Một lát sau mọi người cũng vội vã chạy đến, trên mặt ba cô bạn thân của NT là nước mắt ràn rụa, sự hoảng sợ và ngơ ngác vẫn còn hiện rõ trên mặt. Thấy MV một thân áo trắng đầy máu đang không ngừng đập đầu vào cửa liền sợ hãi chạy đến ngăn lại. QT cũng đến, vội vàng giúp họ ngăn MV tự làm bị thương chính mình, gấp gáp hỏi:
- Cậu làm gì vậy? Bây giờ không phải là lúc làm việc điên rồ, bình tĩnh lại đi. Cô ấy thế nào rồi? Nghe vậy MV ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt đau đớn như đang bị lăng trì, khó khăn mở miệng: - Tôi không biết, bọn họ không cho tôi vào. Tôi không thể nhìn thấy cô ấy. Tiệp, tôi sợ, sợ lắm...thực sự rất sợ. Khắp người cô ấy toàn là máu, thật ghê rợn. Cô ấy cứ nhắm chặt mắt, tôi gọi thế nào cũng không nghe. MV sợ hãi nói năng lung tung không khác gì kẻ điên. Anh đã mất đi sự minh mẫn, tự chủ và lí trý, ánh mắt hoảng hốt, ngơ ngác như đứa trẻ bị mất phương hướng. Hiện giờ anh không biết mình đang nói gì. QT thấy vậy đau lòng vô cùng, ôm chặt anh, cố làm anh trấn tĩnh cũng như an ủi chính bản thân mình và mọi người: - Đừng sợ, nhất định không có việc gì đâu. NT tốt bụng lại mạnh mẽ như vậy, chắc chắn sẽ không sao. Chúng ta phải vững tin, tin tưởng vào cô ấy, chờ đợi cô ấy tỉnh lại. Nhất định là thế. Đúng vậy, bây giờ cách duy nhất chỉ có thể là chờ đợi, mọi người trấn tĩnh hơn. Ba người chị Huệ, TN và Hân ôm chầm lấy nhau, cố gắng đè nén những tiếng nấc nghẹn ngào và nỗi sợ hãi trong lòng. Trong tim mỗi người đều tràn ngập nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi lớn nhất. Đêm nay không gian quanh đây ám ảnh một màu đen của sự sợ hãi. Bầu trời đã đen kịt lại, không có bất cứ một tia sáng nào ngoài mây đen tăm tối. Không trăng, cũng không có lấy một ngôi sao, bóng đen bao trùm bệnh viện, bao trùm khắp nơi trong tim MV, trong ánh mắt anh. Dường như ánh sáng trong mắt anh cũng đã tắt chỉ còn lại một màu đen giống như bầu trời ngoài kia... CHƯƠNG XXVI: SỰ NỔI GIẬN CỦA TRẦN NHẤT HUY. Trên hành lang bệnh viện, tiếng bước chân vội vã, dồn dập vang vọng khắp nơi, từng tiếng như dội vào rõ ràng ngay trong tai mỗi người, dội vào tâm trạng đang thấp thỏm lo âu càng khiến trái tim đập điên cuồng. Phía cuối hành lang liền xuất hiện một đoàn người đang cuống cuồng chạy lại đằng này. Dẫn đầu là ĐM bế AD trên tay, vẻ mặt lo âu, hốt hoảng vô cùng. Khuôn mặt AD thì lấm lem, khóe mắt đỏ hoe, chứng tỏ bé đã khóc rất nhiều. Bên cạnh là bố mẹ NT và Nhất Huy, bà Hoa gần như không đi nổi phải nhờ Huy dìu. Trông ông bà như già đi mười tuổi vì sự lo lắng và đau đớn trên khuôn mặt, nước mắt bà Hoa chảy dài theo từng bước chân khiến người ta nhìn mà thương tâm. Mấy người QT đang đợi bên ngoài trông thấy bọn họ vội vàng tiến đến dìu đỡ, bà Hoa gấp gáp níu áo chị Huệ, ngóng nhìn cánh cửa đang khép kín với dòng chữ đỏ lòe “ cấp cứu”, giọng thều thào vì mệt và sợ hãi: - Con gái tôi thế nào rồi? Nó có sao không? Trời ơi, sao lại thành ra thế này? Làm ơn, nói cho tôi biết nó không có việc gì. Bà Hoa