" Tứ hoàng tử, có tin từ Gia Biên đến."

Thiên Uy động người đặt cuốn sách còn đang xem dở trên tay xuống, hắn tựa người lên ghế nằm bằng gỗ không vội tò mò với tin tức vừa đưa đến: " Hoàng Duy, ngươi và tiểu hầu tử rất thân với nhau sao?"

" Tiểu hầu tử?" Hoàng Duy còn cầm phong thư chưa mở trên tay đưa đến cho Thiên Uy, suy nghĩ một hồi cũng không hiểu tứ hoàng tử đang nói gì: " Tha tội thần không biết tiểu hầu tử mà hoàng tử nói tới là...?"

" Con khỉ nhỏ mà ngươi cầu xin ta để hắn làm thư đồng bên cạnh bản hoàng tử, ta cho rằng thêm một người cũng chẳng việc gì nhưng lại hay vừa mắt nhị ca của ta."

" Ý người là Thụy Bích?"

Tứ hoàng tử trước nay ít quan tâm đến những chuyện xung quanh, cho dù là lúc nhị hoàng tử từ Quỳnh Tư cung mang đi một thư đồng chưa từng gặp qua như Thụy Bích, làm cho Ninh Qúy phi một phen lo lắng thì tứ hoàng tử vẫn bình thản xem như không có việc gì, không ngờ vẫn là để ý: " Thần và Thụy Bích từ nhỏ cùng lớn lên thân như huynh đệ."

" Nếu đã cùng nhau lớn lên ngươi hẳn phải biết lý do tại sao nhị ca ta cùng y thế nào có quan hệ?"

Không thể nào tứ hoàng tử lại biết Thụy Bích có tình cảm với nhị hoàng tử? " Thụy Bích luôn ở trong phủ thượng thư không hề ra ngoài, đệ ấy sẽ không thể nào cùng nhị hoàng tử có liên hệ."

" Vậy nếu là từ trong phủ thượng thư mới quen biết thì sao?"

" Thần....!" Hoàng Duy ngạc nhiên làm thế nào tứ hoàng tử biết được, nếu người cho rằng Thụy Bích là có âm mưu cùng nhị hoàng tử mới tiến cung vào Quỳnh Tư cung tiếp ứng?

Xem như đã có câu trả lời, Thiên Uy chậm rãi mở phong thư: " Không cần lo lắng quá, ta chỉ là tò mò về tiểu hầu tử ấy một chút chứ không có ý hại hắn."

" Tứ hoàng tử...!"

Lướt mắt qua dòng chữ ghi trên giấy, hắn mỉm cười: " Thú Vị!"

Thiên Uy đứng lên, mang thư để trên ngọn nến đốt bỏ: " Hoàng Duy, ta chỉ hỏi ngươi.

Ngươi đối với bản hoàng tử là trung thành?"

" Thần xin thề chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội người."

" Cho dù phải đối mặt với vị huynh đệ của ngươi?"

Ngay từ lúc cùng Thụy Bích nói chuyện Hoàng Duy đã biết hai người sẽ không thể trở lại như trước, hắn là người của tứ hoàng tử, y lại là người của nhị hoàng tử. Hắn Sớm biết sẽ có ngày phải trả lời câu hỏi này: " Chỉ mong hoàng tử không nguy hại đến tính mạng Thụy Bích, thần tuyệt đối không do dự."

" Ta đương nhiên sẽ không gây hại y." Nhớ tới đôi mắt đầy lo lắng nhìn hắn hôm đó, Thiên Uy thầm cười. Sẽ sớm thôi ta sẽ khiến đôi mắt đó chỉ có thể nhìn ta.

- ------------------------------

Tại một thị trấn nhỏ ngoại thành Gia Biên, trên đường nhiều người xôn xao bàn tán. Ở mỗi sạp hàng buôn bán đều sẽ được hai vị tiểu tiên ghé lại, Thụy Bích kéo theo Linh Phi

cứ vừa chạy đông lại chạy tây: " Hình nhân

này lạ quá, làm sao để làm được?"

