Trịnh Ngôn Khánh chợt cảm thấy sởn cả gai ốc.
Trong lòng hắn dâng lên một báo hiệu xấu.
- Đóa Đóa, ngươi cùng với Tiểu Niệm ở đây, ta chưa về thì không cho phép rời khỏi đây nửa bước.
- Thẩm Quang chuẩn bị ngựa.
- Từ đại ca ngươi lập tức kêu Đảng Sĩ Kiệt và Đảng Sĩ Anh, chúng ta mau chóng đến trúc viên, xem chuyện gì xảy ra.
Đóa Đóa nghi hoặc nhìn theo Trịnh Ngôn Khánh, mơ hồ cảm thấy hắn có vẻ phẫn nộ.
- Tiểu Tú, ngươi làm sao vậy?
- Đóa Đóa ngươi đã từng nghe nói qua cái tên Mao Tiểu Tám không?
Đóa Đóa gãi đầu:
- Trong ấn tượng dường như khong có, ngươi không phải nói người ngươi muốn theo dõi là Mao Tiểu Tám?
Mao Tiểu Niệm cũng ngẩng đầu dùng ánh mắt khó tin nhìn Ngôn Khánh.
- Thiếu gia, ý của thiếu gia...
Trịnh Ngôn Khánh không để ý tới Mao Tiểu Niệm:
- Đóa Đóa ngươi còn nhớ ở Lạc Dương ngươi còn ấn tượng với người nào họ Mao không?
- À ta nhớ rồi.
Đóa Đóa đột nhiên kêu to:
- Hồ Lực Điệt có một đệ tử, họ Mao chỉ là không gọi là Mao Tiểu Tám mà gọi là Mao Công Toại, đại khái mười bảy mười tám tuổi, nói chuyện rất dịu dàng, tính tình rất tốt.
- Các ngươi ở đây, trước khi ta trở lại ai cũng không được rời khỏi đây.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong đã quay đầu chạy ra khỏi gian phòng.
Hắn ở bên ngoài cửa phủ quay mình lên ngựa, cùng với đám người Thẩm Quang rời khỏi Hoài Nhân phường.
- Khó trách vợ chồng Mao Vượng sống chết gì cũng không chịu đến ở nội thành mà ở tại trúc viên vắng vẻ.
Trước đây Trịnh Ngôn Khánh còn cho rằng bọn họ không thích ở trong thành giờ nghĩ lại hẳn là vợ chồng Mao Vượng đã tìm được Mao Tiểu Tám, ở lại trúc viên để thuận tiện gặp hắn, Trịnh Ngôn Khánh quên mất Mao Tiểu Tám người này, để vợ chồng bọn họ ở lại đó, bọn họ cốt nhục tình thâm, huyết mạch tương liên làm sao bỏ con mình được.
Trúc viên lúc này đã trở thành một đống bừa bộn.
Trịnh Ngôn Khánh trước hết tới xem xét thi thể vợ chồng Mao Vượng, Mao thẩm thì ngã xuống bên cạnh bếp, trên đầu bị một vết thương nặng, ngửa mặt lên trời, vết thương nhuộm đỏ cả mặt đất, Mao Vượng thì ngồi ở cửa ra vào, dựa lưng vào tường, bị một cái que cời than xuyên thấu qua cơ thể. Trên khuôn mặt chắc nịch của ông mang theo một vẻ tức giận vô cùng.
Chuyện này so với trong tưởng tượng của Ngôn Khánh có phần không giống nhau.
- Mau đưa ta đi xem hai cỗ thi thể khác.
Từ Ngạn Thịnh vội vàng dẫn Trịnh Ngôn Khánh đi tới một tòa trúc lâu.
Tòa trúc lâu này ban đầu là để Đỗ Như Hối ở lại, về sau Từ Thế Tích rời qua, vợ chồng Mao Vượng không quên thân phận nên không ở tòa trúc lâu chính giữa trước kia Ngôn Khánh ở mà ở lại tòa này.
Dựa theo sự tưởng tượng của Ngôn Khánh, liệu hai khối thi thể ở bên trong có thể có một người là Mao Tiểu Tám không?
Nhưng khi hắn vào xem xét thì lại ngây người.
Cỗ thi thể lớn tuổi tác chừng bốn mươi năm mươi, Trịnh Ngôn Khánh vô cùng lạ lẫm nhưng cỗ thi thể nhỏ thì hắn rất quen thuộc, người này chính là Vũ Văn Á, đệ đệ của Đóa Đóa.
Vũ Văn Á tại sao lại ở đây?
Lúc này Từ Ngạn Thịnh ở bên cạnh Từ Thế Tích bỗng nhiên khẽ nói một câu:
- Ngôn Khánh người này là Hồ Lực Điệt?
