Chương 16:

Thời gian này, Tập Lang, bộ trưởng và đám yêu bên tài vụ đều đã tan làm rồi, trong Sở ngoại trừ bọn Du Trì thì cũng chỉ có Thôi Vi trực ca đêm.

À, còn có Phỉ Phỉ vây quanh ống quần Ngôn Dục làm nũng.

Thôi Vi rất ghét con người, hiện giờ ở trong này chẳng những có Du Trì còn có Tôn Phẩm, cho nên y nhịn một chút cuối cùng vẫn không nhịn được xách laptop của mình vào trong phòng họp ngồi.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Du Trì thấy Kim Ngao đang trợn tròn mắt, không rõ: "Anh làm sao vậy?"

Đồng thời Du Trì còn đang nghĩ, thì ra mắt của Kim Ngao vốn to như thế nha.

Kim Ngao gian nan lắc đầu một cái, nói: "Không, không có gì."

Kim Ngao cảm thấy bây giờ mình nên tìm một chỗ rồi yên tĩnh ngồi đó.

Là một lão yêu theo Ngôn Dục nhiều năm như vậy, bây giờ Kim Ngao lại một lần nữa có nhận thức khác về lão đại của mình.

Du Trì liếc mắt nhìn Tôn Phẩm đang dại ra và Minh Chi mặt đầy oan ức sợ sệt, lại hỏi: "Tình huống thế nào?"

Kim Ngao lấy lại tinh thần, thuận theo ánh mắt Du Trì nhìn lại, tùy tiện nói: "Một Đậu Nga kêu oan, người còn lại cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga."

Du Trì: "Ai là Đậu Nga?"

Kim Ngao nhấc cằm hướng về phía Minh Chi: "Đó, Đậu Nga hóa thân thành Hoa cô nương."

Đậu Nga? Hoa cô nương? Có điểm chung gì sao?

Ngôn Dục vừa vào Phi nhân loại đã thấy Du Trì và Kim Ngao ở một bên nhỏ giọng tán gẫu không ngừng, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn hai người kia một cái.

Ngôn Dục cũng dời tầm mắt khỏi người Du Trì, nhàn nhạt nhìn về phía Minh Chi.

Minh Chi bị Ngôn Dục nhìn một cái liền giật mình, phản xạ có điều kiện mở miệng: "Đại nhân, tôi thật sự không muốn làm hại đến tính mạng của hắn."

Một câu nói của cô, khiến người và yêu đều chú ý, ánh mắt cùng nhau nhìn về phía cô.

Ngôn Dục liếc mắt nhìn Kim Ngao một cái, Kim Ngao mới nhớ tới chuyện này lão đại đã giao cho hắn, mà bây giờ hắn lại như lính đào ngũ.

Kim Ngao nhanh chóng đi đến, nhìn Minh Chi nói: "Cô ở trong thân thể Tôn Phẩm có mục đích gì?"

Du Trì cũng đi theo Kim Ngao hai bước, nhưng mà không đến gần, cách xa một chút.

Bây giờ Du Trì còn nhớ tới lời Ngôn Dục nói lúc trước.

Cậu nhớ Phó bộ trưởng nói cho cậu biết chuyện của Yêu Giám, một người bình thường như cậu không cần phải để ý tới.

Nhưng Du Trì lại lý giải thành, tuy rằng Phi nhân loại là Yêu Giám, Kim Ngao bọn họ có hai thân phận, thế nhưng cậu lại chỉ có một, đó là nối dây tơ hồng cho yêu.

Còn chuyện yêu quái đánh nhau, bộ trưởng cũng không xen vào không quản tới, chớ nói chi là một nhân viên bình thường như cậu.

Nghĩ tới đây, Du Trì nhẹ nhàng một chút, nghĩ chắc bọn Kim Ngao không chỉ lĩnh một phần tiền lương.

Vừa nghĩ như thế, Du Trì phát hiện tuy rằng bọn Kim Ngao, Tập Lang không còn núi nữa, nhưng vẫn có tiền hơn cậu.

Cùng là đồng nghiệp với nhau, sao người hay yêu cũng đều có tiền hơn cậu vậy chớ!

Bi thương thật lớn!

Ngôn Dục thấy vẻ mặt Du Trì phức tạp nhìn Kim Ngao, thần sắc không đổi, bỗng nhiên lên tiếng: "Làm sao vậy?"

