Trịnh Ngôn Khánh trầm ngâm một lát sau đó tiến tới bên cạnh thi thể Vũ Văn Á mà ôm lên:
- Từ đại ca, huynh lập tức tới chỗ Phòng phủ doãn báo án.
- Báo án?
- Chết nhiều người như vậy, có giấu diếm được không?
- Chỉ là cá ngươi nhớ kỹ chỉ chết ba người, nghe không, là ba người không phải là bốn người.
Nhìn Vũ Văn Á trong ngực của Trịnh Ngôn Khánh, bọn Thẩm Quang liền ngầm hiểu.
Về phần Từ Ngạn Thịnh, tuy nói không rõ nguyên nhân trong đó nhưng Trịnh Ngôn Khánh đã phân phó như vậy thì hắn cũng không có ý kiến.
Trên thực tế chết mấy người đối với bọn họ cũng không có gì khác nhau.
Dù sao bọn họ với mấy người này cũng không có quan hệ gì mật thiết.
- Thẩm đai ca.
- Có thuộc hạ.
- Đại ca mang theo cỗ thi thể này, tới Long môn sơn, tìm tới một nơi phong cảnh đẹp đẽ đem hắn chôn xuống, lưu lại ký hiệu.
- Ta lập tức rời đi.
Thẩm Quang ôm lấy thi thể của Vũ Văn Á mà rời đi.
Trịnh Ngôn Khánh tức thì cùng với Đảng Sĩ Kiệt và Đảng Sĩ Anh hai huynh đệ đi ra khỏi trúc lâu, yên lặng không nói.
- Thiếu gia là ai làm ra chuyện này?
- Cầm thú.
Trịnh Ngôn Khánh cắn chặt hàm răng, từ trong kẽ răng phát ra hai chữ này.
- Chỉ mong là ta đoán sai nếu không thì người có thể đúng không bằng cầm thú.
Phòng Ngạn Khiêm nghe thấy báo án liền lập tức gọi Vũ Văn Thành Đô tới trúc viên xem xét.
Sau khi nhìn thi thể của Hồ Lực Điệt, Phòng Ngạn Khiêm cũng cảm thấy nghi hoặc, là ai làm ra chuyện này? Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết trả lời thế nào, bởi vì hắn cũng không có chứng cứ, không thể nói ra Mao Tiểu Tám. Chỉ thấy Vũ Văn Thành Đô ở trong trúc viên đi mấy vòng khi trở về nói cho Phòng Ngạn Khiêm Trịnh Ngôn Khánh nói rằng trước khi tới đây trong trúc viên nhất định có năm người.
Chết ba người còn hai người nữa đi đâu?
Nhưng bất kể là ai đều không đem chuyện này liên hệ tới Trịnh Ngôn Khánh.
Cho nên sau khi nghi vấn một lúc, Phòng Ngạn Khiêm chỉ có thể kết luận: Hồ Lực Điệt mang thuộc hạ ẩn thân ở đây, bị vợ chồng Mao Vượng phát hiện.
Vợ chồng Mao Vượng hạ độc, muốn giết Hồ Lực Điệt nhưng đã bị hắn sát hại.
Hồ Lực Điệt thì trúng độc mà chết hai người khác thì suốt đêm bỏ trốn.
Cái kết luận này có rất nhiều sơ hở trong đó nhưng Phòng Ngạn Khiêm cũng lười tuy cứu. Cáp Sĩ Kỳ chết rồi, Hồ Lực Điệt chết rồi trên cơ bản đã đạt được mục đích của hắn.
Về phần Vũ Văn Đóa và Vũ Văn Á xem ra đã chạy mất.
Phòng Ngạn Khiêm cũng không để hai người này trong lòng, dù sao đuổi cùng giết tuyệt hai tiểu hài tử này thì được gì. Hơn nữa hoàng đế cũng sắp quay trở lại Lạc Dương, cần phải nhanh chóng dẹp loạn tình thế ở nơi này.
- Trịnh công tử.
Đúng lúc Trịnh Ngôn Khánh chuẩn bị rời đi, Vũ Văn Thành Đô đột nhiên gọi hắn lại.
Trong mắt của hắn phát ra một vẻ cổ quái, hắn kéo Trịnh Ngôn Khánh tới bên cạnh:
- Buổi trưa hôm nay chúng ta chặn đường một chiếc thương thuyền..
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình không rõ ý của hắn.
- Kết quả ở trên thuyền chúng ta phát hiện ra một cái rương, trong đó có một cỗ tử thi.
