AD sợ, thực sự sợ khi chứng kiến điều đó. Bây giờ bé mới biết rõ trong lòng người đó mẹ bé quan trọng như thế nào. Thường ngày MV luôn chiều theo mọi đòi hỏi của bé, cố gắng lấy lòng bé bằng mọi cách. Bé biết anh thực sự yêu bé nhiều nhiều lắm. Nhưng bé vẫn nghĩ anh không yêu mẹ bé nhiều như vậy. Nhưng bây giờ AD đã biết ý nghĩ đó là sai lầm, anh yêu mẹ bé nhất, yêu hơn cả sinh mạng của chính mình.

Mọi người đang đau buồn và hỗn loạn vì những lời của NH và TN. Bỗng một vị bác sĩ trẻ trung vội vã bước đến, vẻ mặt khẩn trương phá tan bầu không khí rối rắm, đảo mắt nhìn tất cả rồi nhanh chóng nói:

- Bệnh nhân mất rất nhiều máu, cần truyền máu ngay lập tức. Nhưng bệnh viện chúng tôi hiện tại không đủ máu, ai là người nhà bệnh nhân mời đi xét nghiệm máu ngay. Bệnh nhân thuộc nhóm máu AB.

Mọi người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, bác sĩ đang định nói tiếp thì MV từ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên bước lên, túm chặt áo anh ta đáp:

- Tôi thuộc nhóm máu O, nhóm máu chuyên cho. Cô ấy cần bao nhiêu các người cứ lấy của tôi.

Bác sĩ nghe xong vội vàng gật đầu tiếp:

- Được, được. Nhưng cần thêm một người nữa, sợ không đủ. Nếu….

Chưa kịp nói hết câu MV đã chen ngang:

- Không cần, mình tôi là được, cần bao nhiêu cứ lấy. Nhanh lên, cô ấy mà gặp chuyện gì thì các người cũng đừng mong sống. – MV vừa nói vừa lôi anh ta đi như sách một con gà. Anh không muốn phí dù chỉ là một giây đồng hồ.

Vị bác sĩ thấy vậy run sợ gật đầu như giã tỏi, để yên cho anh lôi đi. Ai không biết người đàn ông này đáng sợ như thế nào? Anh vẫn còn nhớ rõ từng lời anh ta hét vào trong điện thoại với viện trưởng và mặt ông ta trắng bệch như gặp phải quỷ thần, vội vội vàng vàng huy động gần như tất cả nhân viên giỏi nhất trong bệnh viện đến. Anh chỉ là một bác sĩ chuyên khoa làm sao không sợ trước khí thế bức người của người đàn ông cao lớn này?

Mọi người ngước mắt dõi theo hai bóng hình phía xa, cuộc đối thoại diễn ra quá nhanh chóng. Ai cũng hiểu được thời gian gấp gáp và quan trọng như thế nào đối với NT. Họ càng lo lắng và cảm động trước tình cảm của MV. NH cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn MV dời đi, hận không thể đi theo. Anh cũng sẵn sàng hi sinh tất cả vì cô. Hai người quả thực khó phân biệt ai là người yêu cô nhiều hơn bởi ai cũng yêu cô hơn mạng sống của bản thân.

Không khí trở lại yên tĩnh như chưa hề xuất hiện bất cứ chuyện gì. Mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình trong sự chờ đợi và cầu nguyện. Bánh xe của thời gian như con rùa già chậm chạp, nặng nề, khệ nệ vác cái mai lên nhích từng bước….

Trong phòng cấp cứu, mùi máu và mùi thuốc sát trùng hòa quyện vào nhau. MV nằm trên một chiếc giường bên cạnh NT, ngăn cách giữa hai người là dây truyền máu. Dòng máu đỏ tươi, không ngừng chảy ra từ tay MV truyền vào búi máu để truyền sang cho NT. Cô nằm yên tĩnh, gương mặt trắng nhợt, gần như trong suốt. Hai mắt nhắm chặt lại như nàng Bạch Tuyết vừa ăn phải quả táo độc của mụ phù thủy. Trên mặt là ống thở ôxi, máy đo tim phát ra những tiếng bíp bíp yếu ớt, mỏng manh của cô. Còn các bác sĩ đang vây quanh cô như những chú lùn đang bận rộn, cố gắng kéo cô ra khỏi cánh tay của tử thần.