Nghe tiếng của Ngôn Dục, bọn Du Trì và Kim Ngao đều quay đầu nhìn anh.

Ngôn Dục liếc Kim Ngao một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Làm chuyện của mình đi."

"A, dạ." Kim Ngao lập tức gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Minh Chi: "Nhìn cái gì, tiếp tục nói về vấn đề của cô."

Ánh mắt của Minh Chi gian nan dời khỏi gương mặt của Ngôn Dục, sững sờ gật đầu.

Trong lòng Minh Chi bây giờ có chút khiếp sợ, đồng thời hối hận những năm này mình trầm mê vào tiểu thuyết và hoạt hình khiến mắt bị cận, vừa nãy cũng không chú ý tới hai anh đẹp trai bên cạnh.

Sớm biết như vậy đã không đọc tiểu thuyết suốt tháng, trăm sai vạn sai!

Đúng, Minh Chi tiểu thư của chúng ta không phải là thâu đêm, mà là suốt tháng.

Cả tháng không ăn không uống, trầm mê trong tiểu thuyết, hoạt hình, ở dưới khu bình luận thúc giục nhà văn nhanh ra phần mới đều là cô.

Mặc dù tuổi thọ của yêu dài, dùng có chút tùy hứng, nhưng đôi mắt vẫn không chịu nổi việc quanh năm suốt tháng hoạt động như vậy, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh mà cận thị.

Hiện tại Du Trì cũng có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn Ngôn Dục lắc đầu một cái: "Không có gì."

Ngôn Dục nghe thấy ngữ khí xa cách của cậu, cũng không nói gì.

......

Oan ức trong miệng Minh Chi thật ra cũng không phức tạp, tổng kết lại một câu là, không phải Minh Chi muốn ở trong thân xác Tôn Phẩm không đi, mà là cô đi không được, không có cách nào đi.

Biểu tình Minh Chi oán hận trừng Tôn Phẩm bên góc tường một cái, sau đó nhìn về phía Kim Ngao, ngữ khí hay thần sắc đều rất oan ức: "Vào tháng 5 tôi phát hiện một bộ phim hoạt hình dài tập, một hơi xem xong 327 tập, sau khi xem xong cảm thấy rất mệt, rất trống rỗng, nên tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, kết quả là khi tôi vừa tỉnh lại đã ở trên người Tôn Phẩm không đi được rồi, hắn nhốt tôi khiến tôi không thể đi."

Một hơi xem xong 327 tập hoạt hình...

Lúc thường Du Trì không xem phim hoạt hình hay phim truyền hình, chỉ tùy tiện lướt qua mà thôi, thế nhưng cậu cũng biết một hơi xem xong mấy trăm tập hoạt hình là một công trình lớn đến mức nào.

Cho nên bây giờ ánh mắt cậu nhìn Minh Chi không giống lúc trước.

Cô gái này phải thích phim hoạt hình tới cỡ nào chứ.

Tôn Phẩm nghe Minh Chi nói vậy, tuy rằng khắp phòng đều là yêu quái khiến hắn sợ đến chưa kịp phản ứng, nhưng cái nồi này hắn không muốn đội.

Tôn Phẩm cứ ngồi dưới đất như vậy, nhìn Minh Chi, biện giải: "Cô nói bậy, tôi cũng không biết cô dính lên người tôi từ lúc nào, làm sao có thể nhốt cô lại."

Một người bình thường như Tôn Phẩm, ngẫm lại trên người có một con yêu, sắp bị hù chết rồi có được không?!

Minh Chi thấy Tôn Phẩm không nhận, càng tức: "Nam tử hán dám làm thì dám nhận, đến yêu quái như tôi còn biết, thế mà anh còn nói dối! Nếu không phải tại anh, sao tôi lại bị nhốt trong người anh hơn hai tháng chứ!"

Từ tháng 5 tới giờ, Minh Chi không có khắc nào là không muốn thoát khỏi người Tôn Phẩm, nhưng cô đã thử hết tất cả mọi cách cũng không thoát ra được, không biết một người bình thường như Tôn Phẩm đã dùng pháp khí gì mà trở nên lợi hại như vậy.

Bị nhốt lâu như vậy là thứ yếu, chủ yếu là Minh Chi nghĩ đến mấy bộ tiểu thuyết mình đu đã bị bỏ lỡ lâu như vậy, cũng rất tức giận.

