Tân Tú thay xong bộ đồ Cận Sắc sư tỷ may cho thì thấy thoải mái hơn hẳn. Mặc dù cái váy ngày xưa nàng mặc thì đẹp đấy, nhưng quá rườm rà quá vô dụng, bình thường mặc quần vẫn tiện hơn. Chiếc quần váy dài đến chỗ mắt cá chân, áo thắt eo tay dài cổ tròn, kiểu dáng gọn gàng, phối thêm với một đôi giày vải nữa lúc lái mô-tô trông thật hết ý.
Dựa vào bản thiết kế gốc Tân Tú đưa cho mình, Cận Sắc sư tỷ còn thay đổi vài chi tiết nhỏ và trang trí thêm nhiều họa tiết hơn, khiến bộ y phục không đến mức quá khác biệt so với phong cách ăn mặc thời kỳ này.
Dù kiểu dáng giản dị nhưng quần áo lại mang màu sắc rực rỡ, mặc lên tràn đầy sức sống theo cách rất Thục Lăng. Độ ấm ở Thục Lăng hợp ý, giống loài đa dạng, trong núi muôn thứ hoa cỏ, cứ tới mùa hoa sẽ nở rợp trời. Người phong cách như Tân Tú ngày nào cũng phải bày biện những loài hoa khác biệt để trang trí phòng, mà Cận Sắc sư tỷ thì dùng hoa để nhuộm màu lên vải vóc tơ lụa, rồi mới sản xuất ra những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo như thế.
Tân Tú chẳng ở yên U Hoàng Sơn được mấy, cứ làm xong nhiệm vụ mỗi ngày lại chạy đi chơi khắp nơi, thành ra quen được không ít sư huynh sư tỷ.
Cho dù là sư huynh sư tỷ nàng chưa từng được gặp, chỉ cần khi Tân Tú đến địa bàn của họ lúc họ không bế quan tu luyện, các sư huynh hoặc sư tỷ đều thân thiện ra nói vài câu với nàng, hoặc thẳng thắn mời nàng đi ăn, xong lại uống trà tâm sự, bởi vậy mà Tân Tú quen được rất nhiều người hay ho.
Gần Tang Viên của Cận Sắc sư tỷ còn có một vườn hoa, nơi ấy là chỗ của Miêu Cô sư tỷ, Miêu Cô sư tỷ và Cận Sắc sư tỷ là đồng môn chung sư phụ, hai người đều mê say cái đẹp, những tấm vải rực rỡ sắc màu của Cận Sắc sư tỷ do nàng ấy và Miêu Cô sư tỷ cùng nhau nghĩ ra. Vị Miêu Cô sư tỷ này cũng rất được, quả thực là chuyên gia làm đẹp phiên bản tu tiên.
Tân Tú thăm quan vườn hoa của Miêu Cô sư tỷ, phát hiện nàng ấy gây trồng được hơn trăm loại cây cối hoa cỏ, ngay cả đỗ quyên bình thường sư tỷ cũng chiết thành hai mươi hai thứ màu khác nhau.
“Sư tỷ giỏi quá!” Tân Tú chẳng bao giờ tiếc lời khen.
Ở Thục Lăng, chọn đại một vị sư huynh sư tỷ cũng ra người giỏi, đó là bởi họ đã thích gì sẽ nghiên cứu về thứ đó một mạch vài chục năm, dù là họ không phải chuyên gia trong lĩnh vực tu tiên, nhưng về mặt sở thích của mình họ đều xứng được xưng một tiếng bậc thầy.
Điều khiến Tân Tú yêu nhất là mỗi người đều có mục tiêu riêng để theo đuổi, đồng thời cũng có thể hưởng thụ niềm vui khi làm việc ấy chứ không phải vội vàng lên cấp liên tục. Ở bên những người như thế khiến nàng thấy mỗi một ngày tầm thường cũng thật thú vị.
“Cây đỗ quyên tím này của ta màu thực tình hơi chán, ta không thích lắm, nếu nói đến đỗ quyên tím thì vẫn cây đỗ quyên trên U Hoàng Sơn của Thân Đồ sư bá là đẹp nhất. Đó không phải một gốc đỗ quyên bình thường đâu, năm đó tổ sư gia đã tu thành chân tiên dưới tàng đỗ quyên đó, vì bị tử lôi giáng trúng nên gốc đỗ quyên trắng trở thành đỗ quyên tím, hơn nữa bởi ngấm linh khí của tổ sư gia mà một đêm hoa nở khắp cây, vĩnh viễn không héo tàn.” Miêu Cô sư tỷ không hổ là người yêu hoa, cứ nhắc đến hoa là lại thao thao bất tuyệt.
