Ba người vẫn đứng bên ngoài cửa phòng không ai bước vào cũng không ai nói gì với nhau, họ muốn Nghệ Hưng được yên tĩnh nghỉ ngơi. Nếu không có Ngô Diệc Phàm ở đây Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đã bước vào từ lâu, không phải họ sợ Ngô Diệc Phàm mà bọn họ sợ nếu họ bước vào không biết với bản tính chiếm hữu của Ngô Diệc Phàm hắn sẽ làm gì với Nghệ Hưng.

Vài phút sau bác sĩ cầm một tập hồ sơ đi về phía ba người, sắc mặt ông ta rất khó coi giống như đang e sợ lo lắng điều gì đó. Ông ta muốn mời ba người bọn họ vào văn phòng để nói chuyện về bệnh tình của Nghệ Hưng, nhưng lại không dám mở lời nên chỉ có thể đứng đây nói.

"Đây là kết quả xét nghiệm của bệnh nhân..."Bác sĩ cầm tập hồ sơ đưa về phía Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm đưa tay cầm lấy nhưng hắn không mở ra hắn im lặng đợi bác sĩ nói tiếp.

Bác sĩ nuốt nước bọt mở miệng muốn nói rõ kết quả xét nghiệm của Nghệ Hưng cho họ nghe." Theo như xét nghiệm cậu ấy đã mắc bệnh ung thư máu, bệnh tình rất nghiêm trọng đã đến giai đoạn cuối." Ông ta thở dài không nhìn vào ba người họ tiếp tục nói." Sức khỏe cậu ấy rất yếu do bị ngược đãi lâu ngày mà ra, còn bị máu khó đông, nếu tìm được tủy thích hợp e rằng cơ hội phẫu thuật thành công rất mong manh. Làm hóa trị cùng lắm chỉ có thể kéo dài thêm nửa năm..."

"Ung thư giai đoạn cuối? Lão già đáng chết, ông đang nói cái quái gì vậy?" Ngô Diệc Phàm nghe bác sĩ nói về bệnh tình của Nghệ Hưng, hắn giận dữ ném tập hồ sơ vào mặt bác sĩ, lão già này dám nguyền rủa Nghệ Hưng của hắn mắc bệnh nan y còn nói cậu sắp chết. Hắn ghét nhất kẻ nào dám lấy sống chết của Nghệ Hưng ra nói đùa.

Lão bác sĩ thấy Ngô Diệc Phàm không khác gì ác quỷ xong lên muốn đánh ông ta, ông ta hoảng sợ túm lấy cánh tay Ngô Thế Huân trốn phía sau lưng nó.

"Phàm thiếu,...tôi có ăn gan hùm cũng không dám lừa ngài..." Ông ta run rẩy lên tiếng.

"Con mẹ mày, mày còn dám gạt tao. Đang yên đang lành sao em ấy lại mắc căn bệnh đó." Ngô Diệc Phàm mặc kệ ông ta trốn sau lưng Ngô Thế Huân, hắn rút súng ra muốn cho ông ta một viên đang để ông ta câm miệng lại.

Lộc Hàm bên cạnh lập tức túm lấy cánh tay cầm súng của Ngô Diệc Phàm.

"Ngô Diệc Phàm, em ấy ra nông nỗi này là do một tay mày gây ra." Lộc Hàm không muốn tin lời bác sĩ nói Nghệ Hưng bị ung thư máu sắp chết, nhưng không có lý do nào mà bác sĩ lại gạt bọn họ, trừ khi ông ta chán sống nên mới đi trêu chọc tử thần là bọn họ. Về việc này Lộc Hàm vẫn còn giữ vẫn lý trí hơn Ngô Diệc Phàm.

"Mày nghĩ ông ta chán sống hay sao mà lại đi lừa gạt mày? Mày ở cùng với Nghệ Hưng bấy lâu nay mà lại không nhìn ra em ấy càng ngày càng suy yếu hay sao? Mày chỉ biết đánh đập chửi mắng em ấy, thỏa mãn bản thân mày mặc kệ em ấy có đau đớn hay không? Nghệ Hưng có xảy ra chuyện gì hoàn toàn là do mày ban cho. Cho dù em ấy không mắc bệnh cũng có một ngày em ấy bị mày tra tấn đến chết..." Lộc Hàm muốn Ngô Diệc Phàm phải sống trong đau đớn khổ sở, gã không thể nào giết chết được hắn gã cũng không để hắn sống thoải mái. Nếu Nghệ Hưng thật sự có chuyện gì gã sẽ khiến Ngô Diệc Phàm sống không bằng chết.

Nếu trước đây gã đối tốt với Nghệ Hưng có lẽ cậu sẽ thích gã chăng? Có lẽ cậu sẽ không rơi vào tình trạng này.