Hai tháng này cô đã bỏ mất bao nhiêu cơ hội đoạt top comment rồi biết không!

Thấy Tôn Phẩm và Minh Chi anh một câu tôi một lời cãi nhau, Kim Ngao nhanh chóng giơ tay ngăn lại.

Kim Ngao thấy vẻ mặt của một người một yêu kia không giống như nói dối, hắn nghĩ nghĩ, đầu tiên quay đầu hỏi Minh Chi.

"Cô nói cô một lần xem hết mấy trăm tập hoạt hình rồi tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, cô còn nhớ chỗ đó là đâu không?"

Minh Chi gật đầu: "Tôi nhớ, bởi vì tôi là hoa sơn chi yêu, cho nên lúc đó tôi tìm một cây sơn chi ở tạm."

Các cô ấy là hoa yêu, cho nên phương pháp khôi phục tinh lực nhanh nhất là trú ngụ trên thân đồng loại.

Hiện giờ so với trước đây tốt hơn một chút, hoa cỏ cây cối thành yêu ít, sẽ không xuất hiện tình trạng tu hú chiếm tổ chim khách, các cô ở tạm trên cây, những cây đó đều không mở linh trí, cho nên muốn ở thì ở, cũng không cần trả tiền thuê.

Nhìn Minh Chi cũng bị Kim Ngao đánh mặt mũi xanh xanh tím tím, Du Trì nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới cô là hoa sơn chi yêu.

Minh Chi ngoại trừ cái tên ra thì khắp toàn thân không có điểm thứ hai phù hợp với khí chất của hoa sơn chi.

Quan trọng nhất là trên người cô không có chút mùi hương nào!

Du Trì nhớ là hoa sơn chi rất thơm.

Trước đây lúc còn đi học, trong lớp của Du Trì có rất nhiều bạn nữ thích cài một hai đóa hoa sơn chi lên tóc, hương thơm có thể lưu được cả một buổi trưa.

Nghĩ như vậy, Du Trì cũng không nhịn được mà hỏi ra miệng.

Sau khi Minh Chi nghe xong dùng dùng ánh mắt anh không hiểu gì cả nhìn cậu, sau đó nói: "Bởi vì tôi còn chưa nở hoa."

Hơn nữa coi như là cô nở hoa, ở trong người Tôn Phẩm tự bế hai tháng.

Hơn nữa hai tháng này không được tắm, trời lại nóng, đừng nói thơm, không thúi đã là rất tốt rồi có được không!

Kim Ngao liếc mắt nhìn Du Trì một cái, cưỡng ép kéo đề tài trở về: "Cây sơn chi cô nghỉ ngơi ở đâu?"

"Bên cạnh tiểu khu Hương Hoa Thịnh Thế kia, lúc trước tôi đã khảo sát rất lâu, tiểu khu đó là nơi được xanh hóa tốt nhất."

Nơi xanh hóa tốt thì giá phòng ở cũng cao, Minh Chi không mua nổi cũng không cảm thấy buồn, thỉnh thoảng sẽ biến về nguyên thân chạy tới cây hoa sơn chi trong tiểu khu này hưởng thụ một chút.

Du Trì cũng biết Hương Hoa Thịnh Thế, sau đó ở trong lòng yên lặng ước ao một chút, làm yêu thật tốt, chỉ cần thích, tiểu khu nào cũng có thể ở, không cần trả tiền thuê, không mất phí bất động sản.

Đáng tiếc người không thể tu luyện thành yêu.

Hơn nữa nhân yêu nghe rất không tiện.

Tôn Phẩm yên lặng nhấc tay: "Tôi cũng ở Hương Hoa Thịnh Thế."

Nhiều năm xử lý các việc to to nhỏ nhỏ khác nhau, tình huống hiện tại như thế nào Kim Ngao cũng đại khái có một suy đoán.

Kim Ngao quét mắt nhìn Tôn Phẩm một cái, sau đó quả nhiên thấy trên cổ hắn lộ ra một sợi dây đỏ.

Kim Ngao hỏi: "Cậu đeo cái gì trên cổ?"

Tôn Phẩm sững sờ, phản xạ có điều kiện nắm chặt trước ngực mình: "Cái gì?"

Mò tới đồ vật được móc vào dây đeo trên cổ, Tôn Phẩm lôi nó ra, nói: "Cái này sao, đây là lần trước mẹ tôi đưa cho tôi, bên trong là bùa bình an lần trước bà ấy đi chùa Bình Sơn cầu được."