không nói được hết câu đã ôm mặt khóc òa. Ba cô gái thấy vậy vô cùng xót xa, cẩn thận dìu bà ngồi xuống ghế, vỗ vai an ủi: - Bác à, Tuyết đang được các bác sĩ tận tình cấp cứu, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu. Bác đừng lo lắng quá. Nhất định sẽ không có việc gì. – Chị Huệ nhẹ nhàng trả lời, mặc dù lời nói rất hùng hồn, khẳng định nhưng mắt chị lại toàn là sự dao động, hoảng hốt. Nước mắt lại trào ra khỏi khóe mi, khóc cùng với bà Hoa. Hai cô gái kia ngày thường luôn nhí nhảnh, lạc quan và mạnh mẽ nhưng hôm nay cũng trở nên yếu đuối và dễ xúc động bởi nỗi sợ hãi trong lòng. Đang cố gắng kìm nén nước mắt nhưng khi thấy bà Hoa khóc họ cũng bất lực, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi. Không khí yên tĩnh đã bị bọn họ một lần nữa khấy động lên. Tiếng khóc thê lương và đau đớn, xen lẫn sự thấp thỏm vang lên không dứt. Mấy người đàn ông đứng đó chẳng biết làm gì, tiếng khóc càng làm cho tâm trạng rối loạn và hoảng hốt hơn. Ông Tần vẻ mặt đỏ bừng vì vừa chạy một đoạn đường, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn đau đớn, mắt cũng hoe hoe đỏ, nhìn bà Hoa gắt lên: - Đã bảo bà ở nhà rồi còn không nghe. Đến đây thì chưa biết rõ sự tình gì đã khóc rống lên làm cho tất cả mọi người cùng lo lắng. Con nó đã có chuyện gì đâu mà bà kêu gào như nó chết rồi. Bà mong con thế lắm hả? - Ông thì biết gì mà nói? Ông có sinh ra nó đâu mà thương nó. Ông có mạng nặng để đau nó suốt chín tháng mười ngày đâu mà biết tình mẫu tử cao quý và sâu nặng thế nào? – Bà Hoa tức giận mắng chồng. Từ trước tới giờ bà luôn là một người phụ nữ chuẩn mực của Việt Nam thời xưa: dịu dàng, đảm đang, chăm sóc chồng con chu đáo. Bà chưa bao giờ dám nặng lời với chồng bởi bà là người phụ nữ an phận thủ thường, coi chồng là trời. Cũng may ông Tần là người tốt, hiểu biết và quan tâm vợ con cho nên hai người sống với nhau mấy chục năm vẫn rất hòa thuận và vui vẻ…. Nhưng hôm nay bà lại tức giận với ông và thậm chí là mắng ông như vậy bởi sự lo lắng, sợ hãi trong lòng quá nhiều, mặc dù bà biết ông cũng đau lòng và lo lắng cho con không kém bà. Mắng chồng xong, bà Hoa lại ngậm ngùi lau nước mắt nói: - Con tôi thì tôi đau, tôi xót chứ. Nếu nó có mệnh hệ nào thì tôi làm sao sống nổi đây? Sao số con tôi lại khổ vậy trời? Ồng Tần không tức giận vì những lời vợ mắng, ông biết vợ ông yêu con cái hơn mạng sống của mình, bà là một người vợ tuyệt vời, ông thật sự may mắn khi cưới được bà. Ông Tần luôn biết rõ điều đó và ông cũng quan tâm, chăm sóc vợ con bằng cả tấm lòng. Nhìn vợ khóc, con lại đang nằm trong kia không biết sống chết thế nào? Ông Tần cũng muốn khóc lóc, yếu đuối như bà, nhưng ông là đàn ông, đã không làm được việc gì thì cũng không thể làm cho chúng nó phải lo lắng, an ủi. