng 5 phút.
Do đèn của phòng điều khiển đã bị tắt, màn hình xuất hiện trước mắt Diệp Trùng tỏa ra ánh sáng u ám, giống như cảnh trong mơ.
Đáng tiếc Diệp Trùng không rãnh để thưởng thức, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, không ngừng điều chỉnh nhịp hô hấp của mình, để có thể hồi phục một thể lực đã bị tiêu hao quá mức, hai tay nhẹ nhàng thao tác, xoa dịu sự mệt mỏi của hai tay.
Diễn tiến trên chiến trường thế nào, Diệp Trùng đã không dám đi xem.
Năm phút, Diệp Trùng nhìn thấy nham thạch phía trước từ từ lớn lên trong mắt mình, một sự khẩn trương chưa từng có xâm chiếm đầu óc, bước đầu tiên đã hoàn thành vô cùng hoàn mỹ, còn bước thứ 2 thì sao?
Gần rồi, gần rồi, gần hơn nữa... Chính là lúc này!
Khi Phong Sa Trùng của Diệp Trùng chui vào bóng của nham thạch, động cơ của Phong Sa Trùng đột nhiên khởi động, đồng thời, tất cả động cơ hỗ trợ bên hông cũng mở ra, động cơ hỗ trợ không ngừng đổi hướng điều chỉnh góc độ, Phong Sa Trùng giống như bị nham thạch hút vào, vạch nên một đường cong 1200, từ một bên nham thạch chui vào, sau đó lại từ một phía khác của nham thạch chui ra, cả quá trình giống như nước chảy mây trôi, vô cùng tự nhiên.
Do khoảng cách của nham thạch với 2 bên đều khá xa, nên không dễ bị ngươi khác chú ý. Đây chính là nguyên nhân Diệp Trùng chọn khối nham thạch này.
Hắn muốn lợi dụng khối nham thạch này đề hoàn thành việc thay đổi phương hướng.
Không nghi ngờ gì, Diệp Trùng hoàn thành vô cùng đẹp mắt, Diệp Trùng dám tin tưởng, dù Mục ở chỗ này, đối với việc hắn chuyển hướng vừa rồi nhất định sẽ vô cùng vừa ý.
Hệ thống động lực của Phong Sa Trùng ngay trước khi bay ra từ một bên của nham thạch đã hoàn toàn đóng lại.
Phương hướng bay của Phong Sa Trùng - Tàu hải tặc.
Ai cũng không chú ý tới "vẫn thạch" có khả năng thay đổi kết quả của toàn chiến trường, hiện đang bay tới tàu hải tặc với tốc độ bình thường này!
Thấy tàu hải tặc càng lúc càng gần lại, tâm tình Diệp Trùng càng lúc càng khẩn trương!
Góc độ hoàn toàn không có sai sót!
Phong Sa Trùng của Diệp Trùng nguy hiểm đến không thể nguy hiểm hơn lướt sát qua tàu hải tặc đầu tiên ở vòng ngoài cùng, làm Diệp Trùng sợ đến toát mồ hôi đầy người. Bây giờ không có cơ hội cho Diệp Trùng thay đổi góc độ, chỉ cần động cơ của Phong Sa Trùng có chút nào mở ra, ngụy trang lập tức sẽ biến mất, có thể tưởng tượng, Diệp Trùng tuyệt đối chắc rằng bản thân lúc đó chỉ sợ trong chốc lát bị vô số pháo lửa bắn tới ngay cả tro cũng không còn chút nào.
Phong Sa Trùng thuyết minh một cách hoàn mỹ cho năng lực tính toán của Diệp Trùng, thật sự là không có chút va chạm nào với tàu hải tặc, tiếp tục trôi sâu vào trong đám tàu hải tặc.
Diệp Trùng cuối cùng cũng tới được mục tiêu - Tàu hải tặc có hình dạng kỳ lạ đó!