" Thụy Bích ngươi không biết sao? Là dùng đất sét nặn thành rồi mang đi nung...!"

" Bên kia....bên kia có bán vải kìa!"

" Ngươi nghe ta nói hết có được không?" Đi theo Thụy Bích hết cả một con phố, thấy gì y cũng lạ cũng hỏi nhưng ngay lập tức sẽ lại có hứng thú với cái khác mình thấy được sau đó.

Thụy Bích cầm một cuộn vải trắng ứng lên người Linh Phi: " So với y phục huynh đang bận sẽ không bằng nhưng chỉ có huynh mới hợp với màu trắng nhất thôi."

" Được rồi Thụy Bích, chúng ta quay lại khách điếm đi. Nếu để bị phát hiện ngươi cùng ta lén ra ngoài thể nào cũng sẽ nghe mắng."

" Thêm một lát nữa thôi, sang bên kia xem....a...!"

" Tiểu tử muốn chết sao, mắt ngươi để đâu vậy hả?"

Thụy Bích vừa quay đầu chạy nhanh thì đụng vào một thân người to lớn, y xoa xoa cái trán rồi ngẩng đầu nhìn. Nam nhân này không những cao lớn mà trên mặt còn có vết sẹo dài trông rất đáng sợ: " Xin... xin lỗi."

Vừa rồi còn quát tháo, vậy mà vừa khi nhìn thấy gương mặt nhỏ sợ hãi tên nam nhân đã cười khoái chí mà đổi giọng: " không sao nha,

chỉ đụng một cái thì đã có làm sao?"

" Ư...!"

" Tiểu mỹ nhân, có muốn đi cùng ta đến một nơi thú vị hay không?"

" Mỹ nhân? Ta... ta là nam nhân a...!"

" Nam nhân thì đã sao, mỹ nhân xinh đẹp như vậy có là nam thì đều khiến ta luyến thương. Đi nào, hầu rượu cho đại gia."

Bị nắm tay kéo đi, Thụy Bích sức không đủ để chống lại cũng vùng vẫy không đi: " Ta không muốn... không thích."

" Ngươi có quyền từ chối hay sao?"

“ Bốp!”

" A...!" Hắn vươn tay tát thật mạnh, Thụy Bích hứng cái tát liền cảm thấy một bên mặt đau rát, một vệt máu từ khóe miệng chảy ra. Y đau đến nước mắt cũng cứ như vậy mà lăng xuống.

" Ngay từ đầu nghe lời có phải hơn không?"

" Bịch."

Từ đâu bị ném một chiếc hài vào đầu, hắn la lớn: " Kẻ nào?"

" Buông tay của ngươi ra, không nghe y nói không thích à?"

Tên nam nhân tức giận đưa mắt về phía phát ra tiếng nói, lại một tiểu hài tử bận bạch y đáng yêu so với tên này thì gương mặt còn mấy phần xinh xắn hơn. Trông như một tiểu tinh linh không chút tỳ vết, hắn hôm nay qủa là gặp may rồi: " Ha ha ha... từ đâu lại thêm một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy. Ngươi

tự dâng đến thì đại gia sẽ mang luôn cả hai đi."

" Sẽ không sao chứ, ai đó làm gì đi!"

" Tên ác bá ngang ngược này không ai dám động vào hắn đâu, tốt nhất đừng xen vào sẽ thiệt thân."

" Hai hài tử kia gặp phải hắn đúng là không may."

Người dân xung quanh người xem người bàn tán cũng không ai chịu đứng ra giúp đỡ, những tình huống như vậy Linh Phi lại luôn gặp phải. Không biết có nên mỗi lần ra ngoài đều phải giống mấy vị cô nương dùng khăn che mặt lại hay không: " Nhanh buông đệ ấy ra nếu không.....!"

" Nếu không thì sao? Ngươi muốn thì qua đây giúp hắn đi!" Tên nam nhân nhất định không chịu buông tay còn khiêu khích nắm lấy cằm của Thụy Bích. Đột ngột một luồng khí lạnh làm hắn cứng họng.

" Đầu tiên là miệng của ngươi!"

