Lý Uyên lập tức hứng thú:
- Dưỡng Chân ngươi tại sao nói rằng Đột Quyết không đáng để lo.
- Người Đột Quyết rất mạnh nhưng cũng không phải là không thể chiến thắng.
- Trước kia có Trần Thang nói: Phàm là người hán chúng ta, xa đâu cũng
giết, sau đó có Trưởng Tôn đại tướng quân hợp tung liên hoành khiến cho
Khả Dân Khải Hãn phải cúi đầu, hiện tại hoàng thượng đăng cơ không lâu,
sau đại chiến Trung Nguyên đúng là hơi suy yếu nhưng không phải là cớ để cúi đầu nhường người Đột Quyết, thần thấy rằng hiện tại người Đột Quyết có mười điều không dám chiến.
- Mười điều không dám chiến?
Lý Ngôn Khánh ngồi thẳng dậy nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ Đột Quyết có A Sử Na Đốt Tâm leo lên vương vị nhưng căn cơ cũng
chưa vững chắc, không nói đến Đốt Cát và Hiệt Lợi không có con nối dõi
nhưng các huynh đệ của Khải Dân Khả Hãn có mấy người chịu thuần phục Đốt Tâm? Đây là vấn đề đầu tiên mà Đột Quyết không dám chiến.
Thứ hai bọn họ phái sứ đoán ra không phải là để trợ giúp Tiêu Tùy sao?
Chỉ sợ bọn họ cũng muốn kéo dài thời gian, khiến cho Trung Nguyên rơi vào thế phân liệt, lúc đó bọn họ có thời gian để thở.
Thứ ba trong năm Đại Nghiệp đạo tặc hoành hành, Đột Quyết đầu nhập rất nhiều.
Lúc này các lộ phản tặc đều bị diệt vong mà Đột Quyết rất nhiều người đầu nhập cũng khó có thể thu hồi.
Thứ tư cuộc chiến của Tần vương ở Phách Bích đánh bai Lưu Vũ Chu.
Triệu vương ở Sóc phương đánh tan Lương Sư Đô nếu nói Đột Quyết không sợ hãi bệ hạ thì tuyệt đối không có khả năng.
Bọn họ đã sợ thì không dám đơn giản khai chiến.
Thứ năm....
Lập tức ở trong chính điện vang lên thanh âm quanh quẩn của Lý Ngôn Khánh khiến cho văn võ quần thần cảm xúc trở nên vững vàng.
Mà lông mày của Lý Uyên cũng dần trở nên dãn ra, thỉnh thoảng lại gật đầu tán thành.
- Hà nam vương, vậy theo ngươi nói không cần lo lắng tới Đột Quyết rồi.
Lý Ngôn Khánh cười cười:
- Lưu thượng thư, bổn vương tuy nói Đột Quyết có mười điều không chiến nhưng không hề nói Đột Quyết sẽ không chiến.
Có đạo là cho dù không có tâm giết hổ cũng phải có tâm phòng hổ.
Ý của thần là Đột Quyết không thể không phòng nhưng không cần phải lo
lắng quá mức, thần có một kế không cần vận quốc lực khiến cho Đột Quyết
có thể lâm vào hỗn loạn.
- Dưỡng Chân nói mau lên.
- Năm
đó ân sư của bổn vương chính là tả kiêu vệ đại tướng quân Trưởng Tôn
Thịnh từng nói các dân chúng ở thảo nguyên bằng mặt mà không bằng lòng
chúng ta có thể mượn họ để cho các bộ lạc đấu tranh không ngừng suy yếu, thực lực Đột Quyết trước mắt là do A Sử Na Đốt Tâm cầm quyền nhưng
không phải ai cũng nghe theo lệnh của hắn, mặt khác những bộ khác cũng
liên tục gây nên áp lực.
Bệ hạ có thể phái người đi sứ tới thảo nguyên, gây xích mích quan hệ giữa các bộ lạc để bọn họ lâm vào tranh đấu.
Đầu thời cần một kiêu tướng ra trấn lúc đó không cần lo giặc phương bắc
nữa, thần tiến cử một người chính là Quang Lộc đại phu Bùi Thế Củ, người này đã từng đi sứ Tây vực làm cho dân tộc Thổ Dục Hồn đại bại, nay bệ
hạ có thể để người này tới Tây Vực liên hợp với binh mã các quốc gia đó
kìm chế Đột Quyết, kể từ đó bệ hạ có thể tập trung tinh thn tiêu diệt
Tiêu Tùy.
Bùi Thế Củ?
Ở trong chính điện mọi người liền trở nên bạo động.