Diệp Trùng bây giờ có thể khẳng định, tàu hải tặc này tuyệt đối không phải là tàu hải tặc bình thường! Nhìn tàu hải tặc được bảo vệ ở giữa này sắp thành con mồi của mình, Diệp Trùng từ trong xương cốt cảm nhận được một loại kích thích trước giờ chưa từng có, loại kích thích này giống như dòng điện chạy khắp toàn thân hắn, hắn hưng phấn tới mức gần như có chút run rẩy.
Hai mắt Diệp Trùng đỏ ké, những mệt nhọc vừa rồi, sự đau đớn của vết thương, sự co giật của hai tay lúc này toàn bộ không cánh mà bay, thân thể Diệp Trùng giống như được thổi một sức sống mới, làm tinh thần hắn phấn chấn, hắn thậm chí cảm thấy trước giờ chưa từng có trạng thái tốt như vậy.
Không giống sự cuồng nhiệt trong lòng, thao tác của hai tay Diệp Trùng vẫn đâu ra đấy như cũ, không có chút lộn xộn nào.
Ngay khi Phong Sa Trùng đi qua phía dưới của tàu hải tặc này, đuôi bò cạp của nó đột nhiên bắn ra, phù nhẹ một tiếng, thông qua dây thừng bằng hợp kim truyền lại. Đầu đuôi của Phong Sa Trùng là một ống hút hình tròn to lớn, bình thường thu lại thành mũi khoan hình tròn. Đuôi bò cạp của Phong Sa Trùng ngay lúc bắn tới phía dưới tàu hải tặc đột nhiên mở ra, hóa thành ống hút hình tròn, vững chắc hút vào phía dưới của tàu hải tặc.
Thế trôi tới của Phong Sa Trùng cuối cùng cũng dừng lại, Diệp Trùng cũng trút được sự thấp thỏm trong lòng.
Diệp Trùng không khỏi tỉ mỉ đánh giá đáy thuyền gần trong gang tấc này.
Ngay giữa đáy thuyền có một cái nắp lõm vào trong, ước chừng có khả năng từ bên trong mới có thể mở được.
Trong quang giáp dùng trong vũ trụ đều có áo cứu hộ của sư sĩ, nó không chỉ có thể cung cấp ô-xy lâu tới 10 tiếng, mà còn có khả năng bay, đương nhiên, phạm vi bay cực nhỏ, chỉ là để có thể thuận lợi chạy tới tàu vũ trụ gần nhất.
Diệp Trùng mặc áo cứu hộ, eo mang thanh trủy thủ Cố Thiếu Trạch đưa cho hắn, tay xách thùng công cụ, im lặng chui ra khỏ phòng điều khiển. Diệp Trùng không lập tức men theo dây thừng hợp kim bò lên trên, mà lại trôi tới bụng của Phong Sa Trùng, tìm tới nơi cất giữ vũ khí.
Diệp Trùng cẩn thận sử dụng thùng công cụ trong tay, lấy ra kiếm laser gắn trên Phong Sa Trùng, súng thì Diệp Trùng bây giờ không dám dùng, thứ này lúc nào cũng có thể bộc lộ bản thân, Diệp Trùng không dám lấy mạng của mình ra mạo hiểm.
Diệp Trùng lấy ra kiếm laser dài tới 3 mét, hình dáng khá là hài hước.
Cẩn thận men theo dây thừng hợp kim bò tới phía dưới tàu hải tặc này, tới chỗ cái nắp lõm vào trong đó, quan sát tỉ mỉ cái nắp này, quả nhiên là mở ra từ phía trong, Diệp Trùng lập tức tiêu tan ý tưởng dùng hộp công cụ để mở cái nắp này, liền tiện tay quăng hộp công cụ sang một bên, hai tay nhấc thanh kiếm laser lên.
Là sống là chết, trông vào lần này! Kiếm laser trong tay Diệp Trùng không hề do dự đâm vào cái nắp.