" Oa...!" Thụy Bích ngồi trên nền cỏ chống tay chồm đến gần hơn, Thiếu niên khoác vào bộ y phục trắng cứ cho cảm giác thật mờ ảo: " Huynh thật sự không giống người."

" Không giống người?" Y ngồi đối diện Thụy Bích vừa nghe nói vậy thì nghiêng đầu làm lạ: " Ta kỳ lạ đến vậy sao?"

" Không, không phải kỳ lạ. Ý của ta không phải như vậy, là nói huynh thật rất xinh đẹp, giống như thần tiên vậy."

Thiếu niên che miệng phì cười: " Thần tiên sao? Ta chỉ là người bình thường thôi, ngoài diện mạo có chút xinh đẹp như ngươi nói

thì không có gì hay cả."

" Tên của huynh là gì, ta là Thụy Bích."

" Gọi ta Linh Phi!"

" A phải rồi!" Thụy Bích lén nhìn qua phía xa, Thiên Vũ ca và người kia muốn nói chuyện riêng nên cả hai ở đây phiếm chuyện: " Người vừa rồi... có chút đáng sợ, ngài ấy là huynh trưởng của huynh sao?" Nhớ lại lúc người

đó xuất hiện Thụy Bích còn có run lên.

" Không, là phu quân của ta."

" Thì ra là phu.....!" Thụy Bích xoay đầu nhìn

Linh Phi tưởng mình nghe lầm: " Phu quân?"

" Ừm!"

" Cả hai đều là nam nhân?"

Linh Phi làm lạ: " Ngươi cùng người kia không phải cũng đều là nam nhân cả sao?"

" Ta chỉ là một thị nô làm sao có thể với nhị hoàng tử....!"

" Thị nô thì đã sao chứ, chỉ cần biết bản thân mình thích người kia là được rồi."

" Nhưng mà Linh Phi, huynh xem hai người

nói chuyện với nhau bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Lúc vừa rồi Thiên Vũ ca trông

rất khó chịu."

Linh Phi mỉm cười: " Đừng lo, người đã hứa với ta sẽ không giết hắn nên sẽ không sao đâu."

" Giết người... dễ như vậy?"

" Hắn tên Thiên Vũ sao?" Không trả lời Thụy Bích, Linh Phi nhìn về hướng Thiên Vũ.

" A... Đúng vậy!"

Linh Phi nhớ tới đôi mắt xanh ngọc của người nào đó rồi với tới ôm chầm lấy Thụy Bích: " Đừng lo, ta sẽ giúp người!"

" Linh Phi?" Đột nhiên bị ôm chầm như vậy Thụy Bích thông thường sẽ lập tức vung ra, nhưng thân hình Linh Phi so với y cũng không

hơn là bao, thế nên cố gắng cũng không ôm

hết được, cái ôm cũng rất ấm áp.

" Nam nhân có tình cảm với nhau có gì sai chứ? Không phải đơn giản chỉ là yêu thích một người thôi?”

“ Linh phi.”

“ Ta có quen một người cũng tên Thiên Vũ, tam đệ của ta và hắn là ái nhân. Cũng đã một thời gian ta không gặp đệ ấy."

" Huynh xem ta là tam đệ của mình sao?"

" Ân, ngươi so với đệ ấy cũng đáng yêu

như nhau vậy, chỉ là Thiên Vũ của ngươi

không có hiểu chuyện như Thiên Vũ của tam đệ thôi." Linh Phi tiện tay xoa xoa đầu Thụy Bích.

" Thiên Vũ ca rất tốt mà."

" Đối với ngươi đương nhiên sẽ rất tốt, nhưng hắn còn nói sẽ giết ta cơ đấy."

" Ngươi đang làm gì vậy?"

" Ân....!" Linh Phi đột nhiên bị kéo lại phía sau, buông Thụy Bích ra, y mỉm cười: " Hoàng thượng, nói chuyện xong rồi?"

