Hai tuần sau.
London.
"Anh đang làm gì đó?"
Lý Nhã Tuệ lại gần người đàn ông đang chăm chú nhìn điện thoại, ngồi xuống ghế sofa.
"Không có gì nha." Harvey cười nhạt né tránh, đặt điện thoại sang một bên sau đó ôm cô ta vào lòng, mặt ghé sát lại.
Lý Nhã Tuệ xoay đầu sang hướng khác, vẻ mặt hậm hực.
Harvey đặt cằm lên đỉnh đầu cô ta, cười cười làm hòa, "Thật sự không có gì mà, chỉ là một chút chuyện riêng thôi. Đừng giận người ta nữa được không?"
Lý Nhã Tuệ trú trong lòng anh ta, mặt đỏ ửng bĩu môi: "Giận cái gì chứ! Ai thèm giận."
"Được được, không giận."
Cô ta vân vê vạt áo Harvey, im lặng một chút mới nói: "Hay là, ngày mai chúng ta về Thành phố H đi."
Harvey khó hiểu, "Tại sao phải trở về? Ở đây rất tốt mà."
Lý Nhã Tuệ xoắn xuýt nhăn mặt. Từ sau cái hôm bị phạt vừa chạy vừa học thuộc lòng công thức đó, cô ta cũng có hơi sợ hãi, càng sợ hãi hơn là đến cả Ngôn gia cũng không làm gì được người đó. Ngôn gia thì thế nào, dù không phải là gia tộc lớn mạnh gì thế nhưng cũng hơn hẳn Lý gia gấp mấy lần. Ngôn gia không được, Lý gia làm sao dám ra tay?
Nói đến, cô ta cũng không phải con một trong nhà, ba mẹ thì yêu thương đó, nhưng tình cảm cũng không sâu sắc đến nỗi vì Lý Nhã Tuệ mà đem mình ra mạo hiểm. Vậy nên, Lý Nhã Tuệ sau một đợt khóc lóc van xin cũng không thể làm họ mảy may nao núng, bị đưa ra nước ngoài.
Giận không? Giận chứ! Thế là Lý Nhã Tuệ trước khi bị đóng gói đem đi còn nói cả đống lời chính nghĩa, nói đến mức cha Lý, mẹ Lý xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng cũng chỉ có vậy, ý định đã quyết là không thể thay đổi. Họ không ngu, người đó đến cả Ngôn gia còn dám lơ là đắc tội thì chắc chắn là có chống lưng, hơn nữa còn rất vững, Lý Nhã Tuệ thì lại không biết phân tích tình huống, nghĩ gì nói đấy không kiêng nể ai, nếu để cô ta ở lại trong nước thì đắc tội người ta là cái chắc, vì vậy không thể không tống đi.
Rốt cuộc Lý Nhã Tuệ càng nói càng hăng, nói mình có đi cũng có thể tự kiếm sống, không cần tiền trợ cấp dơ bẩn của bọn họ, nói mình không có cha mẹ ruồng rẫy con như vậy. Nghe lời này, kíp phát nổ trên người cha Lý trực tiếp bị kích, nổi giận đẩy cô ta đi, nói không cần thì không cần, đùng một cái đáp ứng nguyện vọng của Lý Nhã Tuệ, không cho cô ta một đồng tiền nào, cứ thế tống đến London.
Lý Nhã Tuệ lúc đầu rất có cốt khí, cái gì cũng xin làm, thế nhưng thói quen ăn sung mặc sướng đã nuôi cô ta thành một con đần vụng về chính hiệu. Cắt tóc thì cắt trúng lỗ tai người ta, rửa bát thì liên tục làm bể chén, bồi bàn thì đắc tội khách hàng, quét dọn thì không đâu vào đâu. Lý Nhã Tuệ ở nơi xa lạ có thể ngẩn người hơn mười ngày cũng nhờ vào đống tiền lương thực tập ít ỏi này, có nơi còn không thèm trả tiền, cứ thế đuổi đi cho bớt việc.
Người đời thường nói cơ duyên xảo hợp. Cũng không biết là thuộc loại duyên nào, Lý Nhã Tuệ cư nhiên đụng độ với người mẫu nổi tiếng đỉnh danh - Harvey. Sau đó lại người đẩy người đưa, cuối cùng cũng cứ ở bên nhau.
Tuy nhiên, cô ta sống ở đây cũng không quá thoải mái. Kinh tế hoàn toàn phụ thuộc vào anh ta, sống trong một căn biệt thự lớn, vì không thể công khai tình cảm nên vẫn luôn bị nhốt trong nhà.
