Từ ngày tìm được Nghệ Hưng, cậu vẫn luôn ở trong bệnh viện làm xạ trị còn Ngô Diệc Phàm một bước cũng không rời khỏi cậu.

Nghệ Hưng so với trước đây gầy yếu hơn rất nhiều sắc mặt xanh xao trắng bệch, sức ăn của cậu cũng rất yếu cứ ăn bao nhiêu là nôn bây nhiêu cần phải tiêm chất dinh dưỡng vào cơ thể mới có thể duy trì được.

Ngô Diệc Phàm đã xét nghiệm tủy của hắn nhưng lại không phù hợp, hắn điên cuồng ra lệnh cho cấp dưới trong ba ngày phải tìm được tủy thích hợp. Ngoài hắn ra hắn không cho một ai bước vào phòng bệnh của Nghệ Hưng nửa bước.

Vừa xạ trị xong Nghệ Hưng đau đớn mệt mỏi nằm trên giường bệnh, gương mặt vốn non nớt xinh đẹp nay trắng xanh gầy trơ xương trong không khác gì một xác chết, nếu không nhìn thấy hơi thở mỏng manh của cậu có lẽ sẽ nghĩ cậu đã chết.

Ngô Diệc Phàm ngồi bên cạnh một tay cầm lấy bàn tay Nghệ Hưng tay còn lại dịu dàng vuốt ve gương mặt cậu.

"Hưng Hưng ngoan, em ráng chịu thêm ba ngày nữa thôi! Thay tủy rồi em sẽ khỏe lại như trước. Tôi hứa, sẽ chiều chuộng em cả đời nếu em vẫn còn hận tôi ghét tôi, khi em khỏe lại tôi sẽ đứng im để em đánh em mắng đến khi thỏa mãn mới thôi. Nhưng quan trọng em phải khỏe lại nhanh..." Ngô Diệc Phàm vừa nói vừa tự mỉm cười, hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi trắng bệch của Nghệ Hưng.

Nghệ Hưng gương hai mắt mệt mỏi nhìn Ngô Diệc Phàm, cậu mệt tới nỗi không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ muốn ngủ một giấc mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy. Ngô Diệc Phàm hiện tại chính là đang tra tấn cậu.

Nỗi đau mỗi lần xạ trị cậu không muốn phải tiếp tục chịu đựng nữa, Nghệ Hưng biết bản thân mình sắp chết rồi tại sao lại không cho cậu chết một cách thoải mái. Lúc sức khỏe cậu tốt Ngô Diệc Phàm vẫn luôn đánh đập hành hạ cậu, ngay cả lúc cậu sắp chết hắn vẫn để cậu phải chịu đau đớn...

Nhìn Ngô Diệc Phàm loay hoay lau cơ thể cho mình Nghệ Hưng nhếch môi cười chế giễu...

"Ngô...Diệc Phàm..." Nghệ Hưng thều thào gọi tên Ngô Diệc Phàm, đây là lần đầu tiên kể từ khi tìm thấy cậu, cậu mở miệng nói chuyện với hắn.

Ngô Diệc Phàm đang nhẹ nhàng lau tay cho Nghệ Hưng hắn liền dừng lại động tác, vui vẻ không kiềm được nước mắt mỉm cười thâm tình nhìn cậu.

"Có phải tôi làm e đau không?"

Nghệ Hưng ánh mắt vẫn đờ đẫn tuyệt vọng nhìn hắn cậu lắc đầu.

"Nếu cậu...thật lòng thương yêu tốt xin cậu đừng hành hạ tôi nữa...tối thật sự chịu không nổi nữa rồi...Xin cậu hãy cho tôi được chết một cách thoải mái..." Cậu thật sự chịu không nổi nổi đau xạ trị nữa, cậu thà chịu bị Ngô Diệc Phàm đánh chết chứ ko muốn ngày ngày đều nằm ở đây chịu đau đớn.

Ngô Diệc Phàm nghe Nghệ Hưng nói muốn chết, sự đè nén mấy ngày nay cuối cùng cũng nhị không được nữa. Hắn đứng lên giống như người điên đập phá hết những gì có trong phòng, nhưng không hề làm tổn thương đến người đang nằm trên giường.

Sống với Ngô Diệc Phàm bao năm Nghệ Hưng cũng biết hắn điên cỡ nào, cậu chỉ nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy hắn.

