Binh, một tiếng trầm đục làm người ta khó kìm nén được, lấy nắm tay phải của Diệp Trùng làm trung tâm, vô số vết nứt nhỏ bé, dày đặc điên cuồng lan rộng ra xung quanh, trên cánh của kho màu đen nứt ra một đóa hoa màu bạc, nhiễm vài điểm hồng tươi, nở rộ nghênh đón Diệp Trùng.
Choang, âm thanh giống như pha lê vỡ nát, từng phiến từng phiến cánh hoa kim loại nhỏ bé rơi rụng, trong chốc lát, mảnh vỡ trên cửa rào rào rơi xuống, chi chít như mưa.
Diệp Trùng nhìn tay phải, tay phải đã bong da rách thịt, máu thịt mơ hồ, không khỏi thầm nghĩ, xem ra loại viêc tay không phá cửa này về sau hay là ít làm chút thì tốt hơn.
Không cần nghĩ nhiều, Diệp Trùng như một trận gió xông vào kho.
Rất nhanh, hắn phát hiện trên cái tủ dựa sát tường những công tắc không gian quang giáp sắp xếp chỉnh tề. Diệp Trùng giống như một con sói đói gặp được thức ăn ngon, reo lên một tiếng lao tới.
Bởi vì là quang giáp dự bị, ngoại trừ vài cái quang giáp đặc thù như quang giáp chuyên dùng trinh thám, phần lớn trong đó là quang giáp dùng trong vũ trụ.
Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Trùng chọn một quang giáp hình dạng bò cạp toàn thân đen thui: Phong Sa Trùng. Nó có tốc độ xuất chúng, tầm nhìn rộng lớn, độ dày của giáp cũng có thể đạt tới mức làm mọi người vừa ý, thân giáp màu đen càng làm cho nó trong vũ trụ khó bị kẻ địch phát hiện. Mà điều làm cho Diệp Trùng chọn nó không chỉ như vậy, một số chức năng riêng biệt của Phong Sa Trùng trong lúc này càng làm hắn chọn nó.
Nhìn lên tủ, Diệp Trùng cắn răng, xoạt một cái, mang tất cả công tắc không gian thu toàn bộ vào túi mình.
Diệp Trùng xoay người chui vào buồng điều khiển của Phong Sa Trùng, nhìn thấy giao diện thao tác vậy mà lại cần phải tiến hành cài thiết lập ban đầu, Diệp Trùng không khỏi nôn nóng.
Vẫn là Mục tiện lợi, vốn không cần thực hiện thao tác phiền phức như vậy, chỉ cần một giọt máu là được rồi.
Ánh mắt Diệp Trùng nhìn chằm chằm tin tức đang chạy trên màn hình, tốc độ hai tay đã nhanh tới mức nhìn không rõ hình dáng. Phong Sa Trùng có rất nhiều tác dụng đặc thù, vì để sử dụng thuận tiện, Diệp Trùng không thể không tiến hành một loạt các cài đặt. Trong chiến tranh, sống chết cách nhau trong gang tấc, Diệp Trùng không dám để như vậy, không hề chuẩn bị mà xông vào.
Tuy nhanh nhưng không hề hoảng loạn, Diệp Trùng không dám có chút bất cẩn nào, thực hiện toàn bộ cài đặt.
Nếu là Mục thì khỏe rồi, mạng của mình tuyệt đối được bảo đảm, cũng không bị sứt đầu mẻ trán như bây giờ.
Cố Thiếu Trạch và Số 2 yên tĩnh ngồi trong phòng, yên lặng mà nhìn.
Chiến trường loạn cào cào cả lên, hai bên chiến đấu đều là sư sĩ. Tia laser với đủ loại màu sắc đan xen, va chạm, ánh sáng rực rỡ lóe lên rồi biến mất trong bầu trời đêm tĩnh lặng.
Sư sĩ của Tượng Diệp đoàn giống như một đội quân, đội hình chiến đấu nghiêm chỉnh, mọi người chi viện lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, ngay ngắn có trật tự, 10 sư sĩ cao cấp chính là nòng cốt trong đó, mà đoàn trưởng Phí Địch chính là đầu não của bọn họ.
(Chương trước tên là Tượng Thụ Diệp đoàn, nhưng chương này tác giả lúc viết Tượng Diệp đoàn, lúc viết Tượng Thụ đoàn, nên thống nhất là Tượng Diệp đoàn, đều có nghĩa là lá sồi.)