MV ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm NT, khuôn mặt anh cũng trắng gần như cô. Do phải lấy một lượng máu quá lớn, đầu anh bắt đầu váng vất, mắt hoa lên nhưng MV vẫn cố gắng mở to mắt nhìn NT bởi anh rất sợ chỉ cần mình nhắm mắt lại cô sẽ biến mất mãi mãi hoặc anh không thể tỉnh lại để ở bên cạnh bảo vệ cô. Những lời trách móc của NH lại vang lên bên tai. Đúng vậy, anh thật vô dụng khi không thể bảo vệ cô ngay cả khi cô đang ở bên cạnh mình. Những nỗi đau, bất hạnh của cô đều do anh mà ra. Nếu không có anh NT thực sự vẫn là cô gái trong sáng, vô tư và yêu đời biết nhường nào. Đó là sự thật không thể trốn tránh hay đùn đẩy. Những lời nói của NH chẳng khác nào những nhát dao sắc bén, cứa vào da thịt anh như thủy tinh cứa vào cát, nhẹ nhàng, dễ dàng và ngọt lịm, ngập sâu và dứt khoát, không gây bất cứ âm thanh nào nhưng lại đau đến không diễn tả nổi…. Nhưng đau đớn hơn đó đều là lời lẽ đúng đắn mà anh không thể phản kháng.

Đứng bên cạnh với nhiệm vụ lấy máu, anh bác sĩ sợ hãi nhìn khuôn mặt càng ngày càng trắng và ánh mắt dần đờ đẫn của MV. Anh ta rất muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại không dám bởi đã bị MV mắng tét tát một lần khi anh vừa mở miệng…. Nhưng anh ta cũng biết người đàn ông này rất có quyền thế, không thể để anh ta gặp chuyện bất trắc nếu không nhất định xảy ra chuyện lớn.

Đang đau đầu không biết làm sao với tình huống khó khăn này thì bác sĩ chính đang phẫu thuật cho NT quay qua nhìn anh ta gật đầu ra hiệu. Vị bác sĩ lần đầu tiên hiểu được tại sao nhân dân ta lại hạnh phúc đến vậy khi đón“Mùa xuân độc lập” đầu tiên của đất nước. Anh ta có cảm giác mình như được tái sinh, có lẽ chính anh ta cũng là người vừa được cấp cứu như cô gái kia. Vội vàng rút kim ra khỏi tay MV, rồi thấm bông cầm máu cho anh ngay lập tức, anh ta nhanh nhẹn thông báo:

- Đủ rồi, không cần chuyền nữa. Anh mau chóng nghỉ ngơi và ăn tạm cái gì để hồi phục lại. Nếu không tôi sợ anh sẽ là người được cấp cứu tiếp theo đó.

- Không cần, cô ấy thế nào rồi? – MV gạt phăng lời đề nghị của bác sĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm NT hỏi. Thấy vậy anh bác sĩ đành thở dài đáp:

- Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng chúng tôi còn cần thời gian nối lại xương cho cô ấy. Anh ra ngoài trước đi, như vậy sẽ nhanh hơn.

- Cái gì? Cô ấy bị gãy xương? Gãy thế nào? Có nguy hiểm hay để lại di chứng sau này không? – MV vừa nghe đến từ đó đã hoảng hốt túm áo anh ta hỏi. Bác sĩ nhăn mặt đau đớn, cố gắng giảm nhẹ sức mạnh trên cánh tay mình đáp:

- Không sao, cô ấy bị gãy tay phải và chân trái, thêm hai cái xương sườn nữa. Di chứng thì không có nếu được điều trị tốt. Còn vết thương trên trán may mà không ảnh hưởng đến bên trong, chắc là không có vấn đề gì đáng ngại. Hiện tại chúng tôi chưa thể kiểm tra chi tiết. Đợi vợ anh tỉnh lại mới biết rõ được.

Nghe vậy MV thở phào, nới lỏng tay một chút. Cô không sao rồi, mặc dù bị gãy xương gần như khắp người. Chắc chắn cô rất đau đớn. Anh chỉ hận không thể thay cô gánh chịu tất cả nỗi đau đó.