" Phi nhi lúc không có ta bên cạnh

xem chừng rất vui vẻ?"

" Hì..!"

Kỳ Nguyên tuy chất vấn Linh Phi nhưng lại dùng ánh mắt đầy sát khí để cảnh cáo mình, Thụy Bích xanh mặt lui về sau thì ngã luôn vào lòng Thiên Vũ: " Kỳ Nguyên hoàng đế, không phải hoàng hậu của ngài mới là người ôm bảo bối của ta sao?"

" Thiên Vũ ca!"

" Tên tiểu tử như ngươi cũng muốn cùng ta tranh luận, nếm đau đớn chưa đủ sao?"

“ Ta cũng không ngại thử lại một lần nếu ngài vẫn dùng ánh mắt đó nhìn Thụy nhi.”

Thấy hai người này chính là muốn sinh thêm chuyện, Linh Phi vội chen vào: " Hoàng

thượng, Thụy Bích trông đáng yêu như Đan Na vậy đúng không? Phi nhi chỉ là đột nhiên thấy nhớ đệ ấy thôi mà."

Kỳ Nguyên ôm Linh Phi trên tay xoay người đi:

" Ta chỉ thấy ngươi đáng yêu mà thôi."

" Thụy nhi, không sao chứ?"

Thụy Bích lắc đầu: " Thiên Vũ ca, người đó là hoàng đế?"

" Hắn là hoàng đế của Ân Ly quốc, quốc gia cường hung nhất thời đại này. Nếu cùng hắn kết giao đối với Vương Lân chỉ có lợi không có hại."

" Nhưng Kỳ Nguyên hoàng đế lại gọi người là tiểu tử?"

Thiên Vũ hôn lên trán y: " Người có dòng máu Vân ấn đều có tuổi thọ so với chúng ta không giống nhau. Sức mạnh càng lớn tuổi thọ sẽ càng dài, Kỳ Nguyên hoàng đế là người mang Vân Ấn mạnh nhất từ trước đến nay, hắn so với ta đương nhiên sẽ lớn hơn."

Thụy Bích chớp mắt làm lạ: " Nói vậy ngài ấy đã là người trưởng thành rồi?"

" Đừng nhìn hoàng hậu của hắn so ngươi không khác nhưng cũng đã hơn rất nhiều rồi biết không?"

" A.....!" Linh Phi nhìn cũng chỉ ra mới mười mấy thôi: " Linh Phi cũng có Vân ấn?"

Thiên Vũ trầm ngâm suy nghĩ: " Không phải, ta từng nghe nói hoàng đế Ân Ly vì quá yêu hoàng hậu của mình nên dùng mọi cách tìm được Tuyết Sinh Linh, một loại linh mộc trong truyền thuyết người Thanh Yên, khiến người thường làm dừng lại độ trưởng thành của mình."

" Có thứ như vậy sao?"

" Nếu chỉ ở mãi trong hoàng thành Thụy nhi sẽ không biết bên ngoài còn có bao nhiêu điều kỳ lạ. Phải rồi, ngươi và hoàng hậu Ân Ly đã nói gì với nhau? Trông rất thích thú đi."

Thụy Bích đỏ mắt tránh chạm mắt với Thiên Vũ: " Không có... không nói gì cả."

" Vậy tại sao lại đỏ mặt như vậy? Thụy nhi, không được nói dối!"

" Không có thật mà!"

" Không có thật sao?"

" Ừm...ư....chỉ là một chút." Đúng là không

thể nói dối với Thiên Vũ ca được mà: " Thụy nhi chỉ thấy rất lạ khi Linh Phi nói Kỳ Nguyên hoàng đế là phu quân của mình... chỉ hiếu kỳ một chút thôi."

Thiên Vũ tỏ ra như đã hiểu rồi nâng lên mặt tiểu bảo bối lên: " Ngươi đã nghĩ hai nam nhân thì không thể sống cùng nhau trọn đời?"

