Một lát sau, anh Tod buông tôi ra, để anh có thể nhìn vào mắt tôi. “Chúng ta sẽ tìm được bố em. Anh xin lỗi vì đã không có mặt khi chuyện xảy ra. Anh đang đi tìm tên Thane.”

“À, vâng.” Đó là lý do anh ấy đi qua Cõi Âm.

“Khoan đã…” Anh nhíu mày quan sát nét mặt tôi. “Em đã biết?”

“Tối qua em đã đến trụ sở của thần chết và tình cờ nghe được cuộc hội thoại giữa anh và ông Levi. Không phải em cố tình nghe trộm đâu nhưng… Thú thật là em thấy mừng khi ông ấy giao nhiệm vụ đó cho anh. Chúng ta cần phải tìm ra tên Thane. Em đoán lý do anh không kể với em là vì ông Levi cấm không cho anh nói, đúng không? Đây là một nhiệm vụ bí mật?”

Anh Tod thở hắt ra, mắt vẫn không rời mắt tôi. “Thực ra đó là ý của anh. Ông Levi nghĩ giờ hắn ta đã cao chạy xa bay rồi, và chúng ta chỉ có thể chờ đợi tin tức từ các khu vực lân cận thôi. Nhưng anh đã chủ động xin ông ấy cho mình theo đuổi vụ lần này. Mới đầu anh không phát hiện ra được điều gì, nhưng sáng nay anh vừa phát hiện ra một trong mấy linh hồn bị thất lạc mà tên Thane đã lấy đi sau khi Emma chết.”

“Ở đâu?” Tôi cũng không chắc là mình hiểu hết vấn đề nhưng đó là câu hỏi tôi vẫn đang tìm kiếm bấy lâu nay. “Hắn đang ở đâu?”

“Anh vẫn chưa tìm ra hắn. Nhưng hắn vừa bán một linh hồn sang Cõi Âm, cách đây một quận. Anh không chắc là hắn đã đổi lấy cái gì, nhưng đó là bằng chứng chứng tỏ hắn vẫn chưa đi đâu xa.” Anh Tod mỉm cười, ánh mắt ánh lên đầy hy vọng, “Chúng ta sẽ bắt được hắn, Kaylee. Và hắn sẽ phải trả giá cho những gì hắn đã gây ra.”

“Sao anh không nói gì với em?”

“Anh muốn gây bất ngờ cho em. Coi như đó là món quà sinh nhật muộn của anh dành cho em. Bởi vì bữa tiệc sinh nhật của em kết thúc… chẳng ra làm sao. Em xứng đáng có được thứ mình muốn, mà không liên quan gì tới chết chóc, hay đám tà ma.”

“Em đã có thứ mình muốn.” Tôi nắm lấy gấu áo, kéo anh về phía mình. “Và em không thích các điều bí mật.”

“Không phải là bí mật. Mà là bất ngờ.” Anh nhe răng cười. “Anh định tạo bất ngờ cho em. Mà em làm gì ở trụ sở thần chết thế?”

Thôi chết! Anh Tod sẽ là người thứ hai, nếu không muốn nói là duy nhất, sau Emma tôi định sẽ kể cho nghe chuyện này. Nhưng anh ấy đã chọn không đúng thời điểm để hoi. “Ừm… Em đã… lấy lại linh hồn từ chỗ ông Levi… cho con chị Traci.”

“Em đã làm gì cơ?” Anh giận dữ giơ tay ôm đầu. “Với một người không thích các điều bí mật như em, phải công nhận là em có nhiều bí mật thật đấy! Sếp của anh có biết vụ em ăn trộm con dao rọc giấy của ông ấy không?”

“Nếu ông ấy chưa nói gì với anh, chứng tỏ ông ấy vẫn chưa phát hiện ra. Hơn nữa em không hề lấy con dao, em chỉ lấy linh hồn thôi. Và em không lấy trộm cái gì hết, em chỉ đòi lại thứ đã mất thôi. Chưa kể, đáng ra linh hồn ấy phải thuộc về con trai tên Beck mới đúng. Chị Traci và đứa bé xứng đáng có một cơ hội, và linh hồn ấy là điều ít nhất tên khốn đó có thể làm cho họ.”

“Kaylee, anh rất thông cảm với chị Traci. Anh nói thật đấy. Nhưng em không nên dính dáng tới bất kỳ tên incubus nào nữa. Như thế không an toàn chút nào.”

“Em không thể không dính dáng tới thằng nhóc incubus này. Mẹ của nó có khi còn không sống nổi tới ngày nó dậy thì nhưng em thì có. Chúng ta nên cho chị Traci một cơ hội để nuôi dạy đứa con của mình, để không có cô gái trẻ nào trở thành con mồi của thằng bé đó về sau. Vì thế muốn hay không muốn, em cũng đã liên quan tới chuyện này rồi.” Tôi nhún vai. “Và em không dám hứa là mình sẽ không dính dáng tới những rắc rồi khác của Cõi Ân từ nay cho đến về sau. Anh biết đấy, sự vĩnh cửu là một khoảng thời gian không hề ngắn.” Tôi ngập ngừng tìm kiếm ánh mắt anh. “Anh vẫn đang nghe em nói đấy chứ?”