Những lời Lộc Hàm nói quả thật khiến Ngô Diệc Phàm đả kích, cây súng trên tay hắn không biết bị rơi xuống đất lúc nào, hắn ôm lấy đầu ngồi thụp xuống đất. Vẻ mặt đau đớn khổ sở giống như người bị bệnh là hắn chứ không phải Nghệ Hưng.

"Không phải, mày nói dối, tao thương Nghệ Hưng như vậy làm sao tao có thể hại em ấy. Em ấy không có bệnh gì hết! Em ấy sẽ nhanh khỏe lại thôi, Em ấy sẽ sống cùng với tao đến già, em ấy sẽ không sao? Tao đã thay đổi rồi tao không đánh em ấy nữa,..tôi thật sự rất thương em! Hưng Hưng, em hãy tin tôi tôi thật sự rất thương em. Không có em tôi sống không nổi..." Ngô Diệc Phàm không biết là nói những lời này cho Lộc Hàm và Ngô Thế Huân nghe, hay nói đúng hơn hắn nói với chính bản thân hắn.

Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Diệc Phàm đau đớn khổ sở như vậy gã rất vui, dù tim gã cũng đau đớn không kém gì hắn, nhưng gã vẫn còn lý trí tỉnh táo hơn tên điên trước mắt. Lộc Hàm muốn nói thêm vài lời đả kích Ngô Diệc Phàm, nhưng gã chưa kịp nói thì đã nhìn thấy ba gã Lộc An đã dẫn theo vài vệ sĩ đang đi về phía gã.

Lộc Hàm không biết tại sao ba gã lại có mặt ở đây, gã biết ông ta tới đây là có mục đích gì chính là bắt gã về nhà sau đó nói không chừng sẽ tống cổ gã ra nước ngoài.  

Lộc Hàm mắt thấy bọn họ sắp tới gần, gã xoay người muốn bỏ trốn chỉ cần trốn được gã có thể còn có cơ hỏi ở cùng với Nghệ Hưng, nếu bị bắt lại suốt đời này gã đừng mơ gặp lại được Nghệ Hưng. Điều này gã không thể chấp nhận được gã có thể chờ đợi cậu nhưng cậu không đợi được gã.

Nhưng Lộc Hàm chưa kịp xoay người trốn đi đã bị Ngô Thế Huân im lặng đứng đó nãy giờ kéo lại, sức Ngô Thế Huân mạnh không kém gì Lộc Hàm nên gã không thể nào giãy giụa thoát khỏi.

"Lộc Hàm, là do mày thất tính trước thì đừng nên trách tao. Lần này ba mày đến tao xem mày còn có thể một mình chiếm lấy Nghệ Hưng được nữa không?" Vẻ mặt Ngô Thế Huân lạnh lẽo thốt ra từng chữ, nó đã hoàn toàn thay đổi không còn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa một tiếng gọi anh hai gọi Lộc ca như ngày nào.

"Thằng khốn, tao nhất định sẽ không tha cho mày..." Lộc Hàm tức giận mắng chửi Ngô Thế Huân, gã còn chưa chửi xong Lộc An đã đến gần, ông phất tay lệnh cho vệ sĩ của ông đi qua giữ lấy Lộc Hàm.

Lộc Hàm bị kéo đến trước mặt Lộc An, ông ta liền vung tay cho một cái tát vào mặt gã.

"Phàm thiếu, Người của cậu cậu chắc hẳn đã tìm được? Sau này tôi cam đoan Lộc Hàm nó sẽ không quấy rầy người của cậu nữa, tôi sẽ về dạy dỗ lại nó nhưng cậu phải hứa là không được tìm nó báo thù." Lộc An nhìn Ngô Diệc Phàm đang ôm đầu ngồi dưới sàn, thấy hắn không phản ứng ông ta cũng không nói thêm xoay người muốn đi.

Lộc Hàm bị kéo đi gã liền giãy giụa muốn thoát ra khỏi hai tên vệ sĩ, ánh mắt gã đỏ ngầu gã giận dữ gào thét.

"Buông tôi ra, Lộc An ông mau thả tôi ra! Tôi và nhà họ Lộc không còn quan hệ gì hết, chuyện của tôi không cần ông quan tâm. Tôi muốn Nghệ Hưng tôi chỉ cần một mình em ấy, có chết tôi cũng phải ở bên cạnh em ấy.. Ông có quyền gì...

'Chát' Lộc An cho thêm một cái tát vào mặt Lộc Hàm khiến gã phải im miệng.