Lý Nhã Tuệ nghĩ đến đây, bất mãn oán giận: "Còn không phải bị anh nhốt ở đây đến điên rồi? Harvey Williams! Em đồng ý ở bên anh là một chuyện, nhưng hình thức ở bên nhau là một chuyện. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chia tay đi! Anh cũng đừng lo, em sẽ trả đủ tiền cho anh."
Từ trước đến nay Lý Nhã Tuệ chưa bao giờ là một người biết nhượng bộ. Cô ta biết Harvey rất thích mình, làm sao dám chia tay đây.
Quả nhiên, sau khi cô ta dứt lời, Harvey liền luống cuống: "Tuệ à, nói linh tinh cái gì thế! Anh đâu nào nhốt em. Được, muốn về liền về, nhưng em hãy cố gắng đợi thêm ba ngày nữa được không?"
Lý Nhã Tuệ bây giờ mới hoà hoãn, "Xem như anh còn dùng được. Ổn thôi, ba ngày thì ba ngày."
"Ừm." Harvey nắm tay cô ta, đáy mắt hiện lên ý cười dạt dào, "Đến lúc đó cho em gặp một người."
"Người nào?" Cô ta tò mò hỏi.
"Đến thời điểm ắt sẽ biết."
_______
Trên hành lang u tối, hai bóng người vội vã xẹt qua.
"Bá Dương, nhanh lên! Mấy thằng nhóc đó lại phát bệnh rồi." Người chạy đầu tiên hối thúc.
Người thứ hai nhàn tản chạy theo, phàn nàn: "Gượm đã, anh chạy nhanh thế làm gì? Đằng nào chẳng có người trông. Với lại không phải mấy ngày nay bọn nó bị phạt à, nghiện tới cỡ nào cũng không còn đủ sức quậy phá."
Cả hai vừa la lối vừa hốt hoảng chạy đến một tầng hầm. Cách một cánh cửa, tiếng người hét loạn phá lệ vang dội. Hai người bình tĩnh chỉnh trang quần áo xốc xếch, đồng thời nhìn nhau rồi mở cửa bước vào.
Khoảng nửa tiếng sau.
Cả hai một lần nữa quần áo xộc xệch đẩy cửa bước ra, theo sau là một tốp người rối rít đi theo. Sau khi chào hỏi tất cả, người đàn ông dựa vào tường đốt một điếu thuốc, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Anh hút không?"
"Không." Người kia lắc đầu từ chối.
Hắn cũng không để ý, ngồi xổm xuống than thở: "Anh nói xem vì cái gì mà gia chủ lại chơi ác như vậy? Còn đặc biệt chế tạo loại thuốc tương tác ma túy cho bọn nó, làm em tưởng ngài ấy muốn cho bọn nó cai nghiện. Nhìn mấy thằng này cũng không quá lạm thuốc, kết quả chỉ sau sáu ngày, vất vả lắm người ta cũng cai được, ấy thế mà ngài ấy lại tiếp tục nạp ma túy vào cho bọn nó. Chơi cái rắm gì á!"
Người cạnh vừa ngồi xuống vừa nói: "Loại thuốc đó cũng đã bắt đầu công đoạn nghiên cứu từ mấy năm trước, mấy thằng này lại là dân mới chơi, cậu chắc chắn là gia chủ đặc biệt chế tạo cho bọn nó? Còn về việc cai thuốc, tôi nghĩ ngài ấy đơn giản chỉ muốn cho bọn nó nhớ một lần. Dù sao thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi mà đã sa vào nghiện ngập thế này, như vậy cũng đáng. Nói chung, cậu cũng đừng ngu ngốc mà đi suy đoán ý nghĩ của gia chủ, người như chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Nên huấn luyện thì huấn luyện, mấy chuyện phức tạp như này cứ để anh Đại lo là được."
Nói đến câu cuối cùng, hắn vỗ vai người đàn ông đang phì phèo khói thuốc rồi đứng lên vặn eo: "Đi thôi, đi tập luyện."
"Sặc! Trời tối thế này mà cũng tập luyện hả?"
"Đương nhiên."
________
Trong căn phòng tối.
Tịch Ngôn một thân chật vật nằm trên giường, tóc ướt nhẹp dính vào má, hơi thở hỗn loạn.
Hắn đã ở nơi này được mười ngày.
Không biết vì sao lại bị bắt đến, chỉ biết sau khi tỉnh lại liền bị tiêm vào một mũi thuốc. Tiếp đó lại dùng phương thức như ở doanh trại mà sống đến ngày hôm nay.
Không có ác liệt hơn, chỉ có ác liệt nhất.
Đủ các loại huấn luyện ập tới, trình độ khắc nghiệt như muốn bào mòn sức sống còn của hắn. Những con người ở đây căn bản không hề nói đến lý lẽ, chỉ lấy hạn mục huấn luyện làm tiêu chuẩn, không quan tâm đến tính mạng.
Xếp hạng cuối thì phạt, cách phạt mỗi lần đều đổi mới. Không, phải nói là thăng cấp. Hắn tới nơi này đã bị phạt liên tiếp tám ngày, cuối cùng ngày hôm qua vất vả lắm mới thành công về nhất mục bắn súng, kết quả phần thưởng lại là một liều ma túy.
Nếu như lùi lại trước đó hai ngày, có lẽ hắn sẽ mừng quấn quýt. Thế nhưng tại sao lại nhắm vào lúc hắn đã hoàn toàn thoát khỏi nó?
Cũng có thể, người phía trên đang chơi đùa bọn hắn.
Đúng vậy, vào ngày lên cơn nghiện đầu tiên, hắn bất ngờ gặp lại bọn Chu Lăng, cũng chính tại căn phòng này. Những ngày tiếp theo trôi qua không quá ổn.
Hắn cảm thấy cơn thèm ma túy dường như được phóng đại lên vô số lần, càng đau lại càng khát cầu hơn so với trước kia, sẽ không kỳ lạ nếu bọn Chu Lăng không giống hắn. Xem ra, mũi tiêm lúc trước có vấn đề.
Người kia là ai đây?
Tịch Ngôn nghĩ đến đây liền cảm thấy sức lực mình cạn kiệt, cả người vừa nặng nề vừa nóng. Hắn nghĩ, cơn nghiện lần này chẳng thấm vào đâu so với trước kia, thế nhưng cả bọn Chu Lăng đều không chống chọi được mà ngất xỉu.
Hắn không tưởng nhớ quãng thời gian lúc trước, ngược lại cảm thấy như thế này rất tốt. Dù mỗi ngày đều đau đến chết lặng, dù cơn nghiện lúc nào cũng cắn nuốt thân thể, dù bị hành hạ đến gần như kiệt quệ, dù không có giường ấm nệm êm, tiền bạc xa xỉ. Dẫu thế, hắn lại thoát khỏi cuộc sống không có mục tiêu trước kia, không còn lang bạt cô đơn, nghị lực của hắn bây giờ là cai nghiện.
Phải cai nghiện bằng mọi giá, tìm mọi cách để cai nghiện.
Hơn nữa, phải trở nên mạnh mẽ để thoát khỏi nơi này!
Định được mục tiêu trước mắt, Tịch Ngôn thỏa mãn trong lòng, yếu ớt mỉm cười sau đó từ từ nhắm mắt lại.
_____
"Tại sao lại là cô!?"
Trong nhà hàng, Lý Nhã Tuệ đưa ra một tiếng rống, làm cho tất cả thực khách đồng loạt quay đầu.
"Em làm gì thế? Ngồi xuống!" Harvey nhíu mày, kéo tay cô ta.
Lý Nhã Tuệ cũng nhận thấy sự thất thố của mình, gương mặt non nớt đỏ lên, tuy nhiên cô ta lại thập phần khó chịu cắn chặt môi dưới, tức giận vì Harvey lại dám to tiếng với mình. Mà nhìn người ngồi đối diện, thâm tâm càng thêm phẫn uất.
"Người anh muốn em gặp là cô ta?"
Harvey lại một lần nữa nghiêm giọng: "Cô ta gì chứ, em phải gọi cô ấy là chị. Còn nữa, hai người quen biết?"
Lý Nhã Tuệ không thể tin trừng mắt, chỉ tay vào Lâm Mặc, uất ức cao giọng: "Sao anh lại lớn tiếng với em! Anh có biết cô ta đã từng làm gì với em không? Chính là vì cô ta mà em mới bị ép buộc phải rời khỏi nước sống cuộc sống khắc nghiệt như vậy, cũng tại cô ta mà quan hệ giữa em cùng cha mẹ mới bị rạn nứt! Anh không biết thì thôi, thế nhưng bây giờ lại vì cô ta mà to tiếng với em!"
Lý Nhã Tuệ càng nói càng nghẹn ngào, vành mắt ửng đỏ chảy nước căm tức nhìn Harvey.
Nghĩ đến người đàn ông này vẫn luôn rất thương cô ta, chỉ cần cô ta thương tổn một tí cũng chịu không nổi, thế nhưng lần này lại to tiếng với mình vì một người phụ nữ khác, Lý Nhã Tuệ càng nghĩ càng ủy khuất, quyết định dù anh ta có dỗ dành thế nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Tuy nhiên lần này Harvey cũng không như trong suy đoán của Lý Nhã Tuệ, anh ta không đồng ý nhăn mặt, "Anh cùng lắm chỉ là nghiêm giọng, to tiếng với em khi nào? Còn nữa, em vốn nhỏ tuổi hơn cô ấy, không nên gọi cô ấy bằng chị hay sao? Cộng thêm anh cũng không biết chuyện giữa hai người, thế nhưng Frances từ trước đến nay làm việc luôn có chừng mực, sẽ không quá đáng như em nói."
"Anh! Anh cư nhiên lại... lại... Được lắm!" Bị Harvey nói đến một tràng, Lý Nhã Tuệ khó tin trợn mắt, ngập ngừng một hồi cũng không tìm ra từ nào thích hợp để mắng, cứ thế đẩy mạnh ghế đứng lên, khóc lóc chạy đi.
Harvey cũng muốn gọi cô ta lại, thế nhưng lễ giáo được học bao nhiêu năm lại kiềm chế thân thể, anh ta ảo não thở dài, uống một ngụm cà phê.
"Không đuổi theo sao?" Từ đầu đên giờ ngồi xem diễn như pho tượng, Lâm Mặc lúc này mới mở miệng.
"Không đâu." Harvey đáng thương đáp, sau đó nháy mắt: "Frances là quan trọng nhất."
Nếu lựa chọn giữa việc đuổi theo Lý Nhã Tuệ và ở lại với Lâm Mặc, anh ta đương nhiên sẽ chọn vế sau. Dù sao cũng là một người vừa mới gặp, chưa thể so được với mối quan hệ thân mật bao năm.
Lâm Mặc cũng không để ý anh ta làm trò, ngồi bất động như núi, giọng điệu nghiêm túc mở miệng: "Harvey, cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi."
Anh ta nghe xong cũng chỉ hào phóng mỉm cười, "Anh đã nói sẽ bỏ được em, đúng chứ?"
Không đợi Lâm Mặc đáp lời, anh ta tiếp tục: "Cô ấy là người đầu tiên cho anh được cảm giác này. Em yên tâm, anh là loại người gì, em thừa sức biết."
Lâm Mặc mỉm cười chống cằm, nghiền ngẫm nói: "Tốt. Chuyện bên đó thế nào rồi?"
Nghe đến đây, Harvey cả người đứng đắn, ngồi thẳng trả lời: "Tất cả đã tiến vào đợt hai."
"Ai là người xuất sắc nhất?" Lâm Mặc ngả người lên ghế, nhàn nhạt hỏi.
"Tịch Ngôn." Havey có chút hưng phấn tiếp lời, "Cậu ta chỉ dùng sáu ngày để cai thuốc. Hơn nữa sau đó dường như là nhận ra được cái gì, thế nhưng còn mê đắm huấn luyện đến mức quên cả ma túy. Cái thân trắng trẻo nhỏ gầy kia xem như cũng tráng kiện thêm được không ít."
Không ngoài ý muốn.
Lâm Mặc hài lòng gật đầu.
Thuốc tương tác ma túy đã tiến vào nghiên cứu từ năm năm trước, lúc này vừa hay đã trùng khớp hoàn thành. Loại thuốc này cũng tương tự như ma túy, tuy nhiên lại không gây nghiện, nó có tác dụng phóng đại nỗi đau khổ và cơn thèm khát của người nghiện lên vô số lần, thậm chí có thể dùng thay ma túy để thỏa mãn cơn nghiện. Và hơn thế nữa, nó chỉ có tác dụng với những người đã từng dùng ma túy.
Ban đầu cô cũng không nghĩ việc sẽ nhanh như vậy. Dù sao, đồng thời nắm đầu dây kinh tế của bốn gia tộc quyền thế cũng không quá dễ dàng. Đối với Lâm Mặc cũng không phải là khó khăn, tuy vậy theo dự định vốn là nửa năm, mà nay lại rút ngắn chỉ còn hai tháng.
-------
Lời người viết:Chương này không có Khúc Thừa...
Thuốc tương tác ma túy gì đó đều là chém ra nha, không có thật đâu đó mọi người ơi.