Anh nắm lấy tay tôi, và sự căng thẳng trong tôi ngay lập tức dịu lại, dù chỉ là một ít. “Anh không hề nói dối khi anh nói anh sẽ mãi ở bên em. Đây cũng không phải là lần đầu tiên em liên quan tới những rắc rối của Cõi Âm. Anh biết, cho dù chúng ta có sống thêm 1000 hay 2000 năm nữa thì điều đó cũng không bao giờ thay đổi.” Anh âu yếm nhìn tôi nói tiếp. “Nhưng lần tới, trước khi định làm gì, em nhớ báo trước cho anh một tiếng.”

“Anh nói cũng đúng. Em sẽ cố gắng ghi nhớ…”

Cánh cửa ra vào bật mở, đập cái rầm vào tường, làm anh Tod và tôi giật bắn mình quay lại. Còn Styx thì bắt đầu sủa váng cả nhà. “Kaylee!” Anh Nash gọi ầm lên.

Anh Tod rền rĩ kêu lên. “Em lại quên không khóa cửa trước đấy à?”

“Chắc là Emma. Chứ lâu nay em có dùng đến cửa nữa đâu. Hơn nữa, đám người muốn giết em đang sống ở phía bên kia thế giới cơ.” Tôi nhũn vai. “Mấy cánh cửa đó thì có ích gì.”

“Anh hy vọng là em đã học được một bài học.” Anh nghiêm mặt nhắc nhở tôi.

“Kaylee ơi?” Phải mất một giây tôi mới nhận ra giọng của Emma, mặc dù đã có hai tuần để làm quen với nó. Bởi vì đấy không phải là giọng nói của Emma. Mà là giọng của Lydia.

“Ở trong này.” Tôi gọi với ra và tiếng bước chân hối hả lao về phía hành lang. “Mình vẫn ổn.”

Anh Nash là người đầu tiên bước vào phòng tắm, và suýt chút nữa thì giẫm phải Styx. Sau lưng anh là Emma, mặt mày tái nhợt. Anh nhíu mày nhìn vào cái khăn mặt trên tay ông anh trai rồi ngẩng lên hỏi tôi. “Vậy thì vết máu đó là của ai?”

“Khi đi qua cầu, anh phải trả tiền lộ phí…”

Tôi lách người đi qua anh Nash và Emma. “Cầu gì cơ?”

“Cô ấy vừa thỏa thuận với lão Ira để tìm ra nơi lãi Avari giam giữ bố mình.” Anh Tod giải thích. Tôi ngẩng đầu lên đã thấy anh đang đợi ba đứa chúng tôi trong phòng khách từ bao giờ rồi. “Cái giá mà hắn ta đưa ra là máu của Kaylee.” Vừa nói anh vừa đi ra cài then cửa trước.

“Máu á? Hắn ta đòi bao nhiêu? Cậu có sao không?” Emma kinh hãi thốt lên.

Tôi giơ tay lên cho cậu ấy xem cái băng cá nhân trong lòng bàn tay. “Ít thôi ý mà. Hắn ta chỉ muốn… nếm thử.”

“Và hắn ta đã nói cho cậu biết bố cậu đang ở đâu?”

“Ừ. Avari đang giam bố mình ở phiên bản Cõi Âm của bệnh viện Lakeside. Dưới tầng hầm. Mình đoán là như thế.”

“Hoặc cũng có thể đó là một trò đùa.” Anh Nash nói. “Làm ơn nói với anh là em đã không một mình đi qua Cõi Âm để thực hiện cuộc trao đổi này.”

“Không, tất nhiên rồi. Em đã triệu tập gã tà ma và hắn đã đến gặp em.” Tôi lại giơ tay lên khoe miếng băng cá nhân. “Vì thế nên em mới cần đến máu.”“Em đã triệu tập hắn?” Anh Nash hỏi. “Em nói triệu tập nghĩa là sao?”

“Hắn ta đã đến đây?” Emma vội xen vào, trước khi tôi kịp trả lời anh Nash. “Bọn chúng lại có thể đi qua bên này thế giới rồi à?”

“Không.” Tôi cau mày “À, cũng có thể nói là như vậy. Nhưng đó là vì mình đã dùng máu của mình và tên của hắn để triệu tập. Do người bị triệu tập là hắn nên hắn chỉ có thể tương tác với mỗi mình mình và nếu muốn đuổi hắn đi mình chỉ cần xóa tên của hắn trên mặt phẳng mà mình đã viết tên hắn là xong. Và hắn cũng có thể tự biến mất bằng cách tương tự.”

“Và em nghĩ làm như thế là an toàn?” Anh Nash sẵng giọng hỏi. “Làm ơn nói với anh là em không hề nghĩ như thế đi!”

“Tất nhiên là không rồi. Chẳng bao giờ là an toàn khi anh đi giao dịch với một tà ma cả. Nhưng em đâu còn sự lựa chọn nào khác, ngoài việc tham gia vào trò chơi trốn tìm bệnh hoạn này của lão Avari.”

“Mình không hề biết là các tà ma có thể bị triệu tập.” Mặt Emma vẫn chưa hết bàng hoàng, và tôi chỉ có thể nhún vai đáp lại. Bản thân tôi, trước ngày hôm nay, cũng không hề biết.

“Ít lắm.” Anh Tod ngồi phịch xuống ghế. “Chỉ những gã mạnh nhất mới có thể đi qua bên này khi được gọi bằng cách đấy thôi. Nhưng cũng chỉ có thể lưu lại trong một khoảng thời gian rất ngắn. Khi chỗ máu dùng để triệu tập chúng khô hết, chúng sẽ tự động bị hút ngược trở lại Cõi Âm. Và Kaylee nói đúng một tà ma bị triệu tập thường không làm được gì nhiều trong thế giới loài người. Bọn chúng thường chỉ dùng cách này để liên lạc trực tiếp và… trao đổi.”