Đằng sau sự nổi tiếng không có binh lính yếu ớt, số lượng hải tặc Hồng Kỳ Ưng vượt xa Tượng Diệp đoàn, hơn nữa toàn bộ đều phân công chiến đấu, bọn chúng giống như một bầy sói giảo hoạt, tránh né chính diện với Tượng Diệp đoàn, không ngừng gây rối, cắn xé cánh sườn và đuôi Tượng Diệp đoàn, với lại không hề dây dưa với Tượng Diệp đoàn, chỉ một mực du đấu.
Hai bên xem ra dường như ai cũng không làm gì được ai, nhưng số lượng hải tặc Hồng Kỳ Ưng vượt xa Tượng Diệp đoàn, cán cân chiến tranh theo thời gian trôi qua bắt đầu dần dần nghiêng về phía hải tặc Hồng Kỳ Ưng.
Diệp Trùng cẩn thận điều khiển Phong Sa Trùng trốn ở sau đội buôn, hoảng sợ nhìn cục diện vô cùng hỗn loạn trước mắt. Tuy Diệp Trùng sống nhiều năm ở hành tinh rác tồi tệ, tàn khốc đó, nhưng cảnh trước mắt vẫn làm cho tận đáy lòng hắn run rẩy không thôi.
Vô số quang giáp đang bay lượn, xoay chuyển, chốc lát lại nổ dữ dội, hoa lửa tỏa sáng rực rỡ trong mắt Diệp Trùng. Mặc dù Diệp Trùng trong căn cứ huấn luyện ý thức đã thi đấu vô số, quang giáp bị hắn đánh nổ cũng không ít, nhưng không có được một nửa cảnh trước mắt, làm chấn động lòng người.
Diệp Trùng cố gắng đè nén những suy nghĩ vớ vẩn trong lòng.
Sống... sống... nhất định phải sống! Diệp Trùng như thôi miên, một lần lại một lần nói với chính mình, bản thân không thể chết ở đây, không dễ dàng gì rời khỏi cái hành tinh rác đáng chết đó, thế giới bên ngoài vẫn chưa tìm hiểu qua, làm sao có thể chết ở nơi này?
Mình không thể chết! Diệp Trùng ra sức gào thét trong lòng.
Phù, phù... Diệp Trùng thở sâu từng hơi từng hơi một, dần dần, tâm tình bắt đầu dần dần trở nên bình tĩnh trở lại.
Phải làm sao đây? Cứ thế này, Tượng Diệp đoàn thua chỉ là chuyện sớm muộn, bản thân có bao nhiêu bản lĩnh, Diệp Trùng trong lòng hiểu rõ, hắn vẫn đui mù tự cao tới mức cho rằng mình thiên hạ vô địch. Theo tình hình này, dù mình có lên thì cũng sẽ không làm kết cục có chút thay đổi nào.
Diệp Trùng bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ.
Nhìn thấy 2 bên quấn chặt vào nhau, không có ai chú ý bên này, trong lòng Diệp Trùng khẽ động, không bằng điều khiển một tàu thương lén trốn đi, dù sao lúc trước mình cũng thỉnh giáo qua kỹ xảo về mặt này với Cố Thiếu Trạch, vấn đề chắc không lớn!
Không được, Diệp Trùng lập tức phủ định suy nghĩ này, với tốc độ của tàu buôn, đợi đám hải tặc này kết thúc trận chiến này, mình tính ra cũng không chạy được bao xa, hơn nữa tốc độ của tàu buôn chắc là không bằng tàu hải tặc, cuối cùng khẳng định sẽ bị đuổi kịp.
Nếu như điều khiển quang giáp bỏ chạy? Đối phương nhất định sẽ không phát hiện, dù có phát hiện thì chắc cũng không phái người đuổi theo, hơn nữa nếu đuổi theo, người cũng không quá nhiều, nếu tới một hai tên, bản thân vẫn có sự chắc chắn nhất định.
Nhưng, quang giáp tuyệt không thích hợp bay đường dài, năng lượng không đủ, hơn nữa không có tiếp tế, đồ ăn, thức uống cũng không có, như vậy mà chạy đi, tính ra cũng chết đói, chết khát trong vũ trụ mênh mông.
Vậy phải làm sao đây? Diệp Trùng đau đầu, nhăn tít lông mày.
