Tôi đứng một mình trong căng-tin trường như một đứa dở hơi. Cả căn phòng trống trơn, nhưng tôi vẫn tàng hình cho chắc. Lúc này anh Nash và Emma có lẽ đang rời khỏi bãi đỗ xe nhưng họ không biết tôi đang ở đây. Tôi không thể nói với họ, bởi vì họ sẽ không bao giờ đồng ý với kế hoạch của tôi. Điều mà trong hoàn cảnh bình thường tôi sẽ không bao giờ phải cân nhắc tới lần thứ hai.

Cô chỉ cần dùng một chút máu và gọi tên ta là được.

Tôi hiểu từng từ một nhưng ý nghĩa của cả câu thì không. Tôi thậm chí còn không biết có thể triệu tập các tà ma cho tới khi lão Ira nói với tôi. Nhưng tôi biết làm thế nào để lấy máu. Trong khi đang đi tìm quanh bếp xem có miếng thép không gỉ thượng hạng nào không, tôi đã mở trứng một ngăn kéo đầy dao. Tôi chọn lấy con ngắn nhất, con dao gọt hoa quả, rồi đóng ngăn kéo lại. Sau đó tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, gác hai chân lên nhau và âm thầm hy vọng mình đang làm điều đúng đắn. Và việc tôi sắp triệu tập con quỷ của sự phẫn nộ sẽ không khiến tôi gặp nguy hiểm hoặc bị bắt trong vòng vài phút tới.

Sau đó tôi rạch một đường nhỏ ở lòng bàn tay.

Đó là một vết cắt nhỏ. Trong phim mỗi khi cần máu để triệu tập ma quỷ, họ thường rạch một đường rất dài nhưng tôi nghĩ là họ chỉ đang làm quá lên. Bởi ma quỷ sẽ chẳng bao giờ quan tâm tới việc bạn bị mất máu nhiều hay ít.

Trong phim, những vết thương như vậy trông chẳng có vẻ gì là đau đớn, nhưng ngoài đời nó đau khủng khiếp, kể cả với một người đã chết như tôi.

Tôi đặt con dao xuống và để máu từ từ chảy ra trong lòng bàn tay cho tới khi nó to bằng đồng xu. Và rồi tôi nhận ra trái tim mình đang không hề đập, đồng nghĩa với việc máu của tôi không hề chảy. Hay nói đúng hơn là không được nhanh như tôi mong đợi. Vì thế tôi quyết định tập trung làm cho trái tim đập trở lại, và máu bắt đầu chảy nhanh hơn.

Sau đó tôi nắm tay lại và để nó chảy từng giọt trên sàn nhà, bởi vì tôi không biết phải làm gì tiếp với chỗ máu đó. Tôi càng không hiểu ý của lão Ira khi nói hãy “gọi tên” mình.

“Ira.”

Giọng của tôi không có tiếng vang, bởi vì tôi tắt tiếng với tất cả mọi người trong thế giới của mình. Vì thế tôi không hề ngạc nhiên khi không có chuyện gì xảy ra.

“Ira.” Tôi thử lại lần nữa, lần này tôi để cho mọi người nghe thấy tiếng mình. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng một tà ma nào.

“Thôi nào! Ông đã hứa là có thể… được triệu tập mà!” Và các tà mà không thể nói dối.

Nỗi tức giận trong lòng tôi càng lúc càng chồng chất, khi tôi quan sát từng giọt máu tươi chảy từ tay tôi xuống sàn nhà. Trông chúng nguệch ngoạc như…

Chữ cái.

Và đột nhiên tôi hiểu ra một chuyện. Ira không bảo tôi gọi tên hắn ta bằng miệng mà bằng cách viết tên hắn ra.

Tôi mở lòng bàn tay, chấm ngón tay vào vũng máu. Sau đó viết tên IRA xuống sàn nhà, bên cạnh vũng máu.

“Ira.” Tôi nhắc lại, không có chuyện gì xảy ra. Và rồi bất thình lình gã tà ma vụt hiện ra, đứng sừng sững trước mặt tôi.