“Trao đổi gì?” Anh Nash mặt đầy nghi ngờ, và tôi lờ đi như không nghe thấy câu hỏi của anh.

“Vậy là lão Ira còn mạnh hơn cả lão Avari?”

“Mình đoán là mạnh hơn rất nhiều. Hắn ta là con quỷ của sự phẫn nộ, mà trước giờ phẫn nộ vẫn là một trong những cảm xúc nguyên thủy và lâu đời nhất.”

“Điều lạ lùng là…” Tôi nhíu mày. “Trông hắn khá là trẻ.”

“Thì ông Levi cũng vậy mà.” Anh Tod nhún vai. “Nhưng so với Ira, ông Levi chắc vẫn thuộc hàng tép riu.”

“Thế rắc rối mới của chúng ta với gã tà ma Ira này là gì?” Emma hỏi. “Nếu hắn ta mạnh như vậy, có khi nào chúng ta nên khai thác hắn không? Ý mình là… liệu hắn có đủ mạnh để… bóp chết lão Avari hộ bọn mình không?”

“Cái đó thì mình không biết. Nhưng mình biết chắc chắn là hắn sẽ chẳng làm không công, và mình sẽ không chấp nhận cái già mà hắn đưa ra. Mình cũng không có ý định gặp lại hắn ta một lần nào nữa, bởi vì chỉ cần nghe thấy giọng hắn thôi là mình đã sôi hết cả máu lên rồi. Chạm vào hắn còn kinh khủng hơn, nó khiến mình nổi giận với cả những chuyện xảy ra từ nhiều năm trước.”

Mặt anh Nash tối sầm lại. “Em đã chạm vào hắn?”

“Là hắn chạm vào em. Đó là một phần của cuộc trao đổi. Khi hắn chạm vào em, em đã không thể nghĩ được gì ngoại trừ sự phẫn nộ với tất cả mọi người. Và em nghĩ là hắn có thể cảm nhận được chúng, qua… máu của em. Hoặc là hắn đã hút hoàn bộ chúng ra khỏi đầu em khi bọn em hôn nhau.”

“Cậu đã hôn hắn ta á?” Emma thảng thốt kêu lên, mặt đầy kinh hãi.

“Mình đâu còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng điều lạ lùng là hắn ta chẳng có mùi vị gì của sự phẫn nộ hết. Trái lại, rất yên bình là đằng khác. Nhưng có thể thấy rõ là hắn ta thèm khát sự phẫn nộ, nuốt lấy nuốt để từng giọt phẫn nộ hứng được, để rồi sau đó khao khát có được nhiều hơn nữa. Nói chung không bao giờ là đủ đối với hắn.”

Anh Tod hậm hực nói. “Có ai hỏi em mùi vị của đám tà ma như thế nào đâu.”

“Cô ấy đã hôn một người khác cơ đấy.” Anh Nash không giấu nổi sự đắc thắng với ông anh trai. “Không hiểu cảm giác khi biết chuyện đó như thế nào nhỉ?”

“Cảm giác giống như khi biết Kaylee đã phải hy sinh một phần cơ thể để cứu bố mình chứ sao. Và nếu anh nhớ không nhầm thì cô ấy không phải là người duy nhất trong cái phòng này từng hôn một tà ma. Cậu nên tự hỏi lại bản thân xem mục đích khi đó của mình có được trong sáng như vậy không?”

“Anh định sẽ cứ dùng chuyện đó để sỉ nhục người khác mãi đấy hả Tod?”

“Ok, hai anh làm ơn bình tĩnh lại đi nào.” Một mình tôi cũng đã quả đủ sự giận dữ để giải quyết rồi, không cần phải gánh thêm nỗi tức giận của hai anh em nhà ấy nữa.

Đột nhiên có tiếng người gõ cửa, anh Nash bỏ vào trong bếp để lấy lại bình tĩnh trong khi tôi vén rèm nhìn qua cửa sổ xem vị khách đó là ai. Tôi nhận ra chiếc ô tô quen thuộc của bác Brendon đang đậu ngoài sân nên vội chạy ra mở khóa cửa. Sabine không nói không rằng đi thẳng vào trong phòng khác, theo sau là chị Sophie và Luca. Cuối cùng là bác Brendon.

“Tụi này đã bỏ lỡ chuyện gì thế?” Sabine ngồi phịch xuống ghế hỏi.

Từ trong bếp, anh Nash đi ra với chai nước suối trên tay. “Lão Avari đã bắt được bố của Kaylee và cô ấy đã hôn một tà ma để đổi lấy thông tin về nơi bố mình đang bị giam giữ.”

“Cái gì?” Bác Brendon cao giọng hỏi. “Tại sao cháu không gọi cho bác?”

“Cháu có gọi mà. Nhưng lúc ý bác đang bận bảo lãnh cho chị Sophie.”

“Sabine mới là thủ phạm thực sự. Sophie chỉ là đồng phạm thôi.” Bác Brendon chữa lại, sau đó ngồi xuống cái ghế bành của bố tôi.