Tân Tú nghe ra sự khao khát của nàng ấy trong lời nói, nghĩ lại chuyện bình thường mình cứ hay hái hoa từ cây đỗ quyên tím nọ thì không khỏi chột dạ.
Lần sau tới chỗ vườn hoa chơi nàng đặc biệt cầm theo mấy nhánh đỗ quyên tím làm quà. Miêu Cô sư tỷ mừng rỡ nhận lấy, rồi lại xoa đầu nàng: “Muội tùy tiện hái hoa như thế, lỡ Thân Đồ sư bá giận thì sao?”
Tân Tú: “Không đâu ạ, sư phụ xưa nay không giận muội bao giờ, dễ tính lắm, sư tỷ đừng bị lừa.”
Thực ra không chỉ Miêu Cô sư tỷ, rất nhiều sư huynh sư tỷ đều cực kỳ e ngại sư phụ của nàng, còn vài thành phần khác thì vừa kính vừa sợ, Tân Tú cảm thấy vấn đề này chắc do sư phụ quá quái gở, mọi người không hay tiếp xúc gần nên hiển nhiên sẽ sợ y.
Miêu Cô sư tỷ nghe thế lại thông cảm lắc đầu, dường như còn biết chuyện gì khác nữa, “Muội còn nhỏ nên không biết đó thôi, muội cảm thấy sư bá dễ tính là vì sư bá thích muội, coi trọng muội, nhưng người với người đâu có giống nhau.”
Điều này thì Tân Tú hiểu, dù sao nàng cũng không phải là trẻ con thực thụ. Nhưng theo nàng thấy sư phụ cũng chẳng phải dạng người gian ác tột cùng, từ thái độ né tránh lúc mới gặp: y luôn cố né một đứa trẻ như tiểu cửu là nàng đã biết, một sư phụ như thế lẽ ra không đến nông nỗi bị tránh né mới phải.
Hai người vừa tán gẫu vừa vào công xưởng của Miêu Cô sư tỷ.
Ở đây, Tân Tú thấy đủ thứ hàng mỹ nghệ —— hoa tươi tuy đã bị hái khỏi cây nhưng vẫn được giữ gìn trông rực rỡ như thật, các loại nước hoa thơm ngát, các loại thuốc được chế tạo từ hoa, thuốc mỡ chiết từ hoa tươi dùng để bôi lên người.
“Muội xem, thứ phấn này bôi lên mặt khí sắc sẽ khá hơn hẳn, rất nhiều sư tỷ đều thích đấy.” Miêu Cô sư tỷ thuận tay xoa xoa lên mặt nàng.
Tân Tú quan sát từng thứ, nghĩ thầm, đây chẳng phải là phòng trang điểm của chuyên gia làm đẹp à?
“Sư tỷ, bên kia là gì thế ạ?”
“À, kia là thuốc nhuộm, muội biết đấy, Cận Sắc thường xuyên nhờ ta chế tạo thuốc nhuộm giúp nàng ấy.”
Tân Tú: “Thuốc nhuộm làm từ cỏ cây ư, có thể nhuộm tóc được không ạ?”
“Nhuộm tóc?” Miêu Cô sư tỷ sững sờ, quả thực nàng ấy không nghĩ đến chuyện tóc cũng nhuộm được như vải vóc.
Tân Tú chỉ hỏi cho vui, nhưng càng nói nàng càng thấy khả thi: “Vâng, nhuộm tóc ạ, nếu có thể nhuộm tóc thành nhiều màu khác nhau, chẳng lẽ Miêu Cô sư tỷ không thấy thú vị ư? Chúng ta đều là tóc đen, có cách nào nhuộm thành tóc trắng giống sư phụ muội hay màu vàng màu đỏ không ạ.”
“Có thể thử một lần.” Miêu Cô sư tỷ hành động cực nhanh, lúc này đã bắt tay ngay vào thí nghiệm.
Tân Tú trở thành người đầu tiên sử dụng thuốc nhuộm tóc bản tu tiên, khi nàng để cái đầu trắng phớ cùng style với sư phụ đi về, trên đường gặp được một vị sư huynh nào đó đánh giá nàng hồi lâu mới lưỡng lự hỏi: “Sư muội, tóc của muội… Chắc muội gặp vấn đề gì lúc tu luyện? Có cần sư huynh dẫn muội đi tìm Diễm Sa sư bá không?”
