Đồ Phong Lao hoàn toàn không ngờ rằng trận tranh tài đơn giản giữa hai tiểu bối lại phải triệu tập nhiều người tới như vậy, hoàn toàn không hề giống những gì lão ta đã nghĩ.
Đầu tiên là một tiểu cô nương viết chữ “Cuộc thi nấu ăn lần thứ nhất tại Thục Lăng” lên vải đỏ, sau còn viết thêm một đôi câu đối, hai người khác nữa lại còn nghiêm túc làm phép cho nó lơ lửng giữa không trung, vì sắc trời đã dần tối nên xung quanh treo thêm mấy mươi ngọn đèn lồng.
Mấy chục người giữa sân chẳng biết tới để làm gì, họ cười cười nói nói bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và các thứ khí cụ, cái này còn không sao, lại còn người bê mấy cái bàn tròn rất lớn ra, bàn rồi bát rồi đũa vừa đặt xuống, khiến Đồ Phong Lao chợt nghĩ, hình như cái đám này định tổ chức liên hoan thì phải.
Lại nhìn mấy đứa tóc khác màu, Đồ Phong Lao nghĩ thầm, đây là tiệc liên hoan của sơn quỷ à?
Tân Tú đang ở đằng kia chào hỏi mọi người và dọn bếp lò thì Hàn Phòng Tử sư bá đã ôm tiểu cửu tới. Không chỉ Hàn Phòng Tử sư bá, chủ nhân của nơi đây – Cảnh Thành Tử sư thúc, sư phụ của các đệ đệ muội muội trừ Thiên Công sư thúc đều tới, lão tứ giờ đã biết học khôn rồi, nhận được tin bèn lặng lẽ chuồn tới, rốt cuộc thì cũng bõ công nàng dạy.
Còn có mấy vị sư thúc hoặc ở gần hoặc ham chơi cũng tới, nhóm trưởng bối như họ ngồi riêng một bàn, được tính vào ban giám khảo. Các bạn đồng môn hiếm khi mới tụ tập được với nhau như thế, nhóm trưởng bối lớn tuổi ai chẳng thích, họ như những người già được con cháu mời mọc xem Xuân Vãn* và ăn trái cây uống trà, nói chuyện phiếm vào ngày Tết.
(*) Chương trình văn nghệ cuối năm của Trung Quốc.
Tân Tú vừa thống kê quân số tham gia thi đấu vừa cổ động mọi người tập trung nấu đồ ăn đồ nhắm.
Bạch Phi sư thúc đẩy lão thất lão bát ra, nhờ Tân Tú viết tên họ vào danh sách: “Ta mới dạy chúng làm sủi cảo, hai đứa làm được không tệ chút nào, nhất định mọi người phải nếm thử mới được.”
Được thôi, hóa ra Bạch Phi sư thúc là kiểu phụ huynh thích khoe tài của con vào ngày Tết.
Tân Tú: “Hai đứa nó còn nhỏ thì cho chúng thành một tổ với nhau đi ạ.”
Bạch Phi sư thúc cười hỏi: “Đây là thi đấu mà, có thể phá lệ ư?”
Tân Tú: “À, bọn con chỉ chơi chơi thôi, đâu cần khuôn sáo đến thế.”
Đồ Phong Lao đứng kia giật giật khóe mắt, lão ta đã rất muốn gào tên người thi đấu là Tân Tú tới chỗ mình chất vấn, nhưng nhìn một bàn đầy những người cùng trang lứa với mình thì sáng suốt ngậm miệng lại. Dù sao đây đang là địa bàn của người ta, nếu chỉ có một hai người thôi thì lão ta ỷ vào việc mình lớn tuổi nói vẫn còn được, nhưng ở đây có tận mười người, trong đó còn có kẻ đã tu thành nhân tiên, lão ta có gọi cả Đồ Phong Thị tới đánh cũng không thắng được.