Tôi ngước mắt lên. Công nhận là gã Ira này cao. Và trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

“Ta biết thế nào cô cũng sẽ gọi mà.” Gã tà ma quỳ xuống bên cạnh tôi, và tôi vội lùi ra sau khi hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt tôi, “Màu xanh. Cũng đẹp, nhưng nếu là màu đỏ sẽ đẹp hơn nhiều. Nếu cô thuộc về ta, đôi mắt của cô sẽ có màu đỏ. Tất nhiên, để tạo ra một đôi mắt đỏ không hề dễ dàng và khá đau đớn, không nhất thiết phải là màu đỏ, nhưng ta thích thế, cũng đáng để ta bỏ công bỏ sức. Trông cô sẽ rất tuyệt trong màu đỏ.”

Tôi há hốc miệng nhìn gã tà ma không chớp mắt. Hắn ngồi xuống sàn, bắt chước tôi gác hai chân lên nhau.

“Ira?”

“Tất nhiên rồi. Ngoài ta ra không ai có thể được triệu tập bằng tên như vậy cả.” Có thể hắn ta nhận thấy sự bối rối trên khuôn mặt tôi. Hoặc không thì là hắn đang đọc được suy nghĩ của tôi, một khả năng mà mới chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ khiến tôi dựng tóc gáy nhưng lại không thể bỏ qua. “Đây là lần đầu tiên của cô hử?”

Tôi gật đầu, toàn thân nhũn như chi chi trước những tia máu đỏ vằn lên trên hai trong mắt đen xì. Trước mái tóc dài ngang vai đỏ thẫm, mà nếu nhìn thoáng qua sẽ tưởng là màu đem. Trông hắn giống một ngôi sao nhạc rock hơn là một tà ma, trong chiếc quần bò bụi bặm kia.

Lần đầu tiên tôi thấy một tà ma mặc quần bò như thế.

“Đấy là bởi vì đám tà ma đang đối đầu với cô không đủ mạnh để hiện ra khi được gọi. Bọn họ rất ghét phải thừa nhận điều này, bởi nó làm bọn họ trông yếu đuối, vì thế cô thấy đấy, có tên nào dám mở mồm nói về chuyện đó đâu.”

“Lão Avari mà quá yếu để… bị triệu tập à?” Một đợt sóng sợ hãi mới lại ập về trong tôi.

Lão Avari có thể bóp chết tôi chỉ bằng hai ngón tay. Chỉ cần một hơi thở của lão ấy thôi cũng đủ khiến toàn thân tôi đóng băng. Nếu đến lão Avari còn bị coi là yếu thì không hiểu gã Ira này khỏe đến mức nào?

Gã tà ma nhíu mày, nhưng cái trán nhẵn thín của hắn chẳng hiện lên vết nhăn nào. “Ồ, cơn giận dữ bé bỏng của ta, không việc gì phải sợ hãi. Mặc dù nhìn cô sợ hãi cũng hay đấy, nhưng ta thích sự giận dữ của cô hơn.”

“Ông thích gì chẳng liên quan đến tôi.”

“À, như thế tốt hơn rồi đấy.” Chẳng hiểu sao trông hắn cười còn đáng sợ hơn khi không cười. “Vấn đề không phải là tôi muốn gì mà là cô muốn gì, đúng không?”

“Cái vụ triệu tập này rồi là sao?” Tôi quyết định sẽ không nói thêm một lời nào nữa cho tới khi xác định được mức độ nguy hiểm của bản thân. “Rút cuộc nguyên lý hoạt động của nó như thế nào?”

“Kiểu như chúng ta đang gọi điện thoại hình cho nhau ý mà. Cũng tiện đấy chứ nhỉ?”

“Vậy là ông đang không thực sự có mặt ở đây?”

“Ồ, tất nhiên là ta đang ở đây chứ. Chỉ có điều, vì cô là người gọi ta trước, và ta chấp nhận lời mời của cô nên ta không thể chạm vào cô mà chưa được sự đồng ý của cô. Và ta không thể tương tác với những người khác khi đang ở đây.”