Tân Tú: “… Không, sư huynh, muội không sao, muội khỏe mà.”
Gặp được lão ngũ mang rượu thịt về cho Cảnh Thành Tử sư thúc đi ngang qua, hắn sợ đến nỗi suýt làm rơi rổ, vội hỏi nàng: “Đại tỷ! Tỷ làm sao thế! Hai ngày trước đệ thấy tỷ vẫn bình thường mà, sao lại bạc đầu trong một đêm thế này, tỷ bị thương hả? Thân thể tỷ có sao không?!”
Tân Tú: “… Lão ngũ, đệ bình tĩnh lại đi, ta thực sự không sao hết.”
Vật vả lắm mới về tới U Hoàng Sơn, nàng chưa kịp gọi sư phụ y đã hiện thân. Vẻ mặt sư phụ vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, y tiến tới kéo tay nàng lại gần mình, vừa kiểm tra xem nàng có bị bệnh gì không vừa hỏi: “Hôm nay ra ngoài con gặp chuyện gì, mà tóc lại trắng bệch thế này.”
Lần thứ ba Tân Tú phải giải thích mình chẳng bị gì sất, nàng chỉ đi nhuộm tóc thôi.
Sư phụ trầm tĩnh trở lại, Tân Tú còn tưởng y sẽ nổi cơn tam bành giống cha ruột mình ngày xưa, dù sao người già không phải ai cũng cởi mở chấp nhận kiểu “tân tiến” này, kết quả y cũng không giận mà chỉ càng ngạc nhiên hơn, hỏi nàng: “Sao đang yên đang lành con lại muốn nhuộm tóc thành màu trắng? Ai cũng thấy tóc trắng quái dị, con thế này ra ngoài khó tránh khỏi việc gặp được chuyện phiền phức.”
Tân Tú cười cười vớ lấy túm tóc của y so với tóc mình, thuận miệng nói: “Tóc trắng xấu chỗ nào chứ, người nhìn này, giờ sư đồ chúng ta chung màu tóc đấy!”
Thân Đồ Úc giật mình, tỏ ra cảm động, y nghĩ sao đồ đệ lại hiếu thảo đến thế chứ, con bé không biết vì y là yêu tộc mới có tóc trắng, vậy mà vì để giống y còn đi nhuộm cả tóc trắng!
Thân Đồ Úc: “Đồ nhi không cần như thế, con cứ là con của lúc đầu là tốt rồi.”
Tân Tú: Đã hiểu, không ngờ sư phụ lại khó lòng chấp nhận nổi việc nàng có mái tóc khác màu như thế.
Tân Tú đã qua kỳ phản nghịch từ lâu, nàng chỉ nổi hứng chơi chơi mà thôi nên đương nhiên không định sau khi thuốc nhuộm trắng phai lại đi đổi màu tóc, bởi vậy mỉm cười đồng ý với y: “Vâng, con nghe sư phụ, con không nhuộm tóc nữa.”
Hôm nay vẫn là một ngày sư từ đồ hiếu.
Thuốc nhuộm tóc có hiệu quả mạnh hơn cả sức tưởng tượng của Tân Tú, đã quá nửa tháng mà tóc vẫn chưa phai màu, nhưng những người hay gặp Tân Tú đã quen với màu tóc này của nàng, đồng thời còn dần dần ngẫm ra được cái điểm hay của tóc trắng. Lão nhị còn chạy đi nhuộm nguyên quả đầu tím.
Tân Tú: Sau này đệ lớn, trở thành cao thủ, nghĩ tới chuyện này chắc chắn sẽ thấy hối hận.
Bá Loan sư thúc, sư phụ lão nhị còn khoa trương hơn, sư thúc nhuộm quả đầu đỏ đuôi tóc tím cực kỳ nổi bật, một sư một đồ rêu rao khắp nơi, lúc hai người này đứng bên nhau cứ một tóc đỏ một tóc tím. Từ khi hai người họ nhuộm tóc, mỗi lần Tân Tú thấy họ xuất hiện đều bất giác bật BGM siêu sao loạn thế*.
(*) Các bạn hãy nghe bản của Thất Dạ nhé =)))))
Thậm chí lúc gặp Thải Tinh sư huynh, nàng còn thấy sau đầu hắn lấp ló một cọng tóc màu lam.
Trong khoảng thời gian yên bình ấy, lại xảy ra một chuyện không yên bình chút nào.