Nói xong Tôn Phẩm ngẩn người, lại nhìn Kim Ngao, ấp úng mở miệng: "Không, không thể nào?"

Kim Ngao ngẩng đầu, sau đó nhấc cằm: "Cậu cởi xuống để chúng tôi xem một chút."

Cuối cùng Tôn Phẩm cởi dây đỏ trên cổ xuống, bên trên là một cái túi nhỏ cỡ hai ngón tay.

Mở túi ra, chỉ thấy bên trong có một lá bùa màu vàng, nhưng mà ngoài bùa ra thì còn vài cánh hoa khô.

Du Trì nhìn thấy mấy cánh hoa khô kia, nghĩ thầm – rõ rồi.

Mà Minh Chi nhìn thấy lá bùa kia, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Bị nhốt lâu như vậy, không tìm được cách ra ngoài, lo lắng sẽ bị nhốt mãi như thế, cho nên Minh Chi không phải là chưa từng nghĩ tới biện pháp cực đoan.

Ví dụ như giết Tôn Phẩm...

Thế nhưng khiến Minh Chi cảm thấy kỳ quái là, cô thế mà không làm gì Tôn Phẩm được, đừng nói giết hắn, làm hắn bị thương cũng không được, luôn có một nguồn sức mạnh vô hình ngăn cản cô, bảo vệ Tôn Phẩm.

Minh Chi tức, phát hiện mình làm gì Tôn Phẩm cũng vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng, còn có tâm tình tán gái thì càng tức.

Cô tốn khí lực rất lớn, kết quả chỉ ảnh hưởng tới Tôn Phẩm rất nhỏ, nhiều lắm chỉ làm cho tính khí hắn táo bạo một chút mà thôi...!Ngôn Tình Ngược

Trước đó Minh Chi còn tưởng rằng Tôn Phẩm lấy được pháp khí gì, nhưng bây giờ nhìn thấy lá bùa vàng kia thì đã rõ rồi, đều là tờ giấy rách này đang quấy rối.

Mặc dù cô bị nhốt không ra được, không có gì bất ngờ xảy ra chắc cũng là công lao của tấm bùa vàng này.

Tôn Phẩm nhìn mấy cánh hoa khô, sửng sốt, sau đó nhìn Minh Chi: "Cái này, là cô sao?"

Minh Chi càng nghĩ càng tức, lườm hắn một cái, tức giận đáp: "Là em gái anh đó!"

Cô bây giờ nhảy nhót tưng bừng, mấy cánh hoa khô héo kia giống cô chỗ nào! Đó rõ ràng là hoa của cây sơn chi mà cô trú tạm.

Có lòng tốt hỏi một câu lại bị mắng, Tôn Phẩm rất oan ức: "Cô hung dữ như vậy làm gì! Cũng không phải tôi nhốt cô vào đây!"

Minh Chi không chút do dự đáp lại: "Là mẹ anh."

Nghe Minh Chi nói, Du Trì phút chốc còn tưởng rằng cô đang mắng người ta.

Minh Chi hiển nhiên cũng nhận ra điều này, vì vậy nói thêm: "Tôi không có mắng anh, ý của tôi là, mẹ anh nhốt tôi, làm tròn lại là anh."

Cô là yêu tiếp nhận nền văn minh hiện đại, xưa nay không mắng người.

Nợ cha con trả, nợ của mẹ cũng tương tự như vậy..

Chương 17: 

Thì ra mẹ của Tôn Phẩm khi đi chùa cầu bùa bình an về ngang cây hoa sơn chi dưới tiểu khu ngửi được hương hoa, cho nên liền nhất thời hứng khởi hái hai đóa, về nhà hong khô ở ban công xong thì đem cả bùa lẫn hoa nhét vào trong túi vải.

Tôn Phẩm thấy mẹ mình có tâm ý như vậy, túi còn mang theo hương thơm, cho nên cũng đồng ý đeo lên, nào biết trong hai đóa hoa kia lại có một Minh Chi ở bên trong.

Du Trì không rõ lắm, hỏi Minh Chi: "Lúc có người hái hoa cô cũng không cảm giác được sao?"

Hơn nữa còn có quá trình hong khô, hoa yêu Minh Chi này sao có thể ngủ như heo yêu vậy? Dĩ nhiên, câu này của Du Trì không có ý kỳ thị heo yêu, chỉ là tập tính tương tự.