“Làm thế nào để tôi trả ông trở lại.”

“Chưa gì đã chán nói chuyện với ta rồi à?”

Tôi gật đầu. “Từ trước cả khi ông xuất hiện cơ.”

Ira tặc lưỡi và tôi thoáng nhìn thấy cái lưỡi đỏ thẫm của hắn, cũng sẫm màu không kém gì mái tóc. “Cô chỉ cần xóa tên của ta trên sàn nhà là được.” Nói rồi hắn ngoài người về phía tôi như thế muốn thì thầm một điều bí mật. “Nhưng cô nên hiểu là bản thân ta cũng có thể tự kết thúc cuộc hẹn này vì thế tốt hơn hết đừng chọc giận ta trước khi cô lấy được thứ cô muốn ở ta.”

Tôi chưa bao giờ có ý định chọc giận hắn ta. Dù là trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

“Ta có thể giúp được gì cô hôm nay, Kaylee Cavanaugh?”

“Đưa tôi tới chỗ bố tôi.”

“Được thôi. Cái giá cô phải trả là linh hồn bất tử của cô.”

“Không.”

Trông mặt gã Ira chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên trước lời từ chối thẳng thừng của tôi. “Đây không phải là một cuộc thương lượng, cô bé ạ. Đó là cái giá phải trả cho thứ cô cần.”“Tôi không thể.”

“Cô có thể. Chỉ là cô không muốn thôi.” Hắn cúi xuống nhìn chòng chọc vào mắt tôi như để xác nhận lại điều mình vừa nói. “Thôi được. Nếu cái giá đó quá cao với cô thì hãy hỏi xin thứ khác rẻ hơn đi.”

“Ông chỉ chấp nhận đưa bố tôi trở lại thế giới loài người, còn sống và nguyên vẹn, nếu tôi đồng ý lấy linh hồn mình ra để trao đổi đúng không?”

“Chính xác. Nhưng cô đang lái cuộc thương lượng này đi chệch hướng rồi đấy.”

“Tôi tưởng chúng ta sẽ không thương lượng.”

“Chúng ta sẽ không thương lượng giá cả cho yêu cầu đầu tiên của cô. Nhưng mỗi yêu cầu khác nhau sẽ có những cái giá khác nhau. Hãy thử tìm một yêu cầu nào khác bớt đắt đỏ hơn đi.”

“Ông có thể nói cho tôi biết bố tôi đang ở đâu không? Ông có biết Avari đang giam giữ bố tôi ở đâu không?”

“Ta biết và ta có thể nói cho cô biết.”

“Giá cả thế nào?”

“Hãy cho ta nếm thử nỗi tức giận của cô.”

“Hả? Nếm thử cái gì cơ?”

“Chỉ một nụ hôn thôi, cưng ạ.”

“Hôn á?” Eooo! Hắn ta đang nói nghiêm túc đấy à? “Định nghĩa về nụ hôn ở Cõi Âm và bên này có giống nhau không thế?”

Điều duy nhất tôi biết về nụ hôn ở phía bên kia thế giới là qua chị Addison và anh Nash, họ đã từng hôn các ác ma, như một phần của thỏa thuận giao dịch.

Nhưng đối với tôi nụ hôn có nghĩa là giây phút riêng tư cùng với anh Tod, là sự chia sẻ với người mình yêu bằng tất cả trái tim và tâm hồn. Ngoài anh Tod ra, tôi không có ý định chia sẻ điều đó với bất kỳ ai khác, chứ đừng nói là với một tà ma.

“Theo như những gì ta được biết thì đúng là như thế.” Ira nói, “Nhưng giờ chúng ta đâu có ở bên Cõi Âm, đúng không? Vì thế…?”

“Không.” Không đời nào. Chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi mà tôi rung hết cả mình, toàn thân nôn nao như sắp nôn. “Tôi có bạn trai rồi.”