Bởi vậy lão ta và đồ đệ đành chán ngán đứng yên tại chỗ… Không, tên đồ đệ ngốc của lão ta đã bị mấy đệ tử trẻ trẻ cùng tuổi nó kéo qua nói chuyện rồi, chẳng biết bọn chúng nói gì mà ồn ào thế. Vì là cuộc trò chuyện của vãn bối nên lão ta cũng không dám lôi đồ đệ về, thành ra lão đành đứng một mình trong tức tối.
Tân Tú ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt mất hứng của Thân Đồ Lão, lão ta tới chỗ nàng, nhỏ giọng chất vấn: “Chẳng phải chúng ta đã ước định chỉ có ngươi và đồ nhi tranh tài hay sao, chuyện này là gì đây?”
Tân Tú tỏ ra vô tội và khó hiểu: “Chẳng phải tiền bối nói Thục Lăng chúng ta không có đạo đãi khách ư? Để tiền bối cảm nhận được sự nhiệt tình của chúng ta, ta đặc biệt mời thật nhiều sư huynh sư tỷ và các sư thúc sư bá làm bạn với tiền bối, đối đãi long trọng như thế nhưng lão tiền bối vẫn còn không vừa lòng ư?”
Đồ Phong Lao cứng họng, lão ta cảm thấy sai sai chỗ nào nhưng lại chẳng biết chính xác là sai ở đâu.
Tân Tú thừa biết lão già này định giở quẻ gì, dân kỹ thuật như lão ta mà cãi nhau không đúng chuyên ngành chỉ có thua thôi, chứ đừng nói đến việc PK giáp lá cà, giỏi lắm cũng đến trình độ của học sinh tiểu học là cùng.
Nàng hô lên: “Bắt đầu nấu thôi, Đồ Phong tiền bối chờ không kịp nữa rồi.”
Tất cả mọi người hướng mắt về chỗ họ, Cảnh Thành Tử cười tủm tỉm: “Đồ Phong đạo hữu chắc đã đói bụng rồi, yên tâm, có đồ ăn nhanh thôi, ngài đến đây ngồi vào bàn của chúng ta đi.”
Tất cả mọi người mỉm cười thân thiện, bầu không khí cực kỳ hân hoan.
Đồ Phong Lao: “Ta…” Ta không đói bụng! Không đói bụng đâu! Các người đừng có nói lung tung!
Tân Tú đẩy Đồ Phong Lao ra ra bàn của nhóm trưởng bối, để lão ta bị các vị cao thủ vây quanh, rồi bình thản lấy một cái bếp lò ra.
Bầu không khí sau khi bắt đầu thi đấu càng thêm sôi nổi, các trưởng bối vốn đang bàn về cách tu tiên kiểu dưỡng lão cũng dừng lại, chầm chậm nhìn về phía dãy bếp bên kia.
Đồ Phong Lao nhìn đồ đệ mình bèn yên lặng gật đầu, không tệ, giữ mức lửa rất hợp lý, nó cũng là đứa giỏi nướng thịt nhất trong những đồ đệ của lão, nhưng cảm xúc vui mừng của lão cũng chẳng được lâu.
Khu thi đấu có mười mấy người, đứa lớn đứa nhỏ, lão ta tưởng tiểu cô nương Tân Tú đã là trẻ nhất rồi, ai dè có mấy đứa còn nhỏ hơn nàng.
Lão thất lão bát đang nặn thịt làm nhân bánh và vỏ sủi cảo, vẻ mặt chúng nghiêm túc, cả mặt lẫn tay đều lấm lem bột mì, hai đứa nhóc tròn vo nhìn rất xinh xắn đáng yêu, trong gia tộc của Đồ Phong Lao đã lâu chưa có trẻ mới sinh nên lão ta không nhịn được mà nở nụ cười hiền từ giống hệt Bạch Phi sư thúc ngồi cạnh.