Ngô Diệc Phàm một khi đã phát điên chỉ đập phá đồ đạc đâu thể nào làm tâm tình hắn diệu lại, hắn bước về phía giường bệnh của Nghệ Hưng vươn tay thô lỗ kéo cơ thể gầy yếu của cậu ngồi dậy. Ôm siết Nghệ Hưng vào trong lòng hắn có như vậy hắn mới cảm giác cậu vẫn còn tồn tại.

"Em không thể nào rời khỏi tôi, tôi không cho phép ai cũng không được bắt em đi... Trương Nghệ Hưng, tôi không cho phép em chết, em không được chết... Không được... Không được..." Ngô Diệc Phàm chôn mặt vào hõm vai Nghệ Hưng bật khóc như một đứa trẻ, hắn sợ lắm sợ cậu sẽ bỏ hắn đi bất cứ lúc nào..."

Ngày qua ngày cứ vậy trôi qua, Ngô Diệc Phàm không còn cách nào khác đành phải để Ngô Thế Huân thay tủy cho Nghệ Hưng, vì chỉ có tủy của nó mới hợp với cậu.

Sau khi cậu khỏe lại hắn sẽ đưa cậu sang Mỹ bắt đầu một cuộc mới chỉ có hắn và cậu, sẽ không còn Ngô Thế Huân hay Lộc Hàm hoặc kẻ khác tơ tưởng làm phiền đến cậu và hắn.

Hôm nay là ngày mà Nghệ Hưng ghép tủy, ngoài Ngô Diệc Phàm và Ngô Thế Huân ra còn có đám bạn của hắn và Lộc Hàm không biết làm cách nào trốn khỏi được ba gã cũng có mặt tại đây.

Vì không muốn làm trễ nải việc ghép tủy cho Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm xem như không nhìn thấy sự tồn tại của bọn họ mặc kệ bọn họ tới đây vì mục đích gì. Dù sao cũng chẳng ai có thể cướp đi Nghệ Hưng của hắn.

Nghệ Hưng sắc mặt trắng bệch được hai y tá đẩy vào phòng phẫu thuật, trước khi vào cậu liền bị Ngô Diệc Phàm nằm lấy bàn tay gầy yếu. Nghệ Hưng mơ mơ màng màng mệt mỏi mở mắt ra nhìn Ngô Diệc Phàm, cậu phát hiện Ngô Diệc Phàm nhìn cậu bằng ánh mắt thâm tình tràn đầy dục vọng yêu thương cùng chiếm hữu. Không phải là ánh mắt kinh tởm chán ghét như lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn.

Nghệ Hưng cười khổ trong lòng, có lẽ Ngô Diệc Phàm thật lòng yêu thương cậu nhưng cậu lại chỉ thấy chán ghê cùng kinh tởm...

"Không sao đâu, phẫu thuật xong e nhất định sẽ khỏe lại. Đến khi đó chúng ta sang Mỹ sống cuộc sống như em muốn, em cho em tất cả những gì em muốn kể cả mạng của tôi." Ngô Diệc Phàm run rẩy vuốt ve gương mặt Nghệ Hưng, chỉ có bản thân hắn biết hắn sợ hãi bao nhiêu, nếu phẫu thuật xong Nghệ Hưng không tỉnh lại thì hắn phải biết làm thế nào.....Chỉ cần nghĩ thôi tim hắn đã đâu như bị ai bóp nát.

Ngô Diệc Phàm không bao giờ nghĩ rằng Nghệ Hưng sẽ gật đầu đồng ý, nhìn thấy cậu gật đầu còn mỉm cười nhìn hắn, nụ cười vui vẻ trước đây hắn chưa bao giờ thấy qua. Hắn hận không thể ôm chặt cậu vào lòng hôn mạnh lên đôi môi không còn chút huyết sắc đó, nhưng hắn phải kìm chế vì hắn biết cơ thể cậu đang rất yếu.

Bác sĩ tới nói với Ngô Diệc Phàm đã đến giờ làm phẫu thuật, hắn mới luyến tiếc buông tay Nghệ Hưng ra.

Trước khi cánh cửa được khép lại Nghệ Hưng nhìn Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm và đám bạn của hắn đang dùng ánh mắt có lo lắng có yêu thương nhìn cậu.

Trong lòng cậu khi đó nghĩ đám ma quỷ các người sẽ không được sống hạnh phúc, tôi muốn các người phải sống khổ sở hơn tôi gấp vạn lần... Nghệ Hưng mỉm cười nhắm mắt lại cuối cùng cũng được giải thoát.