“Ta chẳng thấy có sự liên quan gì ở đây.”

Tôi nhíu mày. “Quá liên quan là đằng khác. Bởi vì tôi yêu anh ấy. Và tôi sẽ chỉ hôn mình anh ấy thôi. Tôi sẽ không làm gì khiến anh ấy tổn thương.”

Đôi mắt gã Ira bắt đầu ánh lên vẻ mất bình tĩnh. “Mấy trò lãng mạn trẻ con đó không ý nghĩa gì với ta, trừ phi nó liên quan tới những cơn giận dữ chết người. Bạn trai cô có thuộc dạng ghen tuông bệnh hoạn thế không?”

Tôi nhíu mày. “Ý ông là anh ấy có dám giết ông vì đã hôn tôi không á?”

Gã tà ma bật cười phá lên đầy khoái chí. “Giết ta không phải là một lựa chọn, dù muốn hay không. Ta đang hỏi liệu hắn ta có giết cô không?”

Vì một nụ hôn? “Một nguòi đã chết như tôi? Tất nhiên là không rồi.” Trên đời này không có gì có thể khiến anh Tod muốn làm hại đến tôi, chứ đừng nói là giết tôi. Hành động của anh ấy cũng đã chứng minh điều đó. Nhưng nếu chỉ vì một nụ hôn với một tà ma mà tôi phải mất đi anh, cuộc đời sau khi chết của tôi sẽ mất đi mọi lẽ sống…

“Thế thì nói làm gì. Giờ thì cô hãy lựa chọn đi. Vị trí của bố cô hay cảm giác của bạn trai cô.”

“Tôi sẽ không hôn ông đâu. Chắc chắn phải có cách nào khác.”

Lông mày của gã tà ma khẽ nhướn lên. “Phải có sự tiếp xúc thân mật về thể xác, cô bé ạ. Nếu cô không muốn hôn… có thể chọn cách thân mật khác.”

Lời của hắn ta khiến tôi phát buồn nôn. “Về nụ hôn…” Hy vọng anh Tod sẽ hiểu và thông cảm cho quyết định không hề dễ dàng này của tôi, “Tôi muốn biết cụ thể. Hôn như thế nào?”

“Môi của cô và môi của ta. Và cả lưỡi của ta nữa. Để còn nếm thử cơn giận dữ của cô.” Gã tà ma lại nhoài người ra, nháy mắt với tôi. “Ta hứa là cô sẽ thích nó.”

“Tôi không nghĩ thế.”

“Thế nào, câu trả lời của cô là gì, cơn giận dữ bé bỏng?”

“Một nụ hôn? Môi kề môi? Không cắn, hay quá sỗ sàng?”

“Cô cũng thông minh gớm nhỉ.”

Đủ thông minh để biết mọi thứ đều có cái giá của nó. Một cái giá khủng khiếp, khó tin và không thể thay đổi được.

“Tôi đã học được một điều: Cái gì cũng có giá của nó.”

Lần này thì cái nhíu mày của hắn thể hiện rõ sự khó chịu. “Nhớ nhắc ta cảm ơn Avari.”

“Thôi, ông làm gì thì làm đi, rồi biến khỏi đây.”

“Cung kính không bằng tuân lệnh.”

Toàn thân tôi run rẩy trong sợ hãi. Ý nghĩ sắp bị hắn ta chạm vào người khiến tôi sởn hết gai ốc, và trái tim tôi đau nhói khi nhận ra mình vừa chấp nhận làm một việc kinh khủng như thế nào. Tôi phải thu hết chút can đảm cuối cùng trong mình để không thò tay xóa cái tên trên sàn nhà và bỏ chạy thật nhanh, thật xa khỏi nơi này.

Tôi cố gắng tập trung chỉ nghĩ đến bố và làm cách nào để đưa ông trở về nhà, hoặc ít nhất cũng đảm bảo được sự an toàn cho ông. Và tôi mở to mắt nhìn thẳng vào mặt Ira, mặc dù hắn ta có vẻ rất khoái chí khi nhìn thấy những gì đang diễn ra trong mắt tôi.

