Editor: Mai Tuyết Vân

Nhìn thứ ghê tởm đó sắp xâm phạm vào cơ thể, Bạch Nhược Oánh mới nhớ đến chuyện của mình kiếp trước, bản thân cũng đã từng chịu sự sĩ nhục này, nhớ tới việc mình gã đàn ông trước mặt đối xử ra sao. Nghĩ đến kiếp này, khi vừa bắt đầu lại, hắn đáng khi dụng tâm, Bạch Nhược Oánh không biết, lúc này toàn bộ uất hận đã nhanh chóng tụ lại một chỗ trong lòng.

Càng để lâu càng nhiều, cuối cùng, sự phẫn nộ này vờn quanh Bạch Nhược Oánh như có ý thức. Thế nhưng khi phát ra ngoài lại trở thành lửa đen. Lửa đen lướt qua, dây mây máu bị tiêu diệt. Cuối cùng khi Lý Hiển Nghiêu sắp xâm phạm đến cô, thì dây mây máu trên người cô đã biến mất, còn cô cũng té lăn ra đất.

Cố bò dậy, chẳng quan tâm đến bản thân trần trụi, ngọn lửa màu đen bao vây lấy Bạch Nhược Oánh, đôi mắt của cô ngay cả tròng trắng cũng đều đen thẫm. Bạch Nhược Oánh oán hận nhìn zombie Lý Hiển Nghiêu, nhục nhã, phẫn nộ, đời trước, đời này, cô đều trả lại toàn bộ cho hắn, nghĩ như vậy, một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong tay Bạch Nhược Oánh.

Thấy Bạch Nhược Oánh như vậy, Lý Hiển Nghiêu theo bản năng thu hồi thứ giữa hai chân vào trong bụng, lúc này, hắn muốn chạy trốn.

Nhận ra ý đồ của Lý Hiển Nghiêu, Bạch Nhược Oánh ném lửa đen vào hắn. Lập tức hắn bị lửa đen cắn nuốt, liền kêu thảm một tiếng chói tai vang tận mây xanh, cả căn cứ thủ đô cách đó không xa còn phải cảnh giác đề phòng.

Nghe thấy tiếng hét to như vậy, toàn bộ thành viên đang canh phòng căn cứ thủ đô đều nâng cao phòng thủ, ngay cả người nhà họ Bạch cũng lo lắng cho Bạch Nhược Oánh. Nhưng chỉ có một tiếng hét thảm thiết, sau đó cũng không có bất kỳ chuyện gì xuất hiện, mọi người dần dần yên lòng.

Lý Hiển Nghiêu hét thảm một tiếng, hắn dựa vào phía sau, lửa đen đã lập ức lan đến dây mây máu thô to. ln bị lửa đen cắn nuốt, lửa đen đi qua, lưu lại tro bụi, dây mây máu thô bị lửa đen thiêu rụi không cử động được. Hình như cô cảm thấy, có một loại cảm giác đau đớn chạy dọc cơ thể, nhưng mà lửa đen này chắc cũng rất mau tắt chứ?

Bạch Nhược Oánh nhìn tình cảnh trước mặt, rốt cuộc ngã xuống đất, vừa rồi toàn bộ đều do sự phẫn hận của Bạch Nhược Oánh tích tụ mà bộc phát. Nhưng lúc này mối họa lớn nhất trong lòng đã bị tiêu diệt, Bạch Nhược Oánh cũng hết sức.

Cô nhìn đám dây mây máu run rẩy, không biết đốt bao lâu, lửa đen cũng tắt. Bạch Nhược Oánh nhìn thấy hai màu xanh hồng xen lẫn trong dây mây xuất hiện giữa đám lửa đen. Sau đó dây mây màu xanh đều biến mất theo lửa đen, cảnh tượng lúc này, khiến cô nhớ tới lời bốn cô gái kia đã nói. Bọn họ mất đi dây mây tiên, chẳng lẽ chính là cái này, chẳng lẽ đây mới là người tạo ra tai họa giết người của nhân loại?

Nhìn xung quanh, toàn bộ đều yên tĩnh đến mức quỷ dị. Bây giờ Bạch Nhược Oánh nghĩ tới mà sợ, nếu vừa rồi bản thân không bộc phát lửa đen, như vậy kết quả sau cùng chắc chắn cô sẽ không chịu nổi.