Sau khi xác minh thì biết được tử thi đó tên là Lý Đức Vũ... Trịnh công tử nghe nói người này tối qua bị giết.
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng hơi kinh hãi, hắn thầm nuốt nước miếng.
Đáng chết mình quên mất chuyện này.
Cả ngày hôm nay hắn gặp qua rất nhiều chuyện, không nhớ đến chuyện đêm qua Thẩm Quang giết Lý Đức Vũ. Hiện tại ngẫm lại Thẩm Quang cất thi thể của Lý Đức Vũ vào trong hòm, chiếc thương thuyền này hừng đông rời khỏi Lạc Dương, không ngờ xảy ra chuyện đặc biệt.
Cho nên chiếc thương thuyền không cách nào rời đi được.
Hôm nay toàn thành giới nghiêm đều kiểm tra đội thuyền, vô cùng nghiêm khắc.
Hắn cười cười một tiếng:
- Ta biết người này.
- Ha ha ta đoán Trịnh công tử nhất định biết rõ, hắn bị người ta giết chết hơn nữa người này còn là một cao thủ, một đao trí mạng, ta đã kiểm tra bọn tiểu thương trên thuyền, bọn tiểu thương nói cái hòm kia là có người ra tiệm đặt bọn họ chở đi. Trịnh công tử công tử thấy chuyện này thế nào?
- À,... ta làm sao có thể có ý kiến gì.
Trái tim của Trịnh Ngôn Khánh khẽ nhảy lên.
- Ta chỉ gặp Lý Đức Vũ một lần, cùng với hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì, tuy nói là có xung đột nhưng là do hắn vũ nhục Bùi gia cô cô nên ta mới nhắc nhở hắn, về sau ta cũng tập trung luyện công chưa từng gặp lại người này.
Vũ Văn Thành Đô gật đầu liên tục:
- Ta cũng biết chuyện này không có quan hệ với Trịnh công tử, nói thật ta cũng chán ghét tên Lý Đức Vũ này, không tài không đức.
Trịnh Ngôn Khánh gãi đầu:
- Có thể là hắn gây chuyện bị người ta theo dõi.
- À cái này rất có thể, mà cũng có thể là Di Lặc áo trắng nhìn trúng tài hàng trên người của hắn, thừa cơ động thủ, sau khi phát hiện ra thân phận của hắn liền cho người vận chuyển ra khỏi Lạc Dương, hủy thi diệt tích.
Hai mắt của Trịnh Ngôn Khánh liền trở nên sáng ngiờ.
Hắn nghe ra được Vũ Văn Thành Đô đang giải vây cho hắn.
Mặc dù giải thích này cũng không quá hợp lý nhưng chuyện đã liên quan tới Di lặc áo trắng ai dám truy cứu tiếp tục đây?
Chỉ là hắn không rõ, Vũ Văn Thành Đô tại sao lại bán nhân tình này cho hăn.s
- Cũng có thể như vậy.
Trịnh Ngôn Khánh trịnh trọng trả lời.
Vũ Văn Thành Đô nở ra nụ cười:
- Đã như vậy thì ta báo cáo với Tư Lệ đài như vậy, Trịnh công tử vụ án này đã định, đa tạ công tử.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng chắp tay tạm biệt Vũ Văn Thành Đô.
Trên đường trở về, Từ Thế Tích hiếu kỳ nghe ngóng mà nói:
- Thiên Bảo tướng quân này ta đã từng nghe nói qua hắn rất lợi hại.
Trịnh Ngôn Khánh không rõ ràng trong hồ lô của Vũ Văn Thành Đô đến tột cùng là bán thuốc gì đây, chỉ là hắn cũng không có ý xấu, tuy nhiên vấn đề hiện tại là phải giải thích với Đóa Đóa và Mao Tiểu Niệm thế nào? Đóa Đóa đã mất đi người thân trên đời duy nhất của nàng, nhất định sẽ rất khổ sở, mà Mao Tiểu Niệm thì cũng gặp phải một thảm án nhân luân.
Nếu như nàng biết người giết vợ chồng Mao Vượng là ca ca ruột của mình thì không hiểu có chịu đựng được không.
Nghĩ tới chuyện này Ngôn Khánh liền cảm thấy đau đầu.
Hai nữ nhân hai thảm án.
Không nếu như chuyện Lý Đức Vũ bị giết truyền đi thì hắn còn phải đối phó với một nữ nhân khác, chính là Bùi Thục Anh.