Có người tới khiêu chiến Thân Đồ Úc, muốn đấu thuật luyện khí với y.
Tân Tú quay về U Hoàng Sơn, thấy một ông lão cường tráng và một người trẻ tuổi nhìn là biết phải nện sắt quanh năm đứng dưới chân núi, họ bị chướng ngại vật vô hình nào đó cản lại. Hai người không vào được U Hoàng sơn, ông lão đó bèn đứng ngay cổng mà gào: “Lão phu mấy lần tới ước chiến ngươi cũng tránh mà không gặp, uổng cho danh xưng đệ nhất thuật luyện khí!”
“Bây giờ tu vi của lão phu đã đột phá rồi, ta tự tin mình có thể thắng ngươi, vậy mà Thân Đồ quân lại không dám chiến với ta một lần!”
Lão già đó gào rất to, nhưng U Hoàng Sơn yên tĩnh không ai trả lời lão ta. Tân Tú đứng trên ngọn cây gần đó nghe một hồi thì hiểu, người ta không phải đồng môn ở Thục Lăng mà là tu sĩ từ ngoài tới, cũng tu thuật luyện khí, nhưng nhiều năm qua luôn bại trận bởi sư phụ nên lão ta rất khó chịu.
Đúng lúc giờ tu vi lão ta đã đột phá, cho nên không kịp chờ mà muốn so với sư phụ một lần, nhưng sư phụ không những lờ lão ta đi mà còn không cho lão ta vào cửa, nên giờ người ta đứng đây không chịu đi mà định dùng phép khích tướng khích sư phụ ra ngoài. Nàng có nên nói cho lão ta biết, lúc này có lẽ sư phụ đang làm việc trong lò luyện nên căn bản không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài không nhỉ.
Tân Tú ngồi trên xe than thở, ở Thục Lăng lâu rồi nàng còn tưởng giới tu tiên thật sự không có tranh đấu, ganh đua, so bì cơ. Đã bảo rồi, nơi nào có người thì sao mà tránh khỏi việc xảy ra mâu thuẫn được.
Lão già đó nói hồi lâu, bực bội thốt một câu chửi thề, bỗng lại đổi giọng: “Đã Thân Đồ quân không muốn so với lão phu cũng được, nghe nói Thân Đồ quân đã thu đồ đệ, lần này ta cũng dẫn đồ nhi tới, kẻ này là đồ đệ nhỏ nhất của Đồ Phong Thị ta, để hai đứa trẻ đấu một lần đi!
Đã hiểu, lão ta nhất quyết muốn đấu một trận mới chịu đi.
Tân Tú đột nhiên bị cue* phóng mô-tô ra, nàng cất giọng hỏi: “Phiền lão tiền bối cho ta hỏi, đồ nhi của ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
(*) Đang yên đang lành bị nhắc tên.
Sư đồ hai người họ thấy nàng xuất hiện thì sững người, Tân Tú cảm thấy có lẽ họ giật mình vì mái tóc trắng của nàng cũng nên. Cậu trai còn trẻ nhìn rất thật thà, người ấy chần chờ nói: “Chưa đầy trăm tuổi, năm nay ta tám mươi mốt.”
Tân Tú vỗ tay cái bốp: “Thật là trùng hợp, năm nay ta còn chưa tròn mười tám đâu.”
Lão già kia không tin: “Đầu ngươi đã bạc trắng thế kia mà còn chưa tròn mười tám? Không thể thế được!”
Tân Tú: Cái gì mà không thể thế được, không cho thiếu niên được bạc đầu à.
Thôi được rồi, giới tu tiên hẳn chẳng ai rảnh rỗi sinh nông nổi đi nhuộm tóc cho vui như nàng, người ta có tóc trắng thì lợi hại bẩm sinh hoặc rồi sẽ lợi hại, tóm lại theo lẽ thường người tóc trắng hiển nhiên rất đỉnh, giống như sư phụ nàng chẳng hạn.
Tân Tú: “Ta nhuộm tóc bằng một loại cây cỏ chứ xác thực chưa tới mười tám tuổi, tiền bối thực sự muốn vị sư huynh bằng tuổi ông nội ta đấu với ta hả?”
Lão già nọ là Đồ Phong Lao, người luyện khí giỏi nhất Đồ Phong Thị, lão ta bị nàng chặn họng đến đỏ cả mặt, nhưng vẫn kiên quyết nói to “Ngươi nếu là đồ đệ của Thân Đồ Quân thì tất có chỗ hơn người, sư phụ ngươi không chịu đấu, ngươi đấu một trận có gì là không thể, bọn ta đi đường xa mà tới, các ngươi đãi khách như vậy đó sao?”