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ôm vai vợ, ông nói mềm mỏng: - Tôi biết bà thương con, lo lắng cho con, mọi người ở đây ai cũng vậy. Nhưng chúng ta cần phải mạnh mẽ, đừng làm mọi chuyện rối thêm. Con mà biết bà khóc lóc thương tâm như thế này chắc chắn đau lòng lắm. Tuyết nó lúc nào cũng lo cho bà nhất mà. Bà Hoa nghe vậy, nhìn chồng nghẹn ngào, rồi ôm chầm lấy chồng, vùi mặt vào ngực chồng khóc. Ông Tần không nói gì nữa, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lưng vợ. - Bà đừng lo, chắc chắn mẹ con không sao ạ. Mẹ nói AD là mạng sống của mẹ, là tất cả của mẹ vì vậy mẹ nhất định không bỏ rơi AD đâu. Mấy hôm trước AD vừa cầu nguyện trước Thành Hoàng cho AD được ở bên cạnh mẹ mãi mãi mà. Thành Hoàng đã nghe lời cầu nguyện của AD, người nhất định che chở cho mẹ vượt qua mọi chuyện. – AD vừa nói vừa nắm chặt tay lại, ánh mắt kiên định nhìn cánh cửa trước mặt. Mặc dù mới năm tuổi nhưng bé đã hiểu được chết có nghĩa là gì. Bé cũng đã chứng kiến cụ họ của mình mất rồi. Bé tin chắc chắn mẹ sẽ không bỏ bé mà ra đi như vậy bởi bé là người mẹ yêu thương nhất trên đời này và mẹ cũng biết mẹ là người bé yêu thương nhất và là người không thể thiếu đối với bé trên thế gian này. AD tin mẹ bé là người mạnh mẽ, kiên cường nhất, không có chuyện gì là mẹ không vượt qua được. Bé tin… và mãi tin như vậy…. Âm thanh thánh thót, trong trẻo nhưng đầy sức mạnh tin tưởng vang lên giữa không khí đau thương và hỗn loạn khiến mọi người ngẩn ngơ nhìn AD. Sự kiên cường và tự tin trong mắt bé làm họ giật mình ngỡ ngàng, tưởng như NT đang đứng trước mặt họ. AD lúc này chính là hình ảnh thu nhỏ của cô: mạnh mẽ, tự tin, đầy sức sống như cây xương rồng trong sa mạc. Trong ánh mắt mỗi người đều là sự yêu thương và cảm động. AD chỉ là một đứa bé, vậy mà đã có thể hiểu biết nhiều chuyện như vậy, lại kiên cường, ngoan ngoãn, không khóc nháo hay hò hét đòi mẹ như những đứa bé khác. Thấy vậy mọi người đều trấn tĩnh lại, dường như từng lời nói của bé đã đánh mạnh vào tinh thần của từng người, vực họ dậy khỏi những nỗi sợ hãi và hoáng hốt của bóng đen. Ngoài kia, màn đêm cũng dao động vì run sợ trước khí thế của cô bé. Bên này, QT vội vàng kéo ĐM sang một bên, trách mắng: - Tôi đã bảo anh đưa AD về và an ủi mọi người ở nhà mà. Sao anh lại đưa họ đến đây? Hai bác già rồi, làm sao chịu được cú sốc này? Lại thêm AD bé như vậy, chẳng may vì chuyện này mà con bé bị sợ hãi thì sao? Đưa mọi người đến đây chỉ làm mọi chuyện rối loạn hơn. Bây giờ trong mắt MV chỉ có mình NT, cậu ấy không thể lo lắng cho con gái được nữa, anh hiểu không? - Sao tôi không hiểu chứ? Nhưng bố mẹ tôi vừa nghe Tuyết gặp chuyện đã cuống cuồng lao ra khỏi nhà, tôi đuổi theo còn chẳng kịp. Anh nghĩ hai người biết chuyện sẽ chịu ngồi yên ở nhà chờ đợi sao? Tôi lại càng không thể để AD ở nhà một mình. Con bé rất hiểu chuyện, không như những đứa trẻ khác, bé rất mạnh mẽ. Tôi không phải lo lắng cho bé quá nhiều, bây giờ chỉ có em gái tôi là đáng lo nhất. Nó thế nào rồi? Rốt cuộc chuyện là sao? Anh nói rõ ra đi. – ĐM sốt ruột hỏi. Đứa em gái bé nhỏ của anh đang ở trong kia khiến anh như kiến bò trên chảo nóng. Mới chỉ mấy tiếng trước nó vẫn còn cười bắt nạt anh tiền mừng tuổi. QT nghe ĐM hỏi liền thở dài, ảo não