Sau đó lão ta bỗng hoàn hồn, nghĩ thầm, có phải đồ đệ của mi đâu mà mi mừng, hơn nữa sao nhiều người tham gia thi đấu thế!
Lão lục lại nấu nồi đồ ăn thập cẩm sở trường của nàng ấy, sau khi Tân Tú giúp phối lại thì nồi đồ ăn thập cẩm của lão lục đã khá hơn nhiều. Trong ẩm thực, người Trung Quốc chia thành trường phái cầu thị và rất không cầu thị, những ai theo đuổi trường phái rất không cầu thị thường nấu những món dân gian, nhưng hương vị của những món dân gian lại có cái hay, khi vào tiết thu đông cùng cho bảy tám loại đồ ăn thừa vào nấu cho vừa ăn, các loại hương vị hỗn hợp, mỗi một thứ đồ ăn đều có mùi rất khác, thậm chí người nấu ra món ấy cũng không thể khống chế được cái vị của đồ ăn.
Lão ngũ mê tít thức ăn chay, mỗi ngày chỉ ăn rau xanh củ cải, Tân Tú cảm thấy hắn còn bé chưa nên ăn chay, bèn khuyên lão ngũ lúc nấu ăn bỏ thêm thịt vào nên hắn nghe lời làm món gỏi cà rốt ớt thêm thịt băm, tóm lại, lão lục là phái lấy nồi hầm tất cả thức ăn, lão ngũ là phái lấy đồ chay bọc tất cả thức ăn.
Lão tứ không giỏi nấu nướng lắm nhưng cũng bị Tân Tú kéo vào thi đấu, hắn đành làm món khoai lang nướng đơn giản nhất, lại thêm cái vẻ bụi đất đầy người sau khi trốn khỏi công trường nên trông lão tứ không khác gì anh nông dân bán khoai lang chuyên nghiệp. Lão tam thì nấu canh, nấu tam tiên canh*, cũng là món tạm được. Hai vị sư huynh của nàng ấy ngồi dưới kia thì đang khoe canh sư muội nấu ngon thế nào và vân vân, nấu canh xong mở nồi ra nồi còn phát sáng, khiến Đồ Phong Lao cũng bất giác nhìn lão tam mấy lần, thầm nghĩ, nấu cho đồ ăn phát sáng lên được thì lợi hại đến mức nào đây nhỉ, Thục Lăng đúng là toàn nhân tài ẩn dật.
(*) Tam tiên canh: Một loại canh của Trung Quốc, nguyên liệu thường là hải sâm, chân giò hun khói nấu chung với nhiều thứ khác.
Lúc này Đồ Long Lao đã quên mục tiêu chính mình dẫn đồ đệ tới đây thực ra không phải để thi nấu ăn.
Dù lão nhị chỉ có một cánh tay nhưng không chậm hơn những người khác chút nào, hắn đang làm món bánh trứng cuộn, đây cũng là món Tân Tú dạy hắn, đây chính là bản cải tiến của bánh trứng bán ngoài phố. Món này hay ở chỗ ăn đỡ đói hẳn, ngày còn ở trong chậu trời bọn nhóc này ăn nhiều phát sợ, suýt thì ăn đến sạt nghiệp nàng mất. Mỗi ngày Tân Tú chỉ có nghĩ xem hôm nay nên nấu cái gì để cả đám được ăn no.
Ngoại trừ mấy người họ còn có đám Cận Sắc sư tỷ Miêu Cô sư tỷ cũng tham gia thi đấu. Dù sao trên Thục Lăng không phải tất cả đệ tử đều lười hoặc không biết nấu ăn, kiểu gì cũng có những viên ngọc lấp lánh giữa biển chứ.
Bánh ngọt hình hoa của Miêu Cô sư tỷ rất tuyệt vời, chỉ riêng vẻ ngoài của món ăn đã đồ sát tất cả mọi người ở đây, màu trắng mịn như hoa khiến người ta nhìn mà không nỡ ăn.