Thay vì tiến về phía tôi, hắn ta nhúng một ngon tay vào vũng máu giữa chúng tôi, cẩn thận làm nhòe tên của mình. Sau đó hắn nhoài người sang chỗ tôi, và tôi còn chưa kịp nhận ra ý đồ của hắn thì Ira đã lướt ngón tay đầy máu lên môi dưới của tôi.

Giây phút hắn chạm vào tôi, ngọn lửa giận dữ bùng lên trong tôi, sục sôi và mãnh liệt, khiến tôi gần như mất hết kiểm soát. Ira tiếp tục xoa nốt chỗ máu còn lại lên môi trên của tôi, và tới lúc này thì nỗi tức giận trong tôi như muốn trào ra khỏi lồng ngực.

Phấn khích trước sự giận dữ đang sục sôi trong mắt tôi, Ira nhoài người tới, luồn tay ra sau cổ tôi, từ từ kéo tôi lại gần, cho tới khi đầu chúng tôi gặp nhau ở chính giữa vũng máu trên sàn.

Và khi môi hắn chạm vào môi tôi, mọi nỗi căm phẫn dồn nén bấy lâu nay trong lòng tôi bỗng chốc hiện ra trước mắt tôi. Tất cả cùng một lúc. Từ việc thằng nhóc đẩy tôi ngã khỏi xích đu ngay ngày đầu đi học mẫu giáo cho tới nỗi căm thù tôi dành cho Sabine trong lần đầu tiên gặp mặt.

Ira hé môi và luồn lưỡi vào miệng tôi. Tôi có thể nếm được mùi máu của chính mình, và không chỉ vậy, cả mùi vị của hắn. Tôi vốn tưởng hắn ta sẽ đầy ắp mùi vị của sự giận dữ. Nhưng ngược lại, đó là mùi vị của sự bình thản và điềm tĩnh. Chính hắn là người đang hút dần sự giận dữ ra khỏi người tôi. Có điều, hắn càng hút, ngọn lửa giận dữ trong tôi càng không hề suy giảm.

Ira vẫn tiếp tục mải miết hôn tôi, lấy đi sự phẫn nộ đang sục sôi trong lòng tôi nhưng chẳng hiểu sao nó chỉ càng lúc càng tăng lên. Tôi không thể đẩy hắn ra bởi tôi cần hắn lấy chúng đi. Nếu được toàn bộ thì càng tốt. Tôi không thể sống mãi với nỗi tức giận chồng chất như thế này, vì thế tôi tình nguyện trao hết cho hắn.

Và hắn cũng nhận lại toàn bộ.

Tôi chỉ choàng tỉnh khi nghe thấy tiếng rên dài đầy thỏa mãn trên môi mình và nhận ra việc mình đang làm. Và hậu quả của nó.

Tôi đẩy gã tà ma ra, bàn tay hắn lướt qua cổ tôi, cằm tôi. “Đủ rồi đấy!” Tôi giơ tay lên chùi miệng và chỗ máu còn lại trên môi dính vào tay tôi.

“Ồ, chả có gì là đủ đối với ta cả, cơn giận dữ bé bỏng ạ. Nhưng thế này là đủ để lão tà ma tham lam của cô phải xanh mặt vì ghen tị rồi. Và điều đó sẽ khiến lão ta sinh ra hận thù, có thể là với cô, còn với ta thì hiển nhiên rồi. Và thứ duy nhất còn mạnh mẽ hơn cả cơn giận dữ của lòng chính nghĩa là cơn thịnh nộ của một tà ma.”

“Ông đã có được thức mình muốn. Giờ đến lượt tôi.”

