Hôm sau.

Lâm Mặc ngồi trước mặt Đỗ Giai, chậm rãi nói: "Ngày mai em sẽ từ chức ở trường."

"Sao cơ?" Đỗ Giai ngạc nhiên nhíu mày, lo lắng hỏi: "Có phải em bị bọn nó..."

Lâm Mặc ngắt lời chị: "Em sẽ lấy đi năm học sinh. Những người còn lại cũng không quá khó xử lý, em sẽ gửi một người đến, chị không cần để tâm."

"Năm học sinh..." Đỗ Giai lâm vào suy tư: "Có phải là năm đứa mới bị đình chỉ đó không?"

"Đúng thế." Lâm Mặc rót một tách trà.

Cô nói tiếp, "Còn về đối tượng bị đổi mà chị nói, em đã sắp xếp cho cô bé đó rồi."

"Hạ Khuê Dung sao?"

"Ừ." Cô rũ mắt, "Học sinh cùng nhận học bổng với nạn nhân lần này, cũng đều bị bắt nạt như nhau. Với chuyện này em có hai đề xuất."

Đỗ Giai gật đầu nhìn chằm chằm Lâm Mặc, tỏ ý chuyên chú lắng nghe.

Lâm Mặc mỉm cười, " Thứ nhất, sau này đừng trao học bổng cho những học sinh gia cảnh tầm thường nữa. Thứ hai, nếu muốn trao thì nên nhận cùng một lúc nhiều học sinh sau đó lập thành một lớp học cá thể. Đừng trộn lẫn như vậy, bạo lực học đường rất dễ xảy ra."

Đỗ Giai nghe thế thì bừng tỉnh, cắn môi suy nghĩ.

Quả thực, đây có lẽ là hai cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này. Trong giới hào môn quý tộc, con nhà giàu đa phần đều kiêu căng hống hách, xem thường những người có gia cảnh thấp hơn họ.

Nghe Lâm Mặc nói, Đỗ Giai không thể không tự trách. Chị nhận ra, việc chiêu sinh những học sinh có hoàn cảnh khó khăn của Vân Thiên từ trước đến giờ quá hời hợt. Căn bản cho là đã giúp đỡ họ nhưng hóa ra lại thành hãm hại.

Để một, hai học sinh nghèo vào một lớp có đến mấy chục học sinh quý tộc là một sai lầm lớn. Cứ như quẳng một con chuột nhắt vào cái phòng chứa một bầy mèo. Bản tính trước giờ, mèo luôn thích vờn chuột, chỉ cần một chú mèo cũng có thể vùi dập một con chuột nhỏ, nay lại có đến mấy chục chú mèo, con chuột này sớm muộn gì cũng bỏ mạng.

Đỗ Giai thở dài.

Một chuyện cơ bản như vậy, thế mà trước giờ lại không ai phát hiện ra, hoặc có lẽ bọn họ cũng không màng quan tâm, dùng thái độ bố thí gieo rắc may mắn trên người con chuột nhỏ, đúng là nhà giàu, cuộc sống sung sướng thì không cần phải lo nghĩ hay quan ngại về một người nào khác hay một việc mình đang làm.

Rõ ràng kiến nghị của Lâm Mặc đưa ra rất đơn giản, rất dễ nghĩ, cũng rất bình thường. Thế nhưng lại không một ai trong Vân Thiên có thể nghĩ ra, kể cả chị.

Năm đó, mở một trường dạy học luôn là tâm nguyện to lớn của Tuấn Hàn. Thế nhưng khi tâm nguyện còn chưa được thực hiện, anh lại trước một bước lâm vào tình thế bị động. Đỗ Giai thương anh, chị đèo trên lưng mình trách nhiệm phải hoàn thành tâm nguyện đó giúp Tuấn Hàn. Nhưng mà, lẽ nào chị đã hiểu sai ý anh?

Anh có muốn mở một trường học quý tộc? Anh có muốn trường học của mình cũng có một ngày sẽ sa vào tệ nạn như thế này?

Đỗ Giai cảm thấy mắt mình cay xè.

Từ lúc chị tiếp quản học viện Vân Thiên đến nay cũng đã được năm năm, đó không chỉ còn là ước muốn của Tuấn Hàn, nó đã trở thành tâm huyết, là thói quen. Vậy mà bây giờ nhìn tâm huyết của mình đang trên đà sa ngã, chị lại vô dụng đứng nhìn.

Dằn vặt không thôi.

___________

Lâm Mặc lái xe trở về nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy Phú Hào đang nằm uể oải trên sofa.

Chàng trai chậm chạp nghiêng đầu qua, mắt đờ đẫn như con cá hấp hối sắp chết. Trên bụng cậu là một con mèo đang nằm ngoan ngoãn, vì được chủ nhân vuốt ve nên cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy.

Chàng trai nhìn cô, thều thào mở miệng: "Yo, chị dâu... Tiểu Thiếu đâu rồi?"

Lâm Mặc liếc nhìn cậu, sau đó thu lại tầm mắt, khom lưng cất giày rồi đi tới, "Sao cậu lại ở đây?"

Phú Hào bật ngồi dậy, cổ áo rộng thùng thình trễ xuống vai, mếu máo nói: "Em đói, em không biết nấu ăn."

Nhưng mà cậu cũng không thể đi nhông nhông ra ngoài ăn được. Thứ nhất, không thể để Honey ở nhà một mình. Thứ hai, không thể để cái tên Trầm Lăng đó tóm cổ!