Cận Sắc sư tỷ nấu kẹo mạch nha, đây cũng là lần đầu Tân Tú được nhìn cách nấu món này, chỉ thấy Cận Sắc sư tỷ chế ra nước đường đủ thứ màu sắc, bàn tay trắng nõn khẽ nâng đám nước ấy bắt đầu chồng chúng thành từng lớp từng lớp như cánh hoa, cuối cùng hơ qua lửa, nước đường hòa tan, biến thành một tác phẩm nghệ thuật trong suốt rồi lại lấp lánh sắc màu
Tât Tú cất tiếng khen đầu tiên, Đỗ Phong Sung thân là người duy nhất thi đấu nghiêm túc cũng kính nể gật đầu. Còn Đồ Phong Lao ngồi dưới lẳng lặng vỗ đùi, lão ta tự nhủ thật mất mặt, thua mất thôi!
Dường như Đồ Phong Lao đã quên, lúc trước lão ta muốn đồ đệ đấu với Tân Tú chứ không phải đấu với nhiều người như thế.
Mấy vị sư huynh nấu ăn cũng rất ngon, còn Tân Tú đương nhiên vẫn làm món thịt nướng sở trường của mình. Dù sao Tân Tú cũng phải tôn trọng đối thủ của mình một chút, người ta đang nướng thịt thì nàng sẽ dùng thịt nướng để đánh bại hắn.
Lớn tuổi hơn nàng cũng vô ích thôi, thịt nướng sẽ không ngon hơn nếu chỉ dựa vào việc giữ mức lửa hoàn hảo, bí quyết để có món thịt nướng tuyệt hảo chỉ có gia vị. Mà nếu về gia vị, Tân Tú tự tin rất ít người có thể bằng nàng.
Những gia vị này nàng tận dụng từ đám ớt đám tiêu rồi quế có đầy rẫy khắp Thục Lăng, kết hợp với “bột ngọt” nàng chế trong lúc nấu canh gà, cộng thêm cây thì là nàng tìm được từ chỗ Diễm Sa sư bá am hiểu luyện đan.
Thịt nướng thiếu thì là chẳng khác nào không có linh hồn. Thấy thịt đã chín vừa lửa, Tân Tú bèn rắc thì là vào miếng thịt.
Như rót linh hồn vào trong!
Mùi thì là dính vào miếng thịt ướp tiêu bị dầu nóng và lửa nướng trộn vào miếng thịt khiến mùi hương tản khắp chốn. Hành động thoải mái này của nàng khiến Đồ Phong Sung đứng cạnh phải dao động, còn mùi thơm từ thịt nướng lại khiến Đồ Phong Lao ngồi dưới phải rung động.
Đồ Phong Lao sa sút tinh thần cúi đầu, thầm thở dài một tiếng.
Thua thôi.
Nhớ tới việc lão ta đường đường là luyện khí sư lợi hại nhất Đồ Phong Thị, từ năm đó bại bởi Thân Đồ Úc vô danh, bây giờ bao nhiêu năm qua đi vẫn không có cách nào rửa sạch nỗi nhục nhã này, bây giờ, đồ nhi lão ta lại bại bởi đồ đệ của Thân Đồ Úc, chẳng lẽ đây là định mệnh?
Đồ Phong Lao đang ủ rũ, bỗng có bàn tay đẩy đĩa thịt nướng nóng hổi lên trước mặt lão, Tân Tú bưng thịt nướng cho họ còn khuyến mãi thêm một nụ cười, “Đây, các vị thúc thúc bá bá nếm thử xem thịt nướng lần này thế nào, con mới nêm thêm gia vị mới đấy ạ.”
“Không tệ không tệ, tay nghề của Tú Nhi sư điệt càng ngày càng tiến bộ.”