“Ta đang định bảo cô không phải tức tối làm gì, nhưng chúng ta đều hiểu ta thích nhìn cô giận dữ như thế nào.” Ira tặc lưỡi lần nữa, sau đó lè lưỡi liếm hết chỗ màu còn lại trên đôi môi thâm xì của mình. “Bố cô đang bị giam ở tầng hầm của nhà thương điên thành phố. Giờ người ta vẫn gọi nó như vậy đúng không? Nhưng cô sẽ không thể cứu ông ta ra đâu. Và nhớ là lần tới cô nhờ ta giúp đỡ, giá cả sẽ cao hơn đấy nhé…” Ira nháy mắt với tôi, sau đó quệt tay xuống sàn nhà, xóa tên của mình trên vũng máu.

Và rồi hắn biến dần khỏi thế giới loài người, ngay trước mặt tôi.

Tôi rùng mình sợ hãi, ước gì có thể rửa sạch mùi máu của chính mình. Tôi nhắm chặt hai mắt lại nhưng nước mắt cứ mãi tuôn rơi. Sau đó, tôi hít một hơi thật sâu và ngồi bất động. Bất động hoàn toàn, như một người đã chết. Không một nhịp tim, không một mạch đập, không một tiếng thở. Một khoảnh khắc để tôi tự nhìn lại chính mình, trong khi cố gắng kiềm chế cơn giận dữ mà gã Ira vừa gây ra.

Nhưng vẫn không có tác dụng. Cuối cùng tôi đành để mặc cho cơn sóng giận dữ đẩy mình tới bờ vực thẳm nơi tôi vẫn chưa biết phải làm cách nào để quay trở lại.

Nhưng rồi tôi chợt nhận ra là mình không thể cứ thế mà chôn vùi sự phẫn nộ của mình, vì thế tôi mở mắt ra, lau sạch chỗ máu khô còn lại trên sàn nhà, rồi hô biến vào trong phòng tắm nhà mình.

Cả nhà tôi vẫn trống trơn lúc tôi quay trở về nhà, không một tiếng người, và Styx chạy ra đón tôi gần như ngay lập tức, chứng tỏ xung quanh tôi đang không có mối nguy hiểm nào. Tôi rửa sạch chỗ máu trên tay, và vết cắt trong lòng bàn tay, sau đó mở tủ lất miếng băng dán cá nhân.

Tôi thậm chí còn không buồn liếc mắt vào trong gương, bởi vì tôi sợ phải nhìn thấy điều mình không muốn nhìn, cơn thịnh nộ đã khiến lão Ira để mắt tới tôi. Bởi nếu không, tôi sẽ phải thừa nhận là hắn ta nói đúng. Rằng tôi đang thay đổi. Rằng tôi đang chiến đấu để trả thù, chứ không phải vì công lý.

Thay vào đó, tôi quay lưng bỏ ra ngoài hành lang và đâm sầm vào anh Tod, người đang cau có nhìn vào điện thoại. “Kaylee, anh nhận được một cuộc gọi nhỡ của em và năm tin nhắn thoại của Nash. Có chuyện g…” Anh ngẩng mặt lên khỏi cái điện thoại, hai mắt mở to. “Sao thế em?” Anh cất vội điện thoại vào trong túi, lo lắng nhìn tôi. “Đó có phải là máu không? Em có bị làm sao không?”

“Anh đã ở chỗ xó xỉnh nào thế?” Tôi rít lên qua kẽ răng, nước mắt lưng tròng. Tôi biết anh Tod không hề có lỗi, chỉ là… tôi đang quá tức giận mà thôi.

“Anh ở bên Cõi Âm. Bên đó không có sóng điện thoại. Chuyên gì đã xảy ra thế?” Sự lo lắng trong mắt anh khiến nỗi giận dữ trong lòng tôi dịu lại và bỗng cảm thấy tội lỗi vì đã nổi cáu với anh. “Avari đã bắt bố em. Một lần nữa.” Tôi để mặc anh dắt mình vào trong phòng tắm. “Em phải cứu bố ra khỏi đó nhưng em biết mình không thể làm chuyện ấy một mình. Vì thế em đã gọi điện thoại cho mọi người, nhưng chỉ có anh Nash là người duy nhất nhấc máy. À, Sabine có nghe máy của bác em, nhưng họ không thể đến bởi vì chị Sophie đã bị bắt tới đồn cảnh sát vì tội phá hoại tài sản của người khác.”