Hẳn lão ta muốn nàng nhận thua thay sư phụ, hoặc định ép nàng buộc sư phụ phải ra mặt đây mà.
Tân Tú: “Không đấu không được à?”
Đồ Phong Lao: “Không đấu không được!”
Tân Tú vẫn không giận, nàng cười nói: “Lão tiền bối muốn ta đấu cũng được thôi, nhưng ta hãy còn nhỏ tuổi, giờ vẫn chưa bắt đầu học luyện khí, các vị muốn đấu luyện khí với ta thì ta cũng hết cách, trừ khi các vị chịu đấu cái khác.”
Đồ Phong Lao: “Ngươi muốn đấu cái gì?”
Tân Tú: “Người luyện khí đều có linh căn kim hỏa, ta thấy có lẽ vị sư huynh này cũng vậy, chẳng bằng so tài nấu ăn đi.”
Nàng lại xạo một câu: “Tuy đây không phải việc ta am hiểu nhất nhưng dẫu sao cũng là chủ nhà, ép khách quá thì không tốt, thôi đành chọn nấu ăn vậy.”
Đồ Phong Lao nhìn đồ đệ rồi lại nhìn nàng, cuối cùng đồng ý: “Vậy thì đấu đi, nhưng nếu ngươi thua phải để chúng ta vào trong U Hoàng Sơn.”
Tân Tú: “Nếu ta may mắn thắng, tiền bối chớ đến quấy rầy sư phụ ta nữa, dù sao sư phụ ra bận mải nhiều việc.”
Nàng nói thế làm Đồ Phong Lao phát bực, lão ta khí phách nói lớn: “Nếu chúng ta thua sẽ đi ngay!” Tiểu đồ đệ này của lão ta đã quá tám mươi tuổi rồi, nếu còn không thắng được ranh con mới mười mấy tuổi thì lão ta nào còn mặt mũi gì mà đứng đây nữa!
Đồ Phong Lao vốn định tìm một chỗ cho họ nhóm lửa nấu ăn xong rồi đánh giá luôn, chỉ có ba người ở đây, đương nhiên lão ta là người duy nhất có quyền bình phẩm.
Nhưng Đồ Phong Lao không ngờ tiểu cô nương này lại dẫn bọn họ tới một chỗ đất bằng khoáng đạt có nhà tranh, sau đó gọi bạn gọi bè tới, chỉ một lát đã mấy chục người đến.
Sư đồ Đồ Phong Thị nhanh chóng bị các đệ tử Thục Lăng bao vây: “…”
“Đại tỷ, đệ nhận được tin tỷ muốn tổ chức liên hoan nên tới ngay, sư phụ đệ bảo cũng muốn ăn nên đệ dẫn người theo.” Lão nhị vừa tới, mới nói một câu đã chú ý tới hai người lạ mặt cứ nhìn mình chằm chằm, bèn lấy làm lạ: “Họ là ai thế? Cứ nhìn đệ chằm chằm làm gì?”
“Tại màu tóc của đệ dị quá đấy.” Tân Tú giải thích qua loa: “Họ tới làm khách, chê mình không có đạo đãi khách nên ta dự định mở tiệc chiêu đãi họ.”
Đồ Phong Lao đứng đó nhịn không được nữa bèn hỏi: “Khi nào bắt đầu tranh tài!”
Tân Tú: “Nhanh thôi nhanh thôi, còn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nữa mà, tiền bối nếu không đói thì chờ một lát đi ạ.”
Đồ Phong Lao: Cái này liên quan gì đến việc đói hay không?”
Tân Tú lại giao việc cho lão nhị: “Làm cái biểu ngữ đi, để lão lục viết câu “Cuộc thi nấu ăn lần thứ nhất tại Thục Lăng”, treo lên hai cái cây kia nhé.”
Lão nhị vò đầu: “Thi nấu ăn?”
Tân Tú: “Đương nhiên, không thể để ta làm đầu bếp một mình mỗi lần liên hoan mãi được, mọi người biết nấu thì cùng nhau nấu, mỗi người nấu mấy món là đủ ăn thôi.”
Lời tác giả:
Tân Tú: Cùng ăn một bữa rồi tống cổ “khách” về – cách xử lý của dân xã hội.