Nhìn mặt đất đầy thủy tinh thể, vừa rồi lửa đen đốt dây mây máu mà để lại thủy tinh thể cấp một, sau khi zombie Lý Hiển Nghiêu biến mất cũng để lại thủy tinh thể. Thật không ngờ, hắn đã là zombie cấp năm rồi? Nhớ tới bộ dạng của Lý Hiển Nghiêu, zombie cấp năm đã bắt đầu phát triển làn da. Như thế về sau, Bạch Nhược Oánh không dám tượng tượng. Chờ sau này, khi zombie tiến hóa có hình dạng giống con người, chỉ số thông minh sẽ phát triển, bọn chúng trộn lẫn vào con người, dùng con người làm đồ ăn, nếu như thế con người làm sao có thể sinh tồn được?

Nghĩ như thế, ánh mắt của Bạch Nhược Oánh bỗng lóe sáng, cô thấy rõ, phát hiện ra khi dây mây xanh bị lửa đen đã để lộ ra mấy viên thủy tinh thể nửa xanh nửa hồng, rất đẹp mặt. Nhìn viên thủy tinh thể này, Bạch Nhược Oánh tò mà cầm lên, nhưng cô phát hiện một chút sức lực cũng không có.

May mắn, nơi cô đang ở rất yên tĩnh, nếu như bộ dạng lúc này của cô bị kẻ khác nhìn thấy, bản thân lại không thể cử động, hậu quả cô không dám tưởng tượng.

Cắn răng, cô dùng hết khí lực, bò đến nơi có thủy tinh thể màu lục, nhìn giống như có thể hấp thụ. Cô chuẩn bị hấp thụ viên thủy tinh thể kỳ quái này, nhưng cô phát hiện ra, không thể trực tiếp hấp thu viên thủy tinh thể này, vì sao vậy?

Không biết vì sao, Bạch Nhược Oánh nhìn đám thủy tinh thể nửa hồng nửa xanh, đột nhiên trong đầu có một suy nghĩ, ăn nó, ăn nó...

Giọng nói quỷ dị không chịu sự khống chế của cô ảnh hưởng đến Bạch Nhược Oánh, cuối cùng, cô cũng nuốt đám thủy tinh thạch nửa hồng nửa xanh xuống bụng.

Khi thủy tinh thể vào bụng, Bạch Nhược Oánh cảm thấy có một luồng sức mạnh lớn xuyên thẳng từ dưới bungjm sau đó nhanh chóng lan khắp kinh mạch toàn thân.

Lúc này Bạch Nhược Oánh cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình giống như thủy triều, mở rộng kinh mạch của bản thân gấp trăm ngàn lần. Mỗi lần như thế đều căn tràn mạnh mẽ, giống như vận động viên trước đây nhiều nhất chỉ có thể nâng 50kg, nhưng bây giờ lại có thể nâng được tạ 500 kg vậy.

Loại sức mạnh khuếch đại này khiến kinh mạch đau đớn, làm Bạch Nhược Oánh thét lớn một tiếng, cho dù lúc trước cơ thể cô đã được linh khí tẩm bổ, nhưng vẫn không có cách nào thích ứng được với tốc độ dung nạp này.

Bạch Nhược Oánh đau đớn lăn trên mặt đất, cảm giác xé nát tim gan, khiến cơ thể Bạch Nhược Oánh run rẩy, điều đó khiến cô nhớ lúc mình vừa có ah, có không gian.

Khi đó nhìn nước suối trong vắt trong không gian, bản thân cô còn tưởng rằng uống nước suối sẽ tẩy kinh phạt tủy, vốn nghĩ khi uống vào sẽ có cơ hội trải qua cảm giác rút gân lột da, nhưng mà khi đó không hề có chuyện gì.

Suối thánh kia chính là linh khí dư thừa tích tụ, có thể trị được bạch bệnh, lúc đó cô có chút thất vọng, sau đó cười nhạo bản thân, lòng tham quá nhiều.

Bây giờ, không ngờ chỉ một viên thủy tinh nửa xanh nửa hồng lại có thể khiến bản thân có được cảm giác rút gân lột da cũng không thể diễn tả hết.

Bạch Nhược Oánh cảm thấy đau muốn chết, nhưng cô biết mình không thể chết, bản thân còn có ba mẹ, có bạn bè, người thân, còn có người yêu, bản thân không thể chết được.

Cắn răng, chịu đựng thân thể đau đớn, cuối cùng cơn đau cũng giảm bớt, nhưng khi Bạch Nhược Oánh thả lỏng, lại có một sức mạnh nào đó giống như đang chạy trốn trong cơ thể cô, sau đó cô hộc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Lau khóe miệng, Bạch Nhược Oánh cảm thấy, trong cơ thể mình đang có một thứ gì đó cắn nuốt sức mạnh của cô. Không chỉ cắn nuốt sức mạnh, mà nó còn làm chủ đầu óc, giống như muốn cướp đoạt suy nghĩ, rồi thay thế vậy!