Nói xong tôi mới nhận ra là mình đang đứng trước gương, còn anh Tod đang nhúng ướt cái khăn mặt để lau vết máu trên môi và trên cằm tôi. Mặc dù trước đó tôi đã dùng tay lau chúng đi.

Trông mặt tôi lúc này không còn giận dữ. Nhưng rất giống một chú hề.

“Kaylee, anh xin lỗi.” Anh cúi xuống lau chỗ máu trên cằm tôi. “Máu của ai thế em? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Em đã triệu tập lão Ira.”

Tay anh sững lại, các vòng xoáy màu xanh cô-ban xoay tròn trong mắt anh. “Em đã làm gì? Bằng cách nào? Tại sao?”

“Em đã triệu tập hắn ta bằng máu của mình, tất cả đều là máu của em, và tên của hắn. Bởi vì em không thể liên lạc được với ai có thể nhờ giúp đỡ.”

“Làm ơn nói với anh là em đã không thương lượng gì với con quỷ phẫn nộ đó.”

“Em sẽ không nói dối anh.”

“Ôi, Kaylee.” Anh ngồi xuống mép bồn rửa, tay buông thõng với cái khăn mặt trên tay. Ánh mắt anh nhìn tôi đầy sợ hãi. “Em đã làm gì?”

“Em nhờ hắn ta cứu bố em ra nhưng cái giá phải trả quá cao. Hắn ta muốn có linh hồn của em. Nhưng em đã nói không.”

Anh Tod thở phào nhẹ nhõm trong một giây, sau đó ngồi thẳng dậy, nhíu mày nhìn tôi. “Thế vết máu kia là sao?”

“Hắn nói sẽ cho em biết bố em ở đâu với giá… rẻ hơn.”

“Cái giá em phải trả là gì?” Giọng anh không thể trầm hơn. Chưa bao giờ tôi thấy anh sợ hãi như lúc này. “Em đã làm gì?”

“Hắn ta chỉ muốn một nụ hôn.” Nước mắt bắt đầu chảy xuống má tôi. “Hắn muốn nếm thử cơn giận dữ của em, vì thế hắn bôi máu của em lên môi em và hôn em. Và em đã để mặc cho hắn làm như vậy.”

Anh Tod chớp mắt nhìn tôi, hai tay buông thõng trên đùi. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ánh mắt anh tĩnh lặng như vậy. Một sự tĩnh lặng đích thực của cái chết. Có lẽ đây là ánh mắt thường thấy của một thần chết mà tôi chưa bao giờ biết. Trái tim tôi đau nhói khi chứng kiến cảnh anh đứng lặng người nhìn tôi mà không có chút phản ứng gì.

“Làm ơn hãy nói gì đi anh.” Tôi ngồi xuống nắp bệ xí. “Em xin lỗi. Nhưng em không còn cách nào khác. Nếu có thể quay ngược thời gian, em sẽ làm ngay. Nhưng em sẽ không nói dối anh về chuyện này… Anh đang giận em đúng không?”

“Em đã hôn một tà ma.”

Trái tim tôi đập mạnh sau đó ngừng hẳn. “Vâng, nhưng nó không giống như khi em hôn anh…”

“Tất nhiên là không rồi!” Nỗi giận dữ bắt đầu len lỏi trong mắt anh, trước khi bùng nổ thành một cơn bão cảm xúc tôi chưa bao giờ thấy. Giận dữ. Lo sợ. Ghen tuông. Bối rối. Thất vọng. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là sự đau đớn. Như thế anh ấy vừa mất đi một thứ gì đó không bao giờ có thể lấy lại được.

Như thế chúng tôi vừa mất đi một thứ gì đó…

Anh Tod đứng dậy, và tôi cũng đứng dậy theo anh. Tôi sẽ không thể ngăn cản một thần chết nếu anh ta muốn bỏ đi.