Bác sĩ ra hiệu cho y tá đến dìu MV ra ngoài, anh cũng nghe theo để cô ta dìu đi. Dù sao ở lại chỉ làm các bác sĩ sợ hãi và vướng chân thêm. Chắc chắn mọi người bên ngoài cũng sốt ruột lắm rồi. MV cố gắng bước từng bước loạng choạng, cánh tay trái dường như không còn một chút cảm giác. Vừa rồi bế NT chạy một đoạn đường dài như vậy, tay anh đã mỏi nhừ, như muốn rụng rời, MV vẫn không quan tâm, bây giờ lại lấy một lượng máu lớn cho nên tay anh gần như không thể động đậy dù chỉ một ngón. Nhưng điều đó chẳng là gì vào lúc này, anh cần đi ra ngoài để thông báo cho mọi người biết tình hình của cô. Và chờ đợi cô.

Bên ngoài ai cũng đứng ngồi không yên, cứ chốc chốc lại ngó nhìn cánh cửa phòng cấp cứu. AD nắm chặt tay bà vừa an ủi bà vừa an ủi chính mình. Ba cô gái kia cũng nắm chặt tay nhau cầu nguyện. Bỗng cửa phòng bật mở, MV sắc mặt phờ phạc, chuếnh choáng đi ra. QT và TN nhanh nhẹn bước lên dìu, nhìn anh lo lắng hỏi:

- Thế nào rồi? Sao lâu vậy?

- NT đã qua cơn nguy kịch. Cô ấy bị gãy chân trái, tay phải, và hai xương sườn. Các bác sĩ đang tiến hành bó xương và kiểm tra lại. Mọi chuyện đợi cô ấy tỉnh lại mởi biết chính xác được. – MV mệt mỏi đáp nhưng trong mắt anh đã không còn sự tuyệt vọng của bóng đêm mà le lói những tia sáng của niềm vui.

Mọi người nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà Hoa lại khóc òa nhưng không phải là nỗi đau buồn mà là sự vui sướng. Lần này không ai ngăn cản nữa, ông Tần mắt ngân ngấn nước ôm chặt vợ và cháu gái. Ba cô gái kia cũng nhảy cẫng lên sung sướng rồi ôm chầm lấy nhau cười trong khi nước mắt tuôn rơi. NH chỉ yên lặng đứng đó, ánh mắt thắm thiết và tràn ngập cảm xúc nhìn cánh cửa phòng. Tâm trạng của anh không thể nói thành lời, cũng không đơn giản chỉ là một chữ “vui”.

ĐM thấy bạn như vậy bước lại gần vỗ vai động viên. Anh hiểu NH yêu em gái mình như thế nào. Đây đúng là một tình yêu đơn phương đẹp nhất trên đời này. Nhưng dù nó có đẹp đến thế nào thì cũng chỉ là một nửa không trọn vẹn và tràn đầy nỗi đau đớn mà người bên ngoài không thể hiểu được. Ai cũng nói rằng yêu là chỉ cần nhìn thấy người mình yêu sống hạnh phúc nhưng làm đâu có nhẹ nhàng và dễ dàng như vậy. Tình cảm bao nhiêu năm làm sao có thể chấm dứt trong một giây? ĐM nghĩ mà buồn thương cho bạn nhưng cũng chẳng biết làm thế nào bởi tình yêu không có chân lý, không có đúng sai càng không có xứng đáng hay không xứng đáng.

Mọi người lại tiếp tục chờ đợi nhưng bây giờ không còn là sự sợ hãi và hoảng hốt nữa. Không khí cũng nhẹ nhàng hơn như quả bóng được xì bớt hơi, không còn chạm tới giới hạn căng thẳng, sắp vỡ.

**********

Khoảng một tiếng sau, cuối cùng cánh cửa luôn đóng chặt kia đã mở ra. NT nằm yên trên xe đang được các bác sĩ từ từ đẩy ra ngoài. Mọi người thấy vậy, vội vàng chạy lại vây quanh xe. Toàn thân cô gần như bị quấn băng trắng kín. Trên trán cũng có một miếng băng trắng, dính chút máu đỏ. Đó chính là chỗ va chạm trực tiếp với chiếc xe và đáng lo lắng nhất. Tay và chân của NT đã được bó lại và quấn băng cẩn thận, nhìn cô chẳng khác nào chiếc bánh chưng bị dây nhợ quấn chằng chịt. Bà Hoa rơm rớm nước mắt đau lòng nhìn con gái.

Mọi người yên lặng đi theo xe đến phòng bệnh. Chỉ có MV luôn nắm chặt tay trái của NT không buông, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương nhìn cô.

Đến phòng bệnh, các bác sĩ kiểm tra cẩn thận một lần cuối cùng cho NT, sau đó dặn dò những điều cần thiết rồi lui ra. Trong phòng chỉ còn lại người nhà của bệnh nhân. Đây là một căn phòng rộng rãi, thoáng đãng và đầy đủ tiện nghi. Chắc chắn MV đã yêu cầu phòng cao cấp nhất cho NT.