đáp: - Khi chúng tôi xem ca nhạc xong, mọi người rủ nhau đi ăn lẩu. Lúc sang đường do đông người cho nên không ai để ý, nào ngờ NT đi cuối cùng. Chẳng hiểu sao cô ấy lại vì cứu một người mà bị xe đâm phải. Cô ấy được đưa vào phòng cấp cứu một lúc rồi, vẫn chưa thấy ai bước ra. Hiện tại chỉ có thể chờ đợi. Mọi chuyện là vậy đó. Mọi người chăm chú lắng nghe từng lời nói của QT, nghe xong lại càng thương tâm, NT vì cứu người mà bị như vậy. Biết làm sao đây? Chẳng lẽ trách cô vì tấm lòng cao cả đến ngu ngốc của mình? Bà Hoa nghe vậy càng vùi sâu vào lòng chồng khóc to hơn. Không ai để ý đến hai người đàn ông tuấn tú, vẫn yên lặng đứng hai bên cánh cửa. Một người yên tĩnh như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo. Ánh mắt chỉ tụ lại một điểm duy nhất trên cánh cửa, anh không hề nghe bất kì lời nói của ai, cũng không quan đến bất kì người nào. Đối với anh hiện tại không ai, không sức mạnh nào có thể lôi kéo anh khỏi người con gái trong kia. Anh chỉ quan tâm, chỉ nhìn thấy mỗi mình cô. Còn những người khác giờ này đều không đáng nhắc đến. Còn người đàn ông bên cạnh hoàn toàn trái ngược. Hai tay nắm chặt lại, quai hàm nghiến chặt thể hiện sự tức giận và kìm nén nỗi đau trong lòng anh. Ánh mắt từ lúc bước vào chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện như muốn đốt cháy anh ta bằng nguồn lửa cháy bỏng trong mắt mình. Từng lời nói của QT vọng vào tai càng khiến anh tức giận hơn. Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, anh bước đến. Nhanh như chớp túm lấy cổ áo người kia và thụi cho người đó một cú đấm như trời giáng vào mặt. Đang định giơ tay lên tiếp tục thì mọi người sau phút bàng hoàng nhanh nhẹn xông lên tách hai người ra. QT giữ tay NH quát: - Anh làm gì vậy? Bị điên à? Sao tự dưng lại đánh ậu ấy? - Anh cút sang một bên cho tôi, nếu không cả anh tôi cũng đánh. Đừng tưởng các người giàu có, là xã hội đen thì tôi sợ. – NH gạt tay QT ra rồi đưa tay chỉ thẳng vào mặt MV gầm lên – Hắn ta không đáng đánh sao? Hắn ta ở ngay bên cạnh cô ấy mà không thể bảo vệ cô ấy, chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra. NT từ lúc gặp hắn có được chuyện tốt nào không? Nếu không phải vì hắn ta bây giờ cô ấy vẫn còn là một cô gái ngây thơ, trong trắng và hồn nhiên chứ không phải nằm trong kia sống chết không biết. Tên khốn này có chết ngàn lần cũng không đền hết tội. Mọi người ngẩn ngơ nhìn anh. TN đang lau vết máu bên khóe miệng MV liền dừng lại, quay phắt người nhìn thẳng vào mắt NH mắng: - Anh thôi đi. Đây là chuyện ngoài ý muốn, không thể trách MV được. Chúng tôi đều ở đó chứng kiến, không ai có thể ngăn cản bởi nó diễn ra quá nhanh. MV đã làm hết khả năng của mình. Anh ấy đã bế NT chạy như điên đến bệnh viện. Tôi biết anh đau lòng, lo lắng cho NT, chúng tôi cũng vậy. Cho nên đừng nổi điên nữa. Hãy bình tĩnh chờ đợi. – TN nhẹ nhàng khuyên nhủ, muốn xoa dịu nỗi đau cho anh. Nào ngờ NH nghe xong lại càng tức giận, cười gằn nhìn cô nói: - Cô bênh hắn ta? Có phải hắn ta đã cho cô lợi lộc