Minh Chi có chút không được tự tin: "Tôi không ngủ lâu rồi, thật sự quá mệt mỏi, ngủ như chết nên không biết gì cả."

Hơn nữa còn được mặt trời chiếu ấm áp, càng không phát hiện.

Nghe Minh Chi nói, Du Trì và Kim Ngao đều cạn lời, đối với thần kinh thô như Minh Chi cũng không biết nên nói gì. Chuyện này suy cho cùng cũng không có ai sai, ai cũng không hay biết gì.

Mẹ Tôn hái hoa không sai, Tôn Phẩm đeo bùa bình an cũng không sai, mà Minh Chi chỉ ngủ một giấc càng vô tội. Về phần cô trụ lại trên người Tôn Phẩm quá lâu, dẫn đến dương khí của hắn suy giảm cho nên không còn sống được lâu nữa, cũng không phải ý của Minh Chi. Suy cho cùng cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Trầm mặc một lát, Tôn Phẩm nhìn yêu trong phòng không chọc nổi ai, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng mở miệng hỏi: "Nếu không còn chuyện của tôi, tôi có thể đi được chưa?"

Sau đó Ngôn Dục vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên nhẹ nhàng lên tiếng: "Thôi Vi."

Thôi Vi từ trong phòng họp đi ra, tóc dài đến vai nhẹ nhàng bay bay trong gió. Du Trì cảm thấy lúc này y rất ôn nhu.

Ngôn Dục nhìn lướt qua Tôn Phẩm, sau đó nói với Thôi Vi: "Đưa hắn ra ngoài."

Tôn Phẩm nhìn Thôi Vi bị tóc che mất nửa mặt, cũng không biết là yêu quái gì, thêm vào vẻ mặt không che giấu ghét bỏ của Thôi Vi... Thấy Thôi Vi đi về phía mình, Tôn Phẩm có chút nghĩ mà sợ lui về phía sau một bước, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía người duy nhất mình quen biết Du Trì, nói: "Tôi không muốn các anh đưa, tôi muốn Du Trì đưa tôi ra ngoài."

Du Trì nghe vậy còn chưa kịp nói chuyện, Ngôn Dục đã híp mắt lại, nhìn về phía Thôi Vi. Thôi Vi dừng bước, một giây sau động tác cực nhanh, Du Trì cảm thấy chỉ trong nháy mắt Thôi Vi và Tôn Phẩm đã biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

Du Trì chớp mắt mấy cái, còn có chút mơ hồ.

Du Trì nhìn Ngôn Dục, có chút bận tâm: "Cứ như vậy không quản Tôn Phẩm nữa sao?"

Tôn Phẩm luôn mạnh miệng nói chuyện không biết lượng sức, Du Trì có chút bận tâm sau khi đi hắn sẽ đem việc ở Phi nhân loại nói ra.

Ngôn Dục nhìn cậu, thấy cậu lo lắng, nói: "Không sao đâu, Thôi Vi sẽ xử lý."

Chuyện liên quan tới Phi nhân loại và Minh Chi, sáng mai Tôn Phẩm đều sẽ không nhớ nữa.

Du Trì nghe vậy thì yên tâm: "Vậy thì tốt."

Chờ Du Trì và Ngôn Dục tán gẫu xong, Kim Ngao mới dám mở miệng: "Lão đại, cô gái kia làm sao bây giờ?"

Du Trì quay đầu lại nhìn, thấy Kim Ngao chỉ chỉ Minh Chi.

Ngôn Dục quét mắt nhìn Minh Chi một cái, chậm rãi mở miệng: "Vô tội, thả đi."

Tiếng nói Ngôn Dục vừa dứt, Du Trì chỉ thấy trên người Minh Chi có một luồng ánh sáng đỏ chợt lóe, sau đó dần dần biến mất không còn tăm hơi. Cùng lúc đó, Minh Chi cũng cảm thấy giam cầm vô hình trên người mình biến mất, cả người thoải mái.

Ngôn Dục đã lên tiếng rồi, Kim Ngao quay đầu nói với Minh Chi: "Được rồi, cô không cần ở đây nữa, có thể đi."

Kim Ngao: "Sau này cô ngủ phải cảnh giác một chút, nếu còn ngủ như vậy nữa chết như thế nào cũng không biết, lần sau số cô sẽ không may mắn như vậy nữa đâu."