Từ lúc bước vào phòng, MV vẫn nắm chặt tay NT, anh ngồi yên lặng bên cạnh nhìn chằm chằm cô. Dường như cô là ánh mặt trời, là lí tưởng sống của anh. Đối với anh, mọi thứ trên đời đều xoay xung quanh cô. Đến lúc này trái tim của MV mới có thể đập tiếp, máu như được mở van, chảy điên cuồng trong lồng ngực. Nhìn cô yên lặng nằm trên giường, khắp người đều là vết thương MV đau xót vô cùng. Hơi thở nhẹ nhàng, bình ổn của cô lại càng làm anh xúc động mạnh. Không kìm được lòng, MV khóc… thực sự khóc… Lần đầu tiên trong đời khóc trước mặt nhiều người như vậy. Không để ý đến cái gì là hình tượng hay tôn nghiêm của mình. MV buông thả cho cảm xúc của bản thân, nước mắt mặn nhưng không đắng rơi tí tách trên tay NT. Thì ra khi người mình yêu nhất vượt qua nguy hiểm MV lại khóc lóc thảm thiết như một đứa bé yếu đuối và đáng thương đến vậy.

Mọi người chứng kiến cảnh tượng đó đều bất ngờ đến trợn trừng mắt…. Để rồi sau đó là sự cảm động từ tận đáy lòng. Vợ chồng bà Hoa đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn MV, sau đó bà Hoa cũng cảm động lau khóe mắt ướt nhẹp của mình. Quả thực tình cảm của MV khiến cho họ không cảm động không được, nếu chứng kiến cảnh này mà họ vẫn còn một chút do dự hay nghi ngờ thì đúng là sắt đá. Hình ảnh trước mắt khiến cho thần tiên cũng phải cảm động huống chi là con người bằng xương bằng thịt. Qua chuyện này, ai cũng hiểu rõ được tấm chân tình của MV, ông bà cũng có thể hoàn toàn buông xuống tất cả sự căm ghét, thù hận và tha thứ cho mọi tội lỗi của anh. Hãy coi như đây là duyên trời đã định của hai người từ trước đi.

QT đứng bên chứng kiến tất cả. Trong mắt anh là sự cảm động, khâm phục dành cho MV và sự thương tiếc, quan tâm, thêm một chút đau buồn dành cho NT. Cô không thuộc về anh, chưa bao giờ thuộc về anh. Mặc dù có chút đau xót và không cam lòng nhưng QT vẫn mong hai người đó hạnh phúc bởi một người là bạn thân chí cốt duy nhất của anh, một người là người con gái đầu tiên mang lại niềm vui và hơi ấm thực sự cho tâm hồn lạnh lẽo và tẻ nhạt của anh. Vì vậy QT quyết định buông tay, yên phận làm một người bạn tri kỉ bên cạnh hai người. Anh khẽ khàng ra dấu cho mọi người đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho bọn họ. Bây giờ điều mong muốn duy nhất của MV là được ở bên cạnh NT một mình, được hưởng không gian riêng với cô. Mọi người cũng hiểu điều này cho nên nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh. Dù sao NT cũng không còn đáng lo ngại, đợi cô tỉnh lại mọi người hãy đến là tốt nhất.

Là người cuối cùng ở lại, NH đưa mắt nhìn MV đang xúc động đến run run vai rồi lại nhìn NT trên giường bệnh. Cùng là đàn ông, lại cùng yêu một người con gái, NH chỉ cần nhìn ánh mắt MV cũng hiểu được tình cảm của anh ta dành cho NT sâu đậm đến thế nào. Nhìn những giọt nước mắt của MV đang rơi vì NT, NH hiểu được chắc chắn cô sẽ được hạnh phúc, nhất định anh ta có thể mang lại niềm hạnh phúc đó cho cô và sẽ là người duy nhất có thể tìm lại một NT ngây thơ, vô tư như ngày xưa. Điều mà NH biết anh sẽ mãi mãi không thể làm được. Đạu khổ nhắm hai mắt lại, cố kìm nén nỗi đau và sự vui mừng đang đánh nhau trong lòng. NH tha thiết nhìn NT lần cuối, thầm chúc cô hạnh phúc, sau đó cũng quay người đi ra khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho hai người.