Tôi liếc về phía chị Sophie xem xem chị ấy có định sửa lại lời bố mình vừa nói hay không, hay cứ để kệ cho Sabine gánh tội. Nhưng chị ấy chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống chân và không nói gì. Ở một góc độ nào đó, chuyện xảy ra không hẳn là lỗi của chị Sophie, mà là tại Sabine, vì đã “đùa” hơi quá đà với nỗi sợ hãi và bất an của chị ấy.

Và đứng nhìn chị ấy cầm theo cái kéo mà không làm gì để ngăn cản.

“Ngày hôm nay sao lắm chuyện xảy ra thế nhỉ.” Bác Brendon ngẩng mặt lên và nhìn quanh phòng. “Cô Harmony đâu rồi? Cháu đã gọi cho cô ấy chưa?”

“Rồi ạ, nhưng cô ấy đang ở bên Cõi Âm tìm nguyên liệu…” Tôi liếc về phía Emma, quyết định không đi sâu vào chi tiết, bởi tôi không chắc là mọi người đã biết về chuyện của chị Traci. “… gì đấy. Chúng ta có cần đi tìm cô ấy không ạ?”

Trong khi cả anh Nash và anh Tod gật đầu thì bác tôi lại lắc đầu. “Không cần. Harmony là người rất cẩn thận, cô ấy biết phải làm sao để không bị phát hiện. Nếu giờ chúng ta đi tìm cô ấy, khả năng cô ấy và chúng ta bị bắt có khi còn cao hơn.” Như thế thì anh Nash, bác tôi, Luca và Emma chết chắc, bởi họ không thể tự quay trở lại thế giới loài người.

Hơn nữa tôi cũng không hề có ý định đưa Emma hay Luca qua thế giới Cõi Âm. Thậm chí là chị Sophie, mặc dù chị ấy đã chứng minh được khả năng di chuyển giữa hai thế giới của mình. Một lần. Nhưng một lần ấy vẫn chưa đủ đảm bảo là chị ấy có thể giữ được bình tĩnh trước mọi áp lực, hoặc không sử dụng hết tiếng thét của mình trong một lần đi qua Cõi Âm, thứ khả năng duy nhất mà chị ấy có vẻ thừa hưởng được từ bên họ nội.

Chị Sophie có thể cất tiếng khóc đủ khỏe đi di chuyển giữa hai thế giới, nhưng chị ấy không phải là một bean sidhe. Tiếng thét của chị ấy không phải là khúc hát linh hồn. Chị ấy không thể giữ lại mạng sống cho bất kỳ ai.

Nhưng chị ấy sẽ là một con mồi hấp dẫn đối với đám tà ma bên Cõi Âm…

Tôi lắc đầu, xua tan ý nghĩ đó trước khi nó kịp “nảy mầm” trong đầu mình. Tôi sẽ không lấy chị họ mình ra làm mồi nhử đám quỷ đói đó. Kể cả nếu chị ấy đáng bị như vậy.

“Cô Harmony tự biết phải làm gì. Tốt hơn hết, chúng ta cứ đợi cô ấy ở đây thôi.”

“Nhưng nhỡ lão Avari bắt mẹ cháu thì sao?” Anh Nash hỏi. “Lão ấy đã bắt được bố của Kaylee. Làm sao chúng ta biết là hắn vẫn chưa bắt được mẹ cháu?”

Bác Brendon đứng dậy. “Nếu quả thực mẹ cháu đang nằm trong tay hắn, chắc chắn hắn sẽ nói cho chúng ta biết. Những kẻ như Avari đời nào chịu thiệt đâu.”

“Nhỡ cô ấy không phải bị bắt làm con tin thì sao?” Chị Sophie đột nhiên lên tiếng. Và Emma ngả người ra sau ghế, mặt cắt không còn giọt máu, bên cạnh anh Nash. “Bọn mình cũng đâu có bị giữ làm con tin khi bị lão ấy bắt lần trước. Nhỡ lão ấy đã bắt được cô Harmony nhưng không có ý định trao trả lại cô ấy?”

Anh Nash đứng bật dậy. “Cháu phải đi tìm mẹ cháu.”

Bác Brendon đảo tròn hai mắt. “Mình cháu cũng đâu có đi được qua bên đó, con trai.”

Anh Nash quay sang Sabine. “Hãy đưa anh qua đó. Anh xin em đấy.”

“Anh Nash…” Sabine nắm lấy tay anh Nash, chưa bao giờ tôi thấy chị ta nhìn ai với ánh mắt dịu dàng như thế. “Em không thể. Nguy hiểm lắm.”

“Anh biết!” Anh giằng tay ra khỏi tay chị ta. “Vì thế nên anh mới phải đi tìm mẹ.”

“Nash, chú cũng lo cho mẹ cháu không kém gì cháu và Tod.” Bác Brendon nói. Trong khi anh Tod trông có vẻ nghi ngờ thì anh Nash lại tỏ ra giận dữ. “Nhưng nếu có người nào biết cách ra vào Cõi Âm mà không bị thương thì đó là mẹ cháu. Mẹ cháu vẫn thường qua bên đó để tìm nguyên liệu chế biến thuốc từ hồi còn trẻ hơn các cháu bây giờ. Chú chắc chắn là mẹ cháu sẽ không sao đâu mà.”

“Nếu mẹ cháu có vấn đề gì thì chú chịu trách nhiệm đấy nhé!” Anh Nash hậm hực bỏ vào trong bếp rồi đi ra ngoài sân sau.