gì cho nên cô mới nghe lời hắn? Cô có thể dễ dàng bán rẻ bạn thân của mình như vậy sao? TN ngơ ngác nhìn NH, trái tim cô như chết lặng, đau đến không thở được. Thì ra trong mắt anh ta cô là người hám tiền, tham lợi, có thể bán rẻ bạn bè bất cứ lúc nào. Một tiếng “Chát” vang lên thanh thúy, trên mặt NH hằn năm dấu ngón tay đỏ ửng. TN cắn chặt môi cố khắc chế dòng nước mắt đang tực trào ra. Mặc dù rất đau đớn nhưng cô không cho phép mình khóc vì anh ta, càng không thể yếu đuối trước mặt anh. Cô càng không cho phép anh ta lăng nhục tình cảm của mình với NT, anh ta không có quyền làm như vậy. TN sẽ không cho bất cứ ai tổn thương đến mình. Chứng kiến TN nhìn chằm chằm NH với ánh mắt đau đớn và phẫn hận, Hân vội vàng ôm lấy vai cô an ủi rồi quay sang mắng NH: - Anh Huy, anh bình tĩnh lại được không? Sao anh có thể nói những lời như vậy với TN? Cô ấy luôn yêu quý và quan tâm tới NT như thế nào anh còn không rõ sao? Anh không thể vì sự lo lắng và tức giận nhất thời mà làm tổn thương đến người khác. NH giật mình nhìn TN, ánh mắt bị tổn thương nhưng cố tỏ ra cứng cỏi của cô khiến anh cảm thấy mình là một thằng tồi. Anh đã mất lí trí cho nên mới nói với cô những lời ngu ngốc đó. Đang định mở miệng thì TN đã lên tiếng, cô lạnh lùng quay đi đáp: - Mặc kệ anh ta đi. Mình không cần biết anh ta nghĩ gì về mình. Trong mắt anh ta luôn chỉ có tình yêu ích kỉ và yếu đuối của anh ta thôi còn những người khác đối với cô ấy đều là vô cảm, giả dối và lợi dụng. Cứ để anh ta nổi sùng như một thằng điên vì sự hèn kém và thất bại của chính mình đi. Dù sao NT cũng không bao giờ thèm yêu một kẻ kém cỏi như vậy đâu. Nói xong TN bình tĩnh quay về ngồi bên cạnh bà Hoa, NH nhìn chằm chằm cô, hai tay nắm chặt lại đến nổi gân xanh. Đau… trong lòng anh chỉ có nỗi đau như đang bị những lời nói của TN mổ xẻ, phơi bày trái tim của mình ra trước mặt mọi người. Bao sự yếu đuối, đau đớn vì mối tình đơn phương được anh cất giấu sâu trong tim cũng bị lôi ra hết. Điều đó khiến anh đau đến không đứng vững, chỉ hận không thể khoét trái tim mình ra ném khỏi lồng ngực ngay lập tức. Cô thật tàn nhẫn khi phơi bày tâm can anh ra trước ánh sáng - những cảm xúc mà anh cố gắng giấu kín trong lòng, ngày cả bản thân cũng không muốn đối diện với nó. Nhưng ai bảo anh cũng đâm cho cô một nhát dao đau đớn không kém. Hai người chọn cách làm tổn thương đối phương để an ủi vết thương của mình nào ngờ lại càng đau hơn. Không khí trầm xuống, ngột ngạt như bị nén chặt. AD sợ hãi nhìn hai người đàn ông trước mặt. Lần đầu tiên bé chứng kiến bố Huy mất lí trí và điên cuồng như vậy. Cũng là lần đầu tiên AD chứng kiến MV ngơ ngẩn như một người mất đi ý thức. Anh không đánh trả, thậm chí không cả nhăn mày khi trong miệng đầy máu tươi. Dường như anh đã mất cảm giác đau đớn, nhận thức bởi tất cả tâm trí của anh đều đặt lên người con gái trong kia. Anh cũng không nhìn AD lấy một cái từ khi bé đến. Giờ phút này ngay cả con bé anh cũng không quan tâm huống chi là sự tức giận và trách mắng của NH.