Nếu không phải lần này Du Trì phát hiện Tôn Phẩm có dị thường, Minh Chi sẽ trong tình huống mình không biết mà cướp đi mạng của Tôn Phẩm. Lúc đó coi như Minh Chi không biết gì cũng không thể tránh khỏi bị định tội. Dù sao cũng là một mạng người.

Du Trì nghe xong không nhịn được bổ sung: "Sau này cô đừng không ngủ lâu quá, không tốt cho thân thể."

Một lần xem mấy trăm tập hoạt hình, ngẫm lại thôi cũng thấy đáng sợ, mắt cũng đau. Ngôn Dục nghe Du Trì nói vậy không dấu vết nhìn cậu, không lên tiếng.

Trải qua lần này, Minh Chi cũng sợ, lắc đầu như trống bỏi: "Lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."

Bị nhốt lâu như vậy, kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, Minh Chi thật sự sợ rồi. Minh Chi quyết định lần sau phải chia ra hai lần xem, tìm chỗ ngủ nhất định cũng sẽ tìm một chỗ tốt.

Cho dù có mệt mỏi như thế nào cũng không thể tùy tiện ngủ trên một cái cây ven đường. Đáng sợ!

Thấy vẻ mặt của Minh Chi, Kim Ngao biết lần này cô thật sự tiếp thu dạy bảo, vì vậy phất tay với cô một cái: "Cô đi đi, tự dưng biến mất lâu như vậy, người xung quanh cô chắc là sẽ báo cảnh sát."

Minh Chi nghe xong cười nhẹ, tâm tình cũng hạ xuống: "Cái này thì các anh yên tâm, sẽ không."

Thấy thương tổn trên mặt Minh Chi, Kim Ngao cảm thấy áy náy. Lúc trước hắn không rõ tình huống, ra tay có chút không biết nặng nhẹ, khiến mặt Minh Chi bị thương thành như vậy.

Kim Ngao kiên quyết không thừa nhận lúc đó là hắn cố ý đánh lên mặt Tôn Phẩm, không vì cái gì khác, chỉ vì một thân nữ trang kia của mình. Kết quả không nghĩ tới...

Thấy Minh Chi bỗng nhiên hạ cảm xúc, Du Trì nhíu mày một cái, hỏi: "Tại sao không?"

Dù gì thì xung quanh cũng có vài người quen chứ nhỉ? Hoặc là yêu cũng được.

Minh Chi thở dài: "Tôi là yêu, xung quanh đều là người, nếu muốn dung nhập vào cuộc sống của bọn họ thật sự rất khó, tôi đã nỗ lực lắm rồi nhưng không làm được."

Đặc biệt là vào mùa đông, cả người Minh Chi bởi vì không thích ứng được nên rất thụ động, mùa hè thì vô cùng năng động, người từng tiếp xúc với cô đều cho là cô có hai nhân cách...

Cho nên dần dần phát triển đến bây giờ, một người bạn Minh Chi cũng không có, tương đối đáng thương. Mỗi ngày chỉ có thể giết thời gian bằng cách xem hoạt hình, đọc tiểu thuyết, lúc thường giao tiếp thì toàn là với bạn bè trên mạng.

Thật ra mùa đông chán chường không có tình thần, mùa hè lại vô cùng hoạt bát là đặc điểm chung của tất cả hoa yêu, bởi vì nguyên hình là như vậy nên sau khi hóa thành hình người thì thói quen này cũng không bỏ được.

Có một số thực vật thành yêu, vừa đến mùa xuân mùa hè là lông tóc đều mọc dài ra, mà vừa đến mùa thu mùa đông liền trọc lốc, chỉ có thể dựa vào tóc giả hoặc mũ để duy trì vẻ ngoài. Mùa thu mùa đông khiến yêu dễ trọc, đầu lạnh.

Nhưng mà theo như Du Trì biết, có một vị cây ngân hạnh yêu dựa vào việc bán tóc của mình lúc mùa xuân mùa hạ dài ra, đã giàu có đi lên đỉnh núi nhân sinh. Bây giờ tóc rất đắt, một lọn nhỏ thôi đã mấy trăm ngàn.

Bởi vì thụ yêu kia, cho nên bây giờ hễ Du Trì tình cờ nhìn thấy nhân vật cổ trang tóc dài phất phơ sẽ không nhịn được mà tưởng tượng những sợi tóc này dài như vậy, mượt như vậy, có phải là của vị yêu nào không.