Anh đóng sầm cửa lại sau lưng, bỏ mặc Sabine chỉ biết đứng im nhìn theo. Rõ ràng chị ta đang rất muốn đuổi theo anh ấy nhưng lại không dám.

Anh Tod khoanh hai tay lại trước ngực. “Một giờ.” Giọng anh bình tĩnh và kiên quyết. “Nếu mẹ cháu không quay lại trong một giờ nữa, tự cháu sẽ đi qua đó tìm mẹ cháu.”

Lần này thì không có ai lên tiếng phản đối.

“Ok. Từ giờ tới lúc ấy chúng ta nên lên kế hoạch để cứu Aiden. Làm sao cháu biết lão Avari đã bắt bố cháu?”

Tôi thò tay vào trong túi rút ra cái điện thoại của bố đưa cho bác Brendon.

Ngay lập tức mặt bác ấy tái đi. “Thế này thì… không còn nghi ngờ gì nữa. Có phải là cây leo đỏ ở gần chân bố cháu không?”

“Vâng.”

“Và cháu biết chỗ bố cháu đang bị giam giữ?”

“Tầng hầm của bệnh viện Lakeside bên Cõi Âm.”

“Giam dưới hầm bệnh viện tâm thần á? Lão Avari này cũng bệnh thật đấy.” Emma lẩm bẩm.

Chị Sophie nhăn mặt. “Em thực sự đã hôn một tà ma chỉ để lấy cái thông tin đó?”

Tôi cố gắng tỏ ra kiên cường nhất có thể trước mặt chị Sophie, mặc dù bản thân cũng đang ghê sợ vì những gì mình đã làm. “Mọi thứ đều có cái giá của nó, chị Sophie ạ. Cũng phải có người chịu đứng ra trả giá chứ.”

“Ok. Chúng ta quay lại chủ đề chính đi nào.” Bác Brendon đi vào trong bếp, với tay mở cái tủ phía trên lò vi sóng. “Chúng ta sẽ chia làm hai nhóm. Nhóm nhỏ phụ trách đánh lạc hướng, nhóm lớn phụ trách cứu chú Aiden ra.”

“Cháu sẽ tự nộp mình.” Tôi hạ giọng nói khẽ. Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Bác Brendon quay lại, tay cầm chai whiskey bố tôi đã tịch thu của anh Nash hồi tháng trước.

“Không được.” Anh Tod nói. “Hơn nữa, kể cả em có làm vậy cũng chẳng giúp được gì cho bố em đâu. Mọi người muốn cứu bố em ra chứ không phải bỏ em ở lại đấy.”

“Em biết. Đây là một cái bẫy. Em sẽ giả vờ mắc bẫy trong khi mọi người đi cứu bố em. Anh và Sabine có thể đưa bác Brendon qua bên đó.” Tôi liếc vào trong bếp và thấy bác mình đang rót whiskey vào cái cốc nhỏ đựng đầy đá. “Anh và bác có thể dìu bố em nếu bố không thể tự đi. Như thế, dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn còn Sabine giúp anh. Hai người có thể đi qua Cõi Âm và hai người không thể.” Đó là tỷ lệ an toàn nhất.

“Không!” Anh Tod cương quyết lắc đầu, làm tôi hơi bất ngờ vì anh ấy chưa bao giờ từ chối giúp đỡ tôi chuyện gì “.Anh sẽ ở lại đây với em. Nash có thể đi với họ và giúp bố em nếu cần.”

“Nhưng em có thể đi qua Cõi Âm. Còn bố em, bác Brendon và anh Nash không thể. Họ cần anh hơn.”

“Tod nói đúng đấy, Gấu con ạ.” Bác Brendon nói. “Không ai được phép đi một mình.”

Tôi đứng bật dậy, lòng nóng như lửa đốt. “Như thế làm sao được. Một mình Sabine làm sao đưa bác, bố cháu và anh Nash ra khỏi đó cùng một lúc được, nhất là khi bố cháu đang bất tỉnh nhân sự như vậy? Mọi người cần một người có thể đi qua Cõi Âm.”

“Đây rồi.” Luca kéo rèm cửa sổ phòng khách, để lộ cho chúng tôi thấy xe của cô Harmony đang rẽ vào sân. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhìn cô bước ra khỏi xe và khóa cửa xe lại.

Cánh cửa đằng sau nhà bật mở, anh Nash hối hả chạy vào phòng khách, mặc cho Styx vẫn đang chạy theo sủa inh ỏi. “Cháu nghe thấy tiếng xe của mẹ cháu.”

Cô Harmony gõ cửa ba lần, sau đó mở cửa đi vào trong. Thề là mặt anh Nash đã rạng rỡ hẳn lên ngay khi vừa nhìn thấy mẹ. Cô dừng lại trước cửa, cất điện thoại vào trong túi, rồi ngẩng đầu lên nhìn mọi người, ngạc nhiên khi thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. “Có tin gì về chú Aiden chưa? Mà sao mọi người nhìn tôi lạ thế?”

“Bọn con tưởng lão Avari cũng đã bắt được mẹ.” Anh Nash bước tới ôm chầm lấy mẹ, sau đó đút hai tay vào trong túi, mặt đầy ngượng ngùng.

Anh Tod giơ tay gãi đầu, rồi cũng vòng tay ôm mẹ. “Mẹ nhớ lần sau đừng biến mất cùng lúc với người khác nhé. Dễ gây hoang mang lắm.”

Cô Harmony vỗ vai cậu con trai. “Mẹ không sao. Mẹ biết đường đi lối lại bên Cõi Âm mà, con yêu.”