“Không. Anh Tod, đợi đã.” Tôi đặt một tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim anh, nhưng không hề thấy gì. “Em không hề có ý đó. Em xin lấy mạng sống của mình ra để thề. Đó không phải là nụ hôn như anh nghĩ. Có khi đám tà ma thậm chí còn không hiểu được tại sao người ta hôn nhau. Đây chỉ là một sự trao đổi thông tin mà thôi.”

“Có mà sự trao đổi nước bọt thì có.” Các vòng xoáy cảm xúc vẫn tiếp tục xoay tròn trong mắt anh, và trái tim tôi như muốn vỡ vụn khi đọc thấy nỗi thất vọng trong mắt anh.

“Không phải!” Tôi nắm lấy tay anh, để nếu anh định biến mất khỏi đây, anh sẽ phải đưa tôi đi cùng anh. “Không phải nước bọt, mà là máu. Máu và nỗi tức giận của em. Đó là thứ hắn cần.”

“Đó chỉ là một phần của thứ hắn cần.” Thay vì rụt tay lại, anh Tod siết chặt lấy tay tôi, như thế mọi điều quan trọng nhất cần nói đã được nói hết qua cái nắm tay ấy, khi tôi không thể nhìn ra điều mình đang nhìn thấy trong mắt anh. “Hắn không chỉ muốn nếm thử mùi vị giận dữ của em, mà còn muốn chọc cho em tức điên lên. Và hắn đã thành công đúng không? Việc em buộc phải hôn hắn đã khiến em vô cùng giận dữ đúng không? Bởi vì nó đang khiến anh muốn nổi điên. Không có tà ma nào là đơn giản, Kaylee ạ. Cũng như những thứ chúng lấy đi. Chúng luôn lấy đi nhiều hơn em tưởng tượng.”

Đột nhiên, các vòng xoáy giận dữ trong mắt anh chuyển dần sang nỗi đau màu xanh sa-phia. “Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ hắn ta đã chạm vào em.” Anh giơ tay lướt nhẹ lên môi tôi. “Hôn em… Anh thậm chí còn không biết hắn ta trông thế nào, nhưng anh không thể không hình dung ra việc hắn đã làm với em.”

Tôi đã cố gắng để hít thở lại bình thường nhưng không thể. “Em xin lỗi.” Nước mắt tuôn lã chã xuống mặt tôi, và tôi đã phải dùng đến cái khăn mặt trên tay anh. Cái khăn mặt giờ đã lạnh ngắt, nhưng tôi vẫn chùi thật mạnh lên mặt mình, cố gắng xóa sạch đi những gì đã làm. “Em rất xin lỗi anh. Em ước gì mình có thể quay ngược lại thời gian, nhưng em không thể, và em phải làm cái gì đó. Em không thể bỏ mặc bố em một mình bên Cõi Âm. Nhưng em xin lỗi vì cái cách mình đã làm, và nếu em mất anh…”

“Kaylee. Nghe anh nói này…” Anh Tod cầm lấy cái khăn mặt trên tay tôi, sau đó nhẹ nhàng lau chỗ máu còn lại trên môi tôi. “Em sẽ không mất anh. Đúng là anh không hề vui vì những gì đã xảy ra, nhưng anh sẽ không bao giờ chia tay với em. Em sẽ không bao giờ mất anh, nhất là khi em bị một tên tà ma cưỡng hôn như thế.”

Trái tim tôi bắt đầu đập trở lại và đột nhiên tôi đã có thể hít thở bình thường. Sau khi lau sạch chỗ máu trên môi tôi, anh Tod cúi xuống hôn tôi. Một nụ hôm ngọt ngào và say đắm.

“Có điều… sau này em đừng làm thế với ai nữa nhé?” Anh vòng tay ôm lấy tôi, sau đó thì thầm vào tai tôi.

“Không bao giờ. Em là của anh. Mọi thứ của em đều thuộc về anh.” Tôi ngả đầu vào vai anh. “Mãi mãi.”

Đó là điều duy nhất tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, khi tôi có hình dung ra cái gọi là “mãi mãi”.