Nếu như là yêu, thì là yêu gì? Thụ yêu hay là hoa yêu?

Cho nên bây giờ Du Trì xem phim cổ trang mấy lần liền không xem nữa. Đặc biệt là loại thần thoại yêu quái, cậu xem hiệu ứng đặc biệt trong ti vi rồi lại liên tưởng đến những yêu mà mình đã gặp, chỉ cảm thấy cay mắt.

Mà hôm nay Du Trì biết thêm, thì ra hoa yêu không phải bất cứ lúc nào, ở bất kỳ đâu thì trên người cũng tỏa mùi hương! Không tới thời kỳ nở hoa thì hoa sơn chi yêu cũng không có hương thơm.

Nói đi nói lại, nhìn bộ dáng của Minh Chi, nhìn lại vài chữ trên tường của Sở tư vấn hôn nhân phi nhân loại, đầu óc Du Trì xoay một cái, mở miệng hỏi: "Thế này, cô có muốn tìm một người ở cạnh không?"

Ngôn Dục và Kim Ngao đều quay đầu nhìn Du Trì.

Minh Chi nghe xong ngẩn người, theo bản năng đáp: "Khi anh cô đơn lúc đó anh nhớ tới ai?"

Du Trì: "..."

Xin lỗi, bỗng nhiên trong lòng hát ra tiếng.

"Không phải..." Khóe miệng Du Trì giật gật, có chút bất đắc dĩ: "Ý của tôi là, cô có cần tìm bạn trai không?"

Ánh mắt Minh Chi quan sát trên dưới Du Trì một chút, qua một hồi lâu mới cực kỳ tiếc hận lắc đầu, nói: "Tuy rằng anh rất tuấn tú, thế nhưng... anh là con người đúng không? Anh là người, tôi là yêu, chúng ta không có kết quả đâu."

Du Trì: "???"

Đùa cái gì vậy? Tôi muốn giới thiệu đối tượng cho cô, cô kéo tôi vào là có ý gì? Còn nữa, con người thì làm sao vậy? Xin chú ý ngôn từ! Không được kỳ thị chủng tộc!!

Ngôn Dục: "..."

Du Trì vẫn còn đang phun tào trong lòng chưa xong, Ngôn Dục bên cạnh cậu đã lên tiếng, giọng có chút lạnh: "Người và yêu, sao lại không có kết quả?"

Du Trì và Minh Chi đều nhìn Ngôn Dục, Du Trì thấy sắc mặt anh không tốt đẹp gì, cho rằng anh đang nghĩ cậu đánh chủ ý lên người Minh Chi, vì vậy nhanh chóng cười nói: "Phó bộ trưởng ơi tôi không có ý đó, tôi không nghĩ tới nhân yêu luyến, tôi chỉ muốn giới thiệu cho Minh Chi một người bạn trai, dù sao thì đó vốn là công việc của tôi."

Nghe Du Trì nói, Ngôn Dục dừng một chút, con ngươi chìm mấy phần, đảo mắt bình tĩnh nhìn cậu.

Du Trì nở nụ cười: "Tôi chỉ là một người bình thường, đương nhiên muốn tìm người yêu cũng là người."

Vừa nãy Kim Ngao nghe lão đại nói câu kia có chút tức giận khó giải thích, mà hiện tại sau khi cảm nhận được khí tràng Ngôn Dục tỏa ra thì càng khẳng định. Lão đại hình như thật sự tức giận.

Tuy rằng không biết vì sao Ngôn Dục lại đột nhiên nổi giận, Kim Ngao âm thầm hắng giọng, sau đó nói với Minh Chi và Du Trì: "Hai người chắc là không biết, hiện giờ yêu sụt giảm, cho nên người và yêu cũng có thể yêu nhau, sinh ra bán yêu vẫn được thừa nhận."

Du Trì đi làm lâu như vậy, tiếp đón đều là yêu quái, còn không biết thì ra nhân yêu luyến bây giờ đã được cho phép, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc.

Du Trì: "Ai quy định vậy?"

Kim Ngao bất động thanh sắc nhìn Ngôn Dục một cái, sau đó nói: "Không cần biết ai quy định, cậu chỉ cần biết đây là Thiên Đạo thừa nhận là được rồi."