Mà ngay cả Lý Uyên cũng hơi nhíu mày, Bùi Thế Củ này danh tiếng tựa hồ không tốt lắm.
- Dưỡng Chân vậy ngươi cho rằng ai có thể ra trấn Linh châu.
Lý Kiến Thành đột nhiên đứng ra nói:
- Phụ hoàng nếu nói người thiện chiến thì không ai có thể hơn Dưỡng Chân.
Dưỡng Chân thân kinh bách chiến túc trí đa mưu nếu như cho Dưỡng Chân ra trấn Linh châu thì dị tộc phương bắc khó làm nên chuyện gì.
Lý Huyền Phách đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lý Uyên nhíu mày có vẻ do dự.
Mà lúc này Lý Ngôn Khánh lại nói:
- Bệ hạ cũng không phải là thần không muốn đi nhưng mà thần đối với Đột
Quyết không hiểu rõ nhiều lắm, nếu như mạo muội tiến về phía trước thì
chỉ sợ kết quả hoàn toàn ngược lại, thần cho rằng Triệu vương vũ dũng
tuyệt luân từng đuổi giết Lương Sư Đô nghìn dặm làm cho người Đột Quyết
nghe tin đã mất mật, có Triệu vương ra trấn Linh Châu bệ hạ dĩ nhiên
không phải lo nghĩ nữa, Mạc Bắc rộng lớn Triệu vương một mình khó có thể trông coi thần tiến cử Lý Tịnh dưới trướng của Tần vương, Triệu vương
cùng với Lý Tịnh liên thủ trấn Sóc Bắc, Đột Quyết nhất định không dám
xâm phạm nửa bước.
- Lý Tịnh?
Lý Uyên lâm vào trầm tư.
Lý Huyền Phách vụng trộm nhìn về phía Lý Ngôn Khánh, gật gật đầu sau đó hai mắt lại nhắm lại.
Lý Kiến Thành thì nghi hoặc nhìn Lý Ngôn Khánh, chỉ thấy Lý Ngôn Khánh nhìn hắn cười cười tựa hồ nói không cần lo lắng.
Lý Uyên trầm ngâm một lát rồi cuối cùng cũng ra quyết định.
- Vậy theo kế sách của Dưỡng Chân.
*******
Ban đêm sau một trận mưa lớn xua đi mấy ngày khô nóng ở Trường An, trong
chớp mắt đã là lập thu, cơn mưa to này vừa trôi qua, Trường An đã mang
theo một sự mát mẻ.
Lý Ngôn Khánh đang chuẩn bị rời khỏi thì nghe thấy sau lưng có người kêu gọi:
- Dưỡng Chân dừng bước.
Hắn dừng lại ngẩng đầu lại.
Chỉ thấy Lý Kiến Thành từ trong đại điện bước tới cười ha hả nói:L
- Dưỡng Chân ngươi thật là khó mời, vi huynh mấy lần thiết yến trong phủ
mà ngươi đều không tiến tới được, các loại bề bộn đã xong hiện tại không thể từ chối.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi Lý Ngôn Khánh tới Trường An mà đối mặt trực tiếp nói chuyện với Lý Kiến Thành
Theo tin tức hắn thám thính được thì Lý Kiến Thành tuyệt đối không phải là
hạng người ngu ngốc, thậm chí ở một phương diện khác Lý Kiến Thành còn
là người có năng lực vượt xa Lý Thế Dân, hắn xử lý chính vụ vô cùng
thành thục, có phách lực phi phàm.
Hai ngày tranh luận trôi qua Lý Uyên cũng đã rất mệt mỏi.
Sau khi tiếp thu chủ ý của Lý Ngôn Khánh, Lý Uyên phân phó cho Lý Kiến Thành chấp hành .
Ngôn Khánh cười nói:
- Cũng chỉ mong muốn như vậy.
Lý Kiến Thành dùng sức vỗ vai của Lý Ngôn Khánh rồi nói:
- Theo ta biết Lý Tịnh là người của nhị lang.
- Tiểu vương biết rõ.
- Vậy tại sao ngươi lại còn muốn tiến cử hắn đảm nhiệm chứ hành quân tổng quản Dục châu?
Linh châu chính là ở phía bắc trường thành, thời cổ gọi là Sóc phương, Lý Ngôn Khánh nhìn bốn phía không thấy có ai rồi nói:
- Thái tử, thái tử cho rằng với tính tình của Triệu vương thì có thể cùng với người khác hợp phách sao? Hơn nữa Lý Tịnh người này binh pháp xuất
chúng trí tuệ hơn người, người này ở tại Trường An chỉ sợ đối với thái
tử không có chỗ tốt.