Bác Brendon lắc đầu, nhưng miệng cười rất tươi. “Anh cũng đã cố nói với bọn trẻ như vậy…” Bác giang tay ra và cô Harmony bước tới ôm lấy bác, làm đám tụi tôi đành giả vờ ngó lơ đi chỗ khác.

“Bố ơi, ghê quá đi!” Chị Sophie giơ vội tay lên che mắt khi thấy hai người họ hôn nhau.

“Ok, thế chúng ta đã có kế hoạch gì chưa?” Cô Harmony cầm lấy cốc rượu trên tay bác Brendon, cau mày rồi đổ hết vào trong bồn rửa bát. “Và cô cũng nói trước, bây giờ không phải là thời gian cho… mấy thứ này.” Cô giơ cái cốc trống không lên cảnh cáo mọi người, bao gồm cả bác Brendon, người chỉ đang hơi xịu mặt nhưng không dám phản đối. “Kế hoạch là…” Tôi mở lời. “… nếu cô đồng ý, cô sẽ cùng Sabine đưa bác Brendon và anh Nash đi sang Cõi Âm để cứu bố cháu, trong khi cháu đánh lạc hướng lão Avari. Bằng cách giả vờ tự nộp mình.”

Cô Harmony khoanh hai tay lại trước ngực. “Kế hoạch đó nghe chẳng có vẻ gì là an toàn cả.”

Tôi nhún vai. “Chúng ta đang nói về Cõi Âm mà cô. Ở đó chẳng có gì gọi là an toàn hết.”

“Thế cháu định làm thế nào để ngăn không cho lão Avari giữ cháu lại bên đấy? Sẽ là vô nghĩa nếu cứu được bố cháu ra nhưng lại để mất cháu vào tay tên quỷ đó.”

“Chúng ta sẽ không mất em ý đâu ạ.” Anh Tod nói. “Con sẽ đi cùng Kaylee.”

“Nhưng ngoài khả năng di chuyển giữa hai thế giới ra, hai đứa đâu còn khả năng nào khác sau khi đi qua bên đó.”

“Bọn cháu cũng chỉ cần có vậy.” Tôi khẳng định. “Sau khi chắc chắn là mọi người đã cứu được bố cháu, bọn cháu sẽ quay về ngay.”

Lông mày của cô Harmony nhướn lên đầy nghi ngờ, giống hệt anh Tod. “Và cháu nghĩ là mọi chuyện sẽ chỉ đơn giản như vậy?”

“Không ạ. Cô cũng thừa hiểu một khi đã dính đến Cõi Âm thì chẳng có gì là đơn giản cả. Có điều, kế hoạch của cháu còn nhiều khía cạnh khác…”

“Vậy thì cháu hãy nói cho mọi người cùng nghe đi.” Bác Brendon nói.

“Chúng ta đều đoán được là sẽ không chỉ có một mình bố cháu ở đấy. Vì thế để kéo dài thời gian cho mọi người… làm gì đấy để cứu bố cháu ra, cháu sẽ đánh lạc hướng lão Avari bằng cách thương lượng sự đầu hàng của mình.”

“Mọi cuộc thương lượng đều yêu cầu phải có cả cho và nhận.” Sabine xen vào. “Cô nghĩ là lão ta sẽ chịu cho cô cái gì à? Tôi tưởng lão ấy trước giờ chỉ quen nhận thôi?”

“Thực ra lão ấy sẽ không phải từ bỏ bất cứ cái gì hết. Tôi chỉ lấy cớ để kéo dài thời gian thôi, dù cho lão ta có liên tục từ chối hoặc nói “không” đi chăng nữa. Nên nhớ là tôi không phải đang đầu hàng thực sự, vì thế lão ta có chấp nhận các yêu cầu của tôi hay không không quan trọng.”

“Chị không hiểu.” Chị Sophie cau mày bối rối. “Tại sao lão ta lại phải thương lượng với em? Sao không… bắt béng em đi cho xong?”

“Nếu bắt được thì lão ta đã bắt từ lâu rồi.” Anh Tod giải thích. “Nhưng giờ Kaylee khó bắt hơn rất nhiều so với hồi còn sống. Để lấy đi linh hồn mà không được sự đồng ý của cô ấy, lão ta sẽ phải tự dùng tay để tách nó ra khỏi cơ thể tái sinh của Kaylee. Một việc không hề dễ, bởi vì sẽ không có chuyện cô ấy chịu đứng yên cho lão ta làm như vậy. Cô ấy vẫn chưa chết và cô ấy là một bean sidhe. Kaylee có thể quay trở lại thế giới loài người bất cứ lúc nào mình muốn.”

“Nhưng lão ấy đang giữ linh hồn của tên Thane đúng không?” Emma hỏi. “Vậy mà mình thấy tên Thane vẫn đi qua đi lại cả hai bên đấy thôi.”

“Đúng.” Tôi gật đầu. “Nhưng đấy là vì hắn ta đang bất tỉnh khi bị đưa đến chỗ Avari.” Bởi anh Tod, người đã phá vỡ luật lệ của thần chết bằng cách giao nộp tên Thane, để ngăn không cho hắn biến những ngày cuối đời của tôi thành địa ngục. “Lúc hắn tỉnh lại thì đã thấy linh hồn biến mất rồi. Nếu lão Avari đã ghét em như vậy, chắc chắn việc đầu tiên lão ấy làm là đánh cho em bất tỉnh để có thể lấy đi linh hồn của em và thay thế bằng chính hơi thở của mình. Giống như cách lão ấy đã làm với Thane.” Hơi thở của Quỷ có thể giúp chống đỡ cơ thể tôi, mà không cần dùng đến linh hồn, cho phép lão Avari tra tấn cả linh hồn và thể xác của tôi một cách riêng rẽ. Và liên tục.