Vốn dĩ bây giờ yêu rất ít, nếu lại quản giáo nghiêm ngặt giáo điều như trước đây, thì những yêu tộc có còn đường sống nữa không?

Câu nói kỳ thị chủng tộc này, không phải chỉ là nói suông trong Phi nhân loại, trong vấn đề tình yêu bọn họ cũng tự do không kỳ thị con người. Hơn nữa giữa người và yêu nếu sinh ra đời sau có thể sẽ sinh ra biến dị rất lớn, sẽ xuất hiện loại yêu mới, có lợi cho yêu tộc sinh sôi lớn mạnh. Cho nên hiện tại bọn họ không chỉ phản đối nhân yêu luyến, mà thậm chí còn cổ vũ nhiệt tình.

Nhưng từ cổ chí kim, người có thể tiếp nhận nửa kia của mình là yêu đã ít lại càng ít. Dù sao tuổi thọ của yêu so với người, phải nói là bất lão bất tử. Hơn nữa vì bị đầu độc bởi các loại tiểu thuyết, phim truyền hình các loại, ấn tượng đầu tiên của người khi nghĩ đến yêu đều không tốt. Cái gì mà ăn thịt người, mưu tài sát hại mạng người, hút dương khí...

Nếu nói đến yêu quái, đại đa số người đều vội trốn tránh, có người thì mang theo tâm lý e ngại, làm sao có khả năng yêu đương với yêu quái đây?

Du Trì biểu thị mình rất hiểu biết: "Tôi tưởng sẽ giống như trong tivi, nhân yêu luyến sẽ bị thiên lôi đánh."

Kim Ngao: "Đó là trước kia, bây giờ không còn."

Du Trì gật gật đầu: "Ừm, vậy bây giờ đối tượng khách hàng của chúng ta được mở rộng rồi."

Ngôn Dục nghe Du Trì nói, nhìn cậu, giọng nói thấp mấy phần: "Rất ít người có thể tiếp thu cùng yêu quái trải qua một đời."

Cho dù là bắt đầu hai bên tình nguyện ở cùng một chỗ, nhưng sau khi qua khoảng thời gian mới mẻ lúc bắt đầu kia, chỉ còn lại các loại toan tính. Theo thời gian trôi đi, nhìn nửa kia của mình vẫn là dáng dấp trẻ trung sức sống mãnh liệt, con người sẽ cảm thấy tự ti, chán ghét bản thân, thậm chí là đố kỵ...

Mà yêu, nhìn nửa kia của mình rất nhanh sẽ già đi, sẽ bệnh tật, không còn dung nhan lúc đầu nữa, tâm lý cũng bắt đầu mâu thuẫn.

Sống quá lâu, thấy quá nhiều, Ngôn Dục quá rõ.

Du Trì nghe Ngôn Dục nói, nở nụ cười: "Trên thế giới có ngàn vạn người, không phải ai cũng có thể ở cùng một nửa của mình trải qua cả đời đâu, bây giờ kết hôn rồi ly hôn là chuyện bình thường, người với người cô độc đến già rất nhiều, huống hồ là người và yêu."

Trong tâm lý của Du Trì, không đi cùng nhau tới cuối đời cũng không sao, bất kể kết quả như thế nào, hưởng thụ quá trình này là tốt rồi. Ngôn Dục lại không nghĩ tới Du Trì sẽ nói như vậy, hiếm thấy mà ngẩn người.

Du Trì không chút ý tới anh xuất thần, quay đầu nhìn Minh Chi: "Cho nên cô muốn tìm bạn trai không? Người hay yêu đều được nha, trong Sở chúng tôi tài nguyên phong phú, có rất nhiều nam yêu điều kiện rất tốt."

Sau khi nói xong Du Trì lại cảm thấy không thích hợp, bổ sung thêm: "Nếu cô muốn tìm nữ yêu, tôi cũng có thể giới thiệu cho cô, nhưng mà phải đợi lâu hơn một chút."

Bây giờ Du Trì nghĩ, Phi nhân loại không có quy định xu hướng tính dục cho nam yêu phải là nữ yêu hay ngược lại, đều tự do giới thiệu, đối xử bình đẳng, thu lệ phí cũng vậy. Đã lâu rồi, vẫn chưa có khách hành nói với Du Trì muốn tìm người yêu đồng tính.

Nghe Du Trì nói xong, Minh Chi: "..."

Nhìn nụ cười chuyên nghiệp trên mặt Du