“Mấy trăm năm nay món thịt nướng ngon nhất ta từng ăn chính là xiên thịt này đấy.”
Tân Tú nhận vô số lời khen, nàng không bắt ban giám khảo phải thực hiện khâu chấm điểm nữa, trực tiếp bảo mọi người bưng đồ ăn lên ăn chung cho vui.
Đồ Phong Sung tự thấy đã thua nên tỏ ra rầu rĩ y như sư phụ Đồ Phong Lao của hắn, chẳng qua hắn vẫn còn trẻ, ngày sau vẫn còn có khả năng tiến bộ nên không chỉ vì mới thất bại một lần đã tỏ ra thất hồn lạc phách đến thế, Tân Tú bèn thò tới trò chuyện hàn huyên với hắn một lúc, thành công dỗ bị đầu bếp này nướng thịt tiếp, thậm chí còn chia sẻ gia vị của mình cho hắn dùng.
Tân Tú: Ok, đã có vị sư huynh này nướng thịt giúp rồi, giờ ta chỉ cần ăn thôi.
Mọi người ăn một bữa no nê dưới ánh sao sáng ngời, rồi cũng đến lúc tiệc tàn.
Tân Tú đứng trước mặt sư đồ Đồ Phong đang định cáo từ, nàng nói với vị trưởng bối mang vẻ mặt sầu bi: “Thân làm người thì không nên so sánh mình với kẻ khác mãi, chỉ cần luôn luôn vượt qua chính mình mới tới được chốn cao hơn.”
Lời an ủi này khiến tiền bối Đồ Phong Lao đứng thẳng lưng lại, lão ta dường như thoát khỏi tâm ma nào đó, đôi mắt lại sáng ngời. Lão ta chăm chú nhìn Tân Tú, bỗng nhiên nói: “Thân Đồ quân có người kế nghiệp rồi.”
“Nếu sau này ngươi có tới Đồ Phong Thị, chúng ta nhất định cũng sẽ chiêu đãi thật long trọng.”
Lấy cách thức của người xã hội xử lý vấn đề hoàn mỹ – cho người tới gây chuyện ăn một bữa cơm rồi tiễn về nhà, Tân Tú lại đi gói món mạch nha Cận Sắc sư tỷ làm, nàng xin sư tỷ để riêng cho nàng một cái để mang về cho sư phụ nếm thử.
“Đại tỷ, tỷ có chân gà nướng đúng không, ta muốn ăn!” Tiếng lão nhị vang lên.
Tân Tú: “Đừng có động vào, cái chân gà nướng mật ấy ta phần sư phụ đấy.” Còn để Đồ Phong Sung nướng giúp nữa chứ, quả thực hắn khống chế mức lửa không tệ chút nào, đầu bếp tự mò tới cửa mà không dùng chẳng phải phí à.
Bên này đang liên hoan dưới danh nghĩa thi đấu, còn Thân Đồ Úc trong lò luyện chế tạo linh khí cụ gấu trúc, hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện bên ngoài. Hôm nay thân người của y đã trở về U Hoàng Sơn, đúng lúc bổ sung vật liệu còn thiếu.
Thân người có gương mặt khác với y hoàn toàn, mái tóc màu đen, nguyên thân của Thân Đồ Úc ngồi trong lò luyện chế, thân người đứng đằng sau im lặng sắp xếp bổ sung các loại vật liệu, hai cơ thể tuy không giao lưu nhưng phối hợp rất ăn ý và đúng trình tự.
Thân Đồ Úc lúc này rất giống game thủ cùng chơi tài khoản chính và phụ cùng lúc.
Lời tác giả:
Tác giả bị cảm lăn mặt lên bàn phím, khổ sở update chương mới.
Lời editor: Muốn hỏi thật là tui có edit giống truyện cổ đại không vậy bà con… tui cứ thấy có vấn đề mà không nhận ra được, bên trên suýt nữa còn táng từ clone vào đấy, haiz.