Ông ta giận dữ chỉ vào mặt Lộc Hàm." Mày điên đủ chưa? Mày có biết mẹ mày vì mày mà lên cơn tim đến ngất xỉu không? Mày vì một thằng con trai mà không cần tình thân, hôm nay mày có gào thét hay chết tại đây tao cũng phải kéo mày về." Lộc An đã ngoài 50, ông ta chỉ có một mình Lộc Hàm là con cho dù gã ngỗ nghịch thể nào ông ta cũng không thể mặc kệ gã.

"Còn không mau đưa nó về..." Lộc An quay sang nói với vệ sĩ.

Hành lang bệnh viện vang lên tiếng giày da và tiếng gào thét của Lộc Hàm dần dần nhỏ đi cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, trước cửa phòng bệnh của Nghệ Hưng chỉ còn lại hai anh em họ Ngô.

Ngô Thế Huân liếc nhìn Ngô Diệc Phàm vẫn ngồi im ôm đầu, nó đi về phía cửa muốn vào phòng của Nghệ Hưng. Chỉ là tay nó chưa chạm vào tay nắm cửa đã bị Ngô Diệc Phàm từ nãy giờ vẫn còn ngồi ngây người, không biết đứng lên từ lúc nào đấm cho Ngô Thế Huân một đấm vào mặt, khiến nó trở tay không kịp ngã nhào xuống sàn gạch lạnh lẽo của bệnh viện.

"CÚT, ai cho mày dám đến gần Nghệ Hưng của tao, tao không cho phép kẻ nào cướp đi em ấy..." Ngô Diệc Phàm từ trên cao nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, tinh thần hắn vốn dĩ đã không được tỉnh táo lại bị Lộc Hàm đả kích giờ đây hắn còn điên hơn.

"Anh làm vậy chỉ hại Nghệ Hưng, anh phải cho bác sĩ chữa bệnh cho em ấy có phải anh muốn em ấy chết anh mới hài lòng hay không?" Ngô Thế Huân chống tường đứng lên, nó còn muốn khuyên Ngô Diệc Phàm bình tĩnh lại thì hắn đã mở cửa phòng đi vào sau đó cửa rầm một cái cửa đóng lại.

Ngô Thế Huân tức giận muốn đập cửa xong vào nhưng lại sợ nếu nó vào trong không biết Ngô Diệc Phàm sẽ lên cơn điên gì nữa? Đến lúc đó ảnh hưởng đến bệnh tình của Nghệ Hưng thì không hay nên nó chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi.

Trong phòng bệnh, Nghệ Hưng mặc đồng phục bệnh nhân nằm trên giường, gương mặt cậu trắng bệch cơ thể gầy gò nhìn vào khiến người đau lòng.

Cậu đã tỉnh lại được một lúc nghe thấy tiếng đóng cửa Nghệ Hưng đưa mắt nhìn qua, ngoài dự đoán của cậu người bước vào là Ngô Diệc Phàm chứ không phải Lộc Hàm. Nghệ Hưng cũng không lấy làm ngạc nhiên vì cậu biết với thế lực của Ngô Diệc Phàm sớm muộn cùng tìm được cậu.

Nghệ Hưng thu hồi ánh mắt hướng ra cửa sổ nhìn những tán cây xanh ngoài phòng.

Ngô Diệc Phàm run rẩy tiến về phía Nghệ Hưng hốc mắt hắn nóng bừng khi nhớ đến những lời Lộc Hàm nói, hắn thật sự là hung thủ hại cậu ra nông nỗi này sao. Tại sao bây giờ hắn mới nhìn thấy Hưng Hưng của hắn gầy đến mức này, sắc mặt cậu xanh xao trắng bệch giống như một cơn gió thổi qua cậu sẽ ngay lập tức tan biến. Hắn đã hối hận thật rồi có phải vẫn còn kịp không?

"Hưng Hưng...Hưng Hưng..." Ngô Diệc Phàm run rẩy gọi tên cậu, hắn ngồi xuống một bên giường cúi người ôm trọn cơ thể của cậu vào ngực. Chỉ có ôm chặt lấy cậu hắn mới có thể an tâm.

Nghệ Hưng không lên tiếng nói chuyện mặc kệ Ngô Diệc Phàm ôm lấy cậu.

"Không sao đâu? Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì? Ghép tủy rồi em sẽ hồi phục như bình thường, chúng ta cùng chung một dòng máu chắc chắn sẽ phù hợp, em sẽ không sao? Hưng Hưng đừng sợ! Có Ngô Diệc Phàm tôi ở đây em không phải sợ..." Ngô Diệc Phàm vẫn cứ ôm chặt Nghệ Hưng không buông, miệng hắn kề sát vào tai Nghệ Hưng thì thầm.

Nghệ Hưng chôn mặt trong ngực Ngô Diệc Phàm nhoẻn miệng cười chỉ là nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.

'Hắn đã biết'