Giọng nói quen thuộc vừa nghe đến từ phía sau, Linh Phi dùng tay che lại mặt quay đi nơi khác, y nói thầm: " Đã nói trước ngươi lại không nghe."

Thanh âm lạnh lùng thốt ra như băng vỡ, tên ác bá cảm thấy cổ họng đau rát rồi trào ra máu tươi, hắn vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy đến với mình thì " Vụt!" một cái cánh tay đang nắm lấy Thụy Bích bị cắt lìa mà không thể la hét được nữa.

Thiên Vũ mặt đầy sát khí kéo Thụy Bích về phía sau: " Bàn tay ngươi dám chạm vào y?"

Hắn lại một lần vung kiếm chặt đứt cánh tay còn lại của tên nam nhân: " Dám chạm vào người của ta sao?"

" Thiên...Thiên...!" Thụy Bích tái mặt nhìn Thiên Vũ không một lần chớp mắt có thể dễ dàng như vậy chém xuống.

" A...ư...ư...a..!" Bị Vân ấn của Kỳ Nguyên làm nát cuống họng không thể lên tiếng, tên nam nhân chỉ " ư a!" vùng vẫy trên vũng máu, hai chân bò lê dưới đất cố gắng chạy trốn. Hắn nhích lui được một, kẻ khát máu kia lại tiến lên một, giống như đang từ từ dồn hắn vào ngõ cụt.

Thiên Vũ nhếch môi dẫm lên chân tên ác bá, đưa cao lưỡi kiếm đâm thẳng xuyên cổ hắn, người dân ban đầu đứng xem đều mất hồn vía la lớn, đến sức chân để chạy cũng không

có.

Một thứ màu đỏ văng lên mặt, Thụy Bích run run dùng tay muốn lau, cuối cùng lại vì quá sợ mà ngất đi.

" Thụy Bích!" Linh Phi chạy vụt ra khỏi lòng Kỷ Nguyên đỡ lấy y: " Thụy Bích, sao vậy."

Nghe tiếng gọi Thụy Bích, Thiên Vũ ném đi

thanh kiếm trên tay xoay người lại gần, hắn gắt giọng: " Tránh ra!"

" Ta...!"

" Phi nhi." Kỳ Nguyên kéo Linh Phi ra liền trừng mắt Thiên Vũ: " Cẩn thận lời nói của ngươi."

Không để tâm lời cảnh cáo của Kỳ Nguyên, Thiên Vũ bồng lên Thụy Bích rồi đi về hướng khách điếm.

Linh Phi cảm thấy hối hận rút vào ngực Kỳ Nguyên: " Hoàng thượng, xin lỗi là Phi nhi sai rồi."

" Ngươi sai cái gì?"

" Phi nhi không nên lén đưa Thụy Bích ra ngoài khiến đệ ấy bị thương, đều là Phi Nhi sai rồi."

Kỳ Nguyên cầm chiếc hài Linh Phi dùng để ném tên ác bá kia lại mang vào cho y: " Không sao, đừng lo."

Càng không trách, Linh Phi lại càng cảm thấy có lỗi bèn tự tát vào má mình, Kỳ Nguyên lập tức giữ lấy tay y: " Làm gì vậy?"

" Thà hắn cứ đánh Phi nhi đi thì có lẽ sẽ tốt

hơn."

" Có ta ở đây hắn có thể nào sẽ đánh được ngươi chứ?"

Kỳ Nguyên ôm vật nhỏ vỗ về: " Ta biết y rất giống Đan Na, ngươi liền xem y như tiểu đệ. Nên nếu y yêu cầu muốn được ra ngoài chơi, ngươi cũng không có cách từ chối mà phải không?"

Linh Phi liên tục lắc đầu: " Nhưng nếu Phi nhi không đồng ý thì Thụy Bích đã không...!"

" Ngươi đã là hoàng hậu Ân Ly, những gì ngươi làm đều tự nhiên sẽ là không sai. Bây giờ đã không sao rồi không phải sao? Trước tiên trở về xem y thế nào, đừng lo."

" Ân...!"