“Nhưng lão ấy thừa biết là điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.” Anh Nash nói và Sabine gật đầu hưởng ứng. “Đó là lý do tại sao lão ta cứ ép em phải tự dâng hiến linh hồn của mình?”

“Vâng.” Tôi lại đảo mắt liếc một vòng quanh phòng. “Và lão ấy sẵn sàng lấy đi linh hồn của bất cứ ai trong số chúng ta, nếu có cơ hội. Vì thế trong lúc mọi người đi tìm bố em, cứ để mình em đánh lạc hướng lão Avari là đủ rồi. Em không muốn mọi người ở gần kẻ gian xảo như lão Avari.”

Bác Brendon trông có vẻ vẫn chưa thuyết phục. “Nhỡ hắn ta nhìn ra kế hoạch trì hoãn của cháu thì sao?”

“Thì cháu sẽ đánh vào lòng tham của lão ấy. Chắc chắn Avari sẽ điên lắm khi biết cháu hôn lão Ira.”

Cô Harmony liếc qua anh Tod rồi nhìn tôi. “Ira?”

“Tà mà của sự phẫn nộ.” Tôi giải thích. “Hắn muốn nếm thử sự giận dữ của cháu, để đổi lại thông tin về nơi giam dữ bố cháu.”

Sabine cười khẩy. “Kaylee có thể kết bạn ở bất cứ đâu.”

“Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi. Đó là một sai lầm và cháu không muốn nói về nó. Không một lần nào nữa. Giờ chúng ta đi được chưa?”

“Thế còn bọn con?” Chị Sophie chỉ về phía Luca và bản thân. “Con cũng có thể đi qua đó mà.”

“Không.” Bố chị ấy lắc đầu. “Con phải ở lại đây.”

Trong một thoáng tôi đã nghĩ là chị Sophie sẽ phản đối. Nhưng rồi chị ấy ngậm miệng lại, lặng lẽ chấp nhận. Tôi biết, chị ấy sẽ đi cùng chúng tôi nếu được cho phép, và điều đó có ý nghĩa rất nhiều đối với tôi. Nhưng đồng thời chị ấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi được ở lại bên thế giới loài người, và tránh xa khỏi các mối nguy hiểm.

Một cách tương đối.

“Hiển nhiên là Emma và Luca cũng sẽ phải ở lại.” Cô Harmony nói thêm. Và không ai có ý kiến gì phản đối.

“Ok, để anh đi xem có bộ quần áo nào phù hợp để xuống địa ngục hơn không.” Bác Brendon cúi xuống nhìn bộ vét trên người sau đó ngẩng mặt lên nhìn anh Tod. “Sẽ nhanh hơn nếu cháu cho chú đi nhờ một chuyến.”

Anh Tod gật đầu, và bác Brendon quay sang hôn tạm biệt cô Harmony. Chị Sophie lại một lần nữa giơ tay lên che mặt, lúc bố chị ấy và anh Tod vụt biến khỏi phòng bếp.

Cô Harmony đi vòng qua chỗ quầy bếp và rót một cốc cà phê. Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp nụ cười tủm tỉm của tôi. “Sao thế cháu?”

“Không có gì ạ, chỉ là… Cô đừng để ý đến chị Sophie và anh Nash. Cháu thấy hai người rất dễ thương.”

“Cô và bác Brendon á?” Hai má cô đột nhiên ửng hồng, và tôi cam đoan là không phải vì cà phê quá nóng.

“Vâng. Hai người trông rất hạnh phúc khi ở bên nhau, khi mà mọi thứ khác đang rất… mịt mù.”

Tôi tự hỏi không biết anh Tod và tôi trông có dễ thương được như cô và bác không. Hy vọng không được bằng thì cũng gần gần như thế.

“Cảm ơn cháu, Kaylee.”

“À, với cả cháu cũng phải cám ơn cô vì đã chọn bố của chị Sophie chứ không phải bố cháu. Sẽ rất kỳ cục nếu bố cháu lại đi hẹn hò với mẹ của bạn trai cháu.”

Cô Harmony đang uống cà phê lập tức ho sặc sụa, làm tôi phải đỡ vội lấy cốc cà phê trên tay cô. “Kaylee, chuyện giữa bố cháu và cô chưa bao giờ là nghiêm túc cả. Thậm chí trước cả khi bố cháu gặp mẹ cháu.” Cô dựa và thành bếp, mơ màng nhớ lại chuyện ngày xưa. “Thực ra hồi đó cả Brendon và cô cũng chưa hề nghiêm túc. Bọn cô chia tay khá nhiều năm trước khi cô gặp chồng cô và Brendon gặp Valerie.”

“Hy vọng bố cháu cũng sẽ gặp được một người nào đó giống như cô và bác Brendon.” Mấy tháng vừa qua bố tôi đã phải trải qua quá nhiều đau khổ và mất mát, không kém gì tôi. Và bố chẳng có ai để chia sẻ, hay tâm sự cùng. Không có ai, ngoài ông anh trai và cô con gái độc nhất. Nhưng hai chuyện đó không hề giống nhau.