Đột nhiên, Diệp Trùng liếc thấy một tàu vũ trụ có hình dáng kỳ lạ, được rất nhiều tàu hải tặc vây ở giữa, mơ hồ chính là đầu não của tất cả tàu hải tặc. Lập tức, một suy nghĩ không tự chủ xuất hiện trong đầu Diệp Trùng, ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền không cách nào xóa đi.
Lại nhìn tới mấy cục vẫn thạch mấy mươi mét vuông đang trôi nổi nơi xa, Diệp Trùng trong lòng lập tức có biện pháp.
Chiến đấu đã trở nên căng thẳng tột độ, hai bên bắt đầu xuất hiện thương vong khá lớn, hầu như chú ý của mọi người đều tập trung tại trung tâm chiến trường.
Một cơ hội lớn!
Diệp Trùng nhanh chóng quyết định, cắn răng xông vào nguy hiểm, là sống là chết, chính ở trong chiêu này.
Diệp Trùng ngồi thẳng trên ghế điều khiển, nhắm mắt lại, bắt đầu hít ra, thở vào theo một tiết tấu đặc biệt, điều tiết bắp thịt toàn thân một cách có ý thức, thoải mái tâm tình. Hai tay nhẹ nhàng đặt lên bàn điều khiển, mười ngón tay tự nhiên hơi cong lại.
Phút chốc, Diệp Trùng mở trừng hai mắt, thần quang bạo trướng.
Quát nhẹ một tiếng, hai tay đột nhiên hóa thành hư ảnh, giữa sống và chết, Diệp Trùng không dám giữ lại chút gì, Diệp Trùng tin rằng, tốc độ hai tay lần này tuyệt đối là lần nhanh nhất từ xưa tới nay.
Tăng tốc, đổi số, Diệp Trùng trong nháy mắt đẩy tốc độ lên cao nhất, lao chéo về phía tàu buôn trước mặt, giống như có thâm thù đại hận không gì sánh bằng với tàu buôn đó.
Khi còn cách chỉ có 10 mét, Diệp Trùng đã tiến vào trong cái bóng to lớn hình thành bởi con tàu buôn, mắt thấy sắp đâm mạnh vào nó, hai tay Diệp Trùng đột nhiên tăng tốc, động cơ hỗ trợ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng của Phong Sa Trùng ầm ầm mở ra.
Chỉ thấy Phong Sa Trùng vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, không nguy hiểm nào hơn lướt qua phía dưới tàu buôn, nơi Phong Sa Trùng của Diệp Trùng cách tàu buôn gần nhất chỉ có không tới 10 cm. (DG: Unbelievable!!!)
Diệp Trùng chăm chú nhìn màn hình, trong đầu tính đi tính lại, hai tay không có chút trì hoãn, mồ hôi to như hạt đậu đầy trên trán, rõ ràng thao tác như vậy đối với Diệp Trùng mà nói, cũng cực kỳ tốn sức.
Phía dưới tàu buôn chỉ rộng 50 mét, với tốc độ hiện tại, Phong Sa Trùng của Diệp Trùng chỉ cần không tới 1 giây thì đã xông ra khỏi phía dưới tàu buôn.
Trong vòng chưa tới 1 giây chui qua phía dưới tàu buôn, Phong Sa Trùng của Diệp Trùng đã hoàn toàn biến dạng.
Thân giáp màu đen vốn trơn bóng đã biến thành lồi lõm không bằng phẳng, lồi lên rất nhiều chỗ không theo nguyên tắc, cái đuôi bò cạp dài cũng bị thu vào trong quang giáp. Phong Sa Trùng bây giờ xem ra giống như một vẫn thạch có thể thấy ở mọi nơi trong vũ trụ. Tất cả động cơ trước khi xông ra khỏi phía dưới tàu buôn một sát na đã hoàn toàn đóng lại.
Một loạt các thao tác phức tạp như vậy, chính là trong chưa tới một giây thời gian này hoàn thành, có thể thấy tốc độ của hai tay Diệp Trùng nhanh thế nào!
Diệp Trùng lần đầu tiên trong lòng cảm ơn huấn luyện bi thép tàn ác, vô nhân đạo của Mục!
Phong Sa Trùng giống như một viên vẫn thạch yên lặng bay ra khỏi đám tàu buôn của đội buôn. Hai bên đang ra sức chiến đấu đều không chú ý tới sự tồn tại của viên "vẫn thạch" này.