" Thụy...Thụy nhi..!"

" Thụy nhi, hãy bỏ cái suy nghĩ chỉ cần ở bên cạnh ta đã rất vui rồi, ta muốn người ích kỷ hơn khiến ta chỉ có thể nhìn ngươi mà thôi."

" Thiên Vũ ca."

- -------------------------------

Thành Gia Biên lúc này, đại hoàng tử Thiên Dũng say sưa ôm mỹ nhân xem múa hát, cuộc sống biên cương lại vô cùng hưởng thụ. Quan Chân xem không vừa mắt mới lên tiếng phản bác: " Đại hoàng tử, bên ngoài lòng dân thấp thỏm không an. Người Dao Ngữ liên tục cướp của, đốt nhà, bắt dân nữ. Chuyện xấu gì cũng làm....!"

" Đủ rồi đủ rồi, nữ nhi như ngươi mở miệng đều lải nhải bên tai làm phiền bản hoàng tử, tại sao không trở về học thêu thùa khâu vá?"

" Quan chân nói đều là việc nước, không phải chuyện đùa."

Thiên Dũng khoát tay lệnh các vũ nữ nhảy

múa dừng lại rồi bước xuống đứng trước mặt Quan Chân: " Ngươi nghĩ bản hoàng tử là ai đây? Ta đường đường đại hoàng tử Vương Lân, cần phải nghe theo những lời nói của ngươi để hành sự?"

" Thần không dám."

Thiên Dũng nắm lấy cổ tay Quan Chân cười ha hả: " Hay là như vầy, ngươi đồng ý trở thành người của ta, đương nhiên dùng

lời lẽ mật ngọt mà khuyên nhủ biết đâu bản hoàng tử sẽ nghe ngươi một lần."

" Buông tay...!" Nàng vì cái chạm này cảm thấy muốn nôn, bèn hất tay hắn ra.

Thiên Dũng không hài lòng thái độ của Quan Chân, hắn lớn tiếng: " Ngươi... giỏi cho ngươi dám phản kháng lại ta? Kéo cô ta xuống đêm nay ta sẽ sủng hạnh cô ta."

Quan Chân bị quân lính giữ lấy muốn

vùng vẫy: " Buông ta ra!"

" Ta xem ngươi còn có thể lớn tiếng được hay không."

" Đại ca, khoan nóng vội."

" Sao?"

Tam hoàng tử Thiên Cung với đại hoàng tử là cùng một Hà phi sinh ra lên tiếng chặn lại. Hắn ra ý quân lính kéo Quan Chân ra ngoài: " Huynh đừng vì tức giận một lúc mà làm chuyện không nên."

" Ngươi thích ả ta?"

Thiên Cung xua tay: " Không phải vậy, nhưng nàng ta không thể động đến. Quan Chân tuy là phận nhi nữ nhưng phụ thân nàng là Tể tướng đương triều, còn được chính phụ hoàng ban làm nữ tướng trần thủ Gia Biên, nếu huynh làm bừa để đến tai phụ hoàng không phải rất phiền phức?"

Suy ngẫm lời Thiên Cung có lý, phụ hoàng trước nay đối với hắn đã không có lòng yêu

thích, nếu còn làm việc khiến người chán ghét chỉ tổ thêm phiền phức.

Thiên Dũng quay về chỗ ngồi: " Đệ nói không sai, ta không nên nóng nảy mà làm chuyện hồ đồ. Tạm thời giam ả ta lại, đừng để lúc nào cũng đến chỗ ta nói mấy lời thừa thải vừa rồi nữa."

" Đệ sẽ làm vậy." Thiên Cung cười đầy ẩn ý rồi

xoay người rời đi, nhạc lại nổi lên vũ công lại tiếp tục múa hát. Khung cảnh tráng lệ này, so với bên ngoài thành dân chúng đang phải đối mặt với cái đói khát và bệnh tật cũng giống như thiên đường và địa ngục.