Cô Harmony ra hiệu cho tôi đi theo cô ra chỗ bàn ăn và ngồi xuống. Tôi bắt đầu hối hận vì đã không rót cho mình một cốc cà phê, mặc dù có thể tôi không cần phải uống. “Kaylee, cô nghĩ còn rất lâu nữa bố cháu mới sẵn sàng cho một điều như thế.”

“Lâu theo tiêu chuẩn của con người hay bean sidhe ạ?”

Cô đặt cốc cà phê xuống bàn. “Vẫn chưa có ai giải thích cho cháu hiểu tại sao cái chết của mẹ cháu lại tác động tới bố cháu nhiều như thế đúng không?” Cô chớp mắt, sau đó chữa lại. “Tất nhiên, người đàn ông nào mất vợ mà chẳng đau buồn, nhất là khi mẹ cháu lại phải chết oan ức như vậy. Nhưng vẫn chưa có ai giải thích cho cháu hiểu tại sao tới giờ, sau hơn 13 năm, bố cháu vẫn không quên được mẹ cháu đúng không?”

“Cháu không…” Tôi ngập ngừng nhớ lại những gì đã được nghe về bố mẹ và cái chết của mẹ từ bác Brendon và bác Valerie. Cũng không có gì nhiều. “Cô cũng biết là mọi người nhà cháu giấu cháu nhiều chuyện mà. Thế… cháu bỏ lỡ chuyện gì ạ?”

“Kaylee, bố mẹ cháu là tri kỷ của nhau.”

Tôi mỉm cười, ước sao có thể nhớ được nhiều hơn về mẹ. “Cháu nghĩ là bố cháu cũng nghĩ như vậy.”

“Không.” Cô Harmony mỉm cười hiền từ. “Ý cô không phải là tri kỷ đó. Loài người không thể hiểu hết về từ “tri kỷ” của loài bean sidhe chúng ta đâu.”

“Vậy thì chính xác từ tri kỷ đó có nghĩa là gì ạ? Không lẽ cô cho rằng việc hai người đồng điệu về tâm hồn là có thật?”

“Rất thật là đằng khác.” Cô Harmony gật đầu. “Tình yêu mà bố mẹ cháu dành cho nhau lớn đến mức phần linh hồn của họ đã hòa quyện vào nhau.”

“Hòa quyện?” Tôi thấy nó giống như một phản ứng hóa học hơn là tình yêu.

“Ừ. Bố cháu mang trong mình một phần linh hồn của mẹ cháu và ngược lại.”

“Thật ý ạ?” Tôi trố mắt hỏi lại, và cô gật đầu. “Nhưng nhu thế có liên quan gì tới cái chết của mẹ cháu?”

Nụ cười trên môi cô Harmony vụt tắt, các vòng xoáy cảm xúc trong mắt cô cũng đột nhiên ngừng chuyển động. Và tôi hiểu rằng cô ấy vừa giấu đi mọi suy nghĩ của mình, không muốn để cho tôi nhìn thấy. “Linh hồn của mẹ cháu đã bị đánh cắp bởi một thần chết nổi loạn, và không được giao nộp về đúng nơi có thẩm quyền. Vì thế bố cháu chưa bao giờ lấy lại được một phần linh hồn đó. Và tới giờ bố cháu vẫn luôn mang trong mình một phần linh hồn của mẹ cháu. Bố cháu sẽ mãi mãi không quên được mẹ cháu, cho tới khi linh hồn mẹ cháu được yên nghỉ và bố cháu tìm lại được một phần linh hồn đã mất.”

Tim tôi nhói đau khi nghĩ về cuộc đời tội nghiệp của bố. Chắc hẳn bố đã nhớ mẹ rất nhiều và suy sụp vì cái chết của mẹ. Linh hồn của bố mãi mãi không được trọn vẹn. Và cả đời này có lẽ bố sẽ không bao giờ quên được mẹ.

Còn mẹ tôi…

Nỗi đau trong tôi càng lúc càng nhức nhối khi nghĩ về mẹ. “Vậy là bao lâu nay mẹ cháu vẫn chưa được yên nghỉ?”

Cô Harmony lặng lẽ gật đầu buồn bã. “Xin lỗi cháu, Kaylee. Cô cứ tưởng là cháu đã biết.”

Tôi không biết gì hết. “Vậy là bố mẹ cháu vẫn đang phải chịu đau khổ, cùng với nhau, suốt 13 năm qua?”

“Đũng vậy. Linh hồn của bố cháu không phải là của riêng bố cháu nữa rồi. Bố cháu sẽ không thể quên được mẹ cháu cho tới khi tìm lại được phần linh hồn đã mất ấy. Và mẹ cháu cũng vậy.”

Tôi ngồi lặng người trong phòng bếp, không thốt nên lời. Bố mẹ tôi là hai tâm hồn đồng điệu, một cách đúng nghĩa. Họ mang trong mình một phần linh hồn của nhau và cả hai sẽ vĩnh viễn không thể tìm được bình yên cho tới khi linh hồn được trọn vẹn trở lại. Chỉ tới khi ấy mẹ tôi mới có thể yên nghỉ.

Bố mẹ tôi xứng đáng được gọi là cặp tình nhân lãng mạn nhất trong lịch sử. Một mối tình đẹp như trong truyện cổ tích… nếu như chuyện tình của họ không có cái kết bi thảm như vậy.