Có được cảm giác này, Bạch Nhược Oánh nhanh chóng ngưng thần, cuối cùng tìm ra được luồng sức mạnh kia. Vừa khéo chính là sức mạnh trong thủy tinh thể nửa hồng nửa xanh, lực lượng hoạt động lúc này đang ngầm muốn chiếm lấy ý thức của bản thân, cô vội vàng điều động thần thức chống lại, không biết bao lâu sau, cuối cùng cô cũng cảm thấy mệt mỏi, rồi lập tức ngất đi.

Trong cơn hôn mê, Bạch Nhược Oánh cảm thấy đan điền của mình có chút ấm áp, dường bên trong chứa một đám ánh sáng màu xanh dịu dàng lơ lửng trong đan điền của mình. Cảm giác này khiến Bạch Nhược Oánh có một sự quen thuộc khó hiểu, không tìm thấy chút khó chịu nào, bởi vì lúc bản thân cô hôn mê, nhớ được rằng hình như luồng sức mạnh kia đã biến mất một cách khó hiểu.

Lúc này, có ít thông tin xuất hiện trong đầu cô, Bạch Nhược Oánh mới biết, thủy tinh thể nửa xanh nửa hồng vốn không phải là thủy tinh thể, mà là nội đan của dây mây tiên tự thân ngưng kết.

Kỳ thật, dây mây tiên này vốn là một món pháp bảo, không có nội đan, nhưng có một ngày, giống như nó bị thứ gì đó cuốn lấy, muốn dung hợp với nó, dây mây tiên theo bản năng chống cự lại, nhưng sau đó, dây mây tiên mơ màng, không biết chuyện gì xảy ra, mãi đến khi nó bị ném đến nơi đây.

Lúc ấy, bởi vì trong lúc vô tình làm người bị thương, nó hút được máu của con người, cùng lúc ấy thứ nó nuốt vào khiến sức mạnh phình to. Nó cũng biết bản thân đã hút phải thứ không nên hút, tất nhiên đã trở thành dây mây ma, đáng tiếc lúc nó đã không còn cách nào phản kháng.

Dây mây ma cũng không ngờ, sau khi hút máu con người lại khiến công lực của nó tăng lên, điều này khiến nó khắc sâu tận xương tủy, cũng khiến nó trong lúc vô tình mở ra linh thức, có linh thức tương đương với việc có suy nghĩ.

Thời khắc này, dây mây tiên thay đổi, làm một món pháp bảo của Ma giới là chuyện rất quang vinh, nhưng lúc này nó lại thấy bộ dạng không gò bó của con người, nó vẫn chưa thõa mãn.

Nó muốn hóa hình, nhưng pháp bảo muốn hóa hình vô cùng khó khăn, không biết phải tu luyện bao nhiêu năm, dây mây ma đợi không được.

Lúc này, nó có một suy nghĩ, đoạt xác, cướp xác của người kia làm thể ký sinh cho mình. Nhưng mà không phải loại người nào nó cũng có thể cướp được, hơn nữa dù tìm được, nó cũng không thể trực tiếp đoạt xác con người, phải có vật dẫn.

Cho nên nó đã sinh sôi nảy nở, tràn lan khắp nơi, tìm kiếm thân thể phù hợp với mình, dây mây ma không thể bỏ qua được mùi vị tươi ngon của máu người, bắt đầu hút máu con người, dần dần, dây mây ma biến chất, trở thành dây mây máu, đồng thời trong cơ thể nó sinh ra một loại bệnh độc.

Bệnh độc theo việc nó hút máu con người máu mà truyền  cho nhân loại, có người tiếp xúc với bệnh độc thì có sức chịu đựng của cơ thể, không có chuyện gì, có người vì không ngăn cản được nên biến thành zombie, có người bì bệnh độc này nên biến dị cơ thể, sau đó có dị năng.

Thế giới đại loạn, zombie khắp nơi, nhưng dây mây máu vẫn chưa tìm thấy cơ thể thích hợp, mãi cho đến một ngày, dây mây máu con gặp được rồi ăn sống ln, nó cảm thấy cơ thể của Lý Hiển Nghiêu vừa khéo rát hợp tác làm xác hóa hình cho dây mây máu, cho nên nó đã đợi thời điểm Lý Hiển Nghiêu sắp bị ăn thì mang hắn trở về.