- Ngươi nói gì?
- Ngạn Thịnh nhận ra người này hắn chính là nhị đương gia của Đại Định tửu lâu, Hồ Lực Điệt.
Đầu của Trịnh Ngôn Khánh bỗng ông ông kêu lên một tiếng:
- Từ Ngạn Thịnh ngươi nhìn rõ rồi chứ, người này đúng là Hồ Lực Điệt sao? Chính là nhị đương gia của Đại Định tửu lâu sao?
Từ Ngạn Thịnh bước lên phía trước khom người mà nói:
- Khởi bẩm Trịnh công tử, tiểu nhân tuyệt đối không nhìn lầm, người này chính là Hồ Lực Điệt.
- Ở bên mắt trái của hắn còn có một nốt ruồi ta làm sao có thể nhận lầm được.
- Nếu vậy thì người này đúng là Hồ Lực Điệt.
- Nhưng Hồ Lực Điệt tại sao lại ở trúc viên?
Trịnh Ngôn Khánh kinh sợ không thôi, người chết là Vũ Văn Á và Hồ Lực Điệt, vậy Mao Tiểu Tám ở đâu?
- Các ngươi lúc tới đây có nhìn thấy ai khác không?
- Không có lúc chúng ta tới đây bên trong củi lửa đã bị thiêu thành tro tàn, hản là thảm án diễn ra ở sáng sớm.
Thẩm Quang ngồi xổm xuống cạnh thi thể, đột nhiên đứng lên mà nói:
- Công tử hai người này vì trúng độc mà chết?
- Trúng độc?
Thẩm Quang gật đầu:
- Trong miệng của hắn có mùi thơm hạnh nhân, hnẳ là độc dược cùng loại với Hạc Đỉnh Hồng, ở trong phòng đồ ăn bố trí cũng rất nhiều, tiểu hài tử này có lẽ mất mạng ngay tại chỗ, người trung niên thì vừa chạy ra ngoài độc tính đã phát tác.
Trịnh Ngôn Khánh nhắm mắt lại hai tay dùng sức chà vào hai má.
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh kỳ quái: Mao Tiểu Tám muốn đầu độc thức ăn Mao Thẩm ngăn cản bị hắn xô tée ngã xuống góc bếp óc vỡ toang, Mao Vượng vừa tiến tới nhìn thấy cảnh tượng này tức giận không thôi, bị Mao Tiểu Tám đẩy ngã xuống đất dùng que cời lò xuyên thấu thân thể.
Rồi sau đó, Mao Tiểu Tám cho độc vào đồ ăn mang lên trúc lâu.
Vũ Văn Á và Hồ Lực Điệt ở đây chờ đợi cả đêm dĩ nhiên là ăn như hổ đói, Vũ Văn Á tuổi còn nhỏ dĩ nhiên bị mất mạng tại chỗ, Hồ Lực Điệt thì cảm thấy gì đó muốn đi ra ngoài tuy nhiên vừa tới cửa thì đã bị tử vong.
Điều này cũng giải thích rõ ràng tại sao vợ chồng Mao Vượng và Hồ Lực Điệt lại chết.
Chuyện này có thể suy luận tới việc xa hơn trước.
Hồ Lực Điệt xếp đặt thiết kế hãm hại Cáp Sĩ Kỳ, rồi lại sợ Cáp Sĩ Kỳ võ nghệ cao cường, nhất thời không chết cho nên hắn không dám xuất hiện ở nội thành mà ẩn núp ở đây, chờ đợi kết quả.
Mao Tiểu Tám thì dụ được Vũ Văn Á tới trúc viên.
Nhưng dụ dỗ thế nào thì Trịnh Ngôn Khánh phán đoán không được.
Đóa Đóa nói Cáp Sĩ Kỳ khi chuẩn bị ly khai nhất định sẽ chuẩn bị hành lý vậy mà ở trúc lâu lại không có gì.
Năm đó Mao Tiểu Tám không thèm để ý tới cha mẹ mình mà lấy đi đai lưng ngọc.
Hiện nay hắn cũng có thể nổi máu tham, một lần nữa lặp lại hành vi phạm tội ngày xưa.
Ngôn Khánh đối với Mao Tiểu Tám hiểu rõ người này cực đoan ích kỷ phụ bạc tình nghĩa, ngay cả sống chết của cha mẹ cũng không để ý tới thì điều gì mới làm hắn cố kỵ. Năm năm trước hắn có thể làm như vậy thì năm năm sau cũng có thể.
Trong đầu Ngôn Khánh hiện ra hình ảnh như vậy nhưng hắn lại không muốn thừa nhận.
Nếu như thật sự như vậy thì Mao Tiểu Tám kia đúng là một cầm thú.
- Công tử làm sao bây giờ?