Lâm Mặc im lặng nghe Phú Hào tố khổ, phân ưu: "Giao hàng qua mạng thì sao?"

Phú Hào lại dặt dẹo nằm xuống, than thở: "Điện thoại của em bị tên công dân Ý nào đó trộm mất rồi. Hôm qua điện cho Tiểu Thiếu cũng là mượn của người ta."

"Chị dâu..." Cậu lười biếng gác cằm lên tay ghế, cánh tay không xương mềm nhũn duỗi ra, vụng về rót một tách trà, "Chồng chị đâu rồi?"

Lâm Mặc thờ ơ chống cằm, nheo mắt, "Cậu trông... rất giống con gái."

Thể loại câu nói này làm cho chàng trai đang uống trà một giây phụt ra, "Chị..." Phú Hào lau nước trên cằm mình, không thể tin ôm ngực, "Thật đau đó..."

Tự nhiên nói người ta là con gái.

"Không cần để ý." Cô buông tay đứng lên, "Chỉ là cảm giác thôi." 

"Khúc Thừa có việc đi từ sáng rồi."

"Đợi chút." Phú Hào ngăn cái người đang định đi lại, "Khi nào nó về?"

"Không biết." Lâm Mặc ném lại một câu rồi nhấc chân bước lên lầu.

Phú Hào nhìn theo bóng lưng của cô, hỏi: "Chị không đói bụng hử?"

"Ăn rồi." Lâm Mặc liếc nhìn dáng vẻ mềm oặt của cậu, hờ hững đáp sau đó vung tay.

"Ửm?" Phú Hào giơ tay bắt được cái điện thoại, tiếp đó vui vẻ cười lên, vừa ôm mèo vừa thích thú bấm bấm.

-----

Ngay lúc này, Khúc Thừa đang ngồi tại một sòng bạc lẻ, không gian xung quanh hoàn toàn tối tăm, chỉ có ánh đèn yếu ớt trên trần nhà miễn cưỡng rọi sáng được một khoảng diện tích.

Phía đối diện là một người đàn ông, tấm lưng dài rộng tựa hờ lên ghế, một nửa thân người chìm trong bóng tối, đôi tay dưới lớp âu phục định chế hơi vươn ra, giữa hai ngón tay tinh xảo kẹp một tấm chip màu bạc, xương khớp linh động không ngừng nhàn tản chơi đùa nó trên tay.

Khúc Thừa nheo mắt nhìn người đàn ông mang đầy hơi thở nguy hiểm trước mặt, nhếch môi cất lời: "Trầm Lăng."

Người đàn ông đình chỉ động tác chơi đùa, cổ tay hơi xoay, bao bọc tấm chip trong lòng bàn tay. Hắn khẽ gật đầu ra hiệu đã nghe thấy.

Khúc Thừa đặt khuỷu tay lên thành ghế, không vòng vo nói thẳng: "Chúng ta cần hợp tác."

"Nguyên nhân?"

Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói trầm lắng bình thản truyền đến.

"Dạo gần đây, kẻ thù của tôi bắt đầu hành động. Ông ta sẽ không bỏ qua cho những người ở gần tôi. Có Lâm Mặc, tôi không nghĩ mình sẽ còn thời gian để bảo vệ Phú Hào. Chúng tôi đang chuẩn bị cho một kích cuối cùng, chỉ cần anh hợp tác, mối nguy hiểm này sẽ nhanh chóng kết thúc."

Trầm Lăng nghe xong cũng không có phản ứng, chỉ chăm chú nhìn ngắm tấm chip trên tay, mi mắt rũ xuống tựa như đang suy xét. Một lát sau mới lại nghe thấy thanh âm lãnh đạm quen thuộc, "Nói rõ."

Khúc Thừa biết hắn đã nghiêng về phần đáp ứng, ngắn gọn trình bày: "Bỏ hai nhận sáu. Nếu anh muốn, tôi có thể giúp anh bắt thằng nhóc đó về tay."

Sau khi Khúc Thừa nói xong câu thứ hai, tựa hồ Trầm Lăng có chút hài lòng, hắn nói: "Được."

Hắn lại bổ sung: "Tôi không nghĩ cậu cần tôi giúp đỡ."

"Trước đó không cần." Khúc Thừa gật đầu, "Nhưng cũng chỉ là chín phần. Bây giờ có anh, tôi nắm chắc mười phần."

Trầm Lăng không đáp lời, chỉ gật đầu.

Khoảng vài giây sau, Khúc Thừa đứng lên đưa tay về phía hắn, "Hợp tác vui vẻ."

Trầm Lăng thả tấm chip lên bàn, cũng đẩy ghế đứng thẳng người, vươn tay đáp lễ, "Ừ, tránh xa cậu ấy ra là được."

Khúc Thừa thấu hiểu nói được.

Sau cú điện thoại đặt hàng, Phú Hào lại nằm dài ra ghế, bàn tay lơ đãng vuốt ve bộ lông mềm mại của Honey. Trong một giây nào đó, đôi mắt sắc sảo hơi cụp xuống, rèm mi cong dày che khuất sát khí chợt lóe, thế nhưng thoắt cái liền biến đổi thành thần sắc sáng rỡ tự tin như ngày thường.

Cậu nâng tay sờ loạn mái tóc màu bạc ngắn ngủn của mình, bật cười thành tiếng.

--------

Lời người viết:

Wattpad lỗi quá, muốn viết hết một chương cũng chẳng được. Ở đây khó khăn lắm mới load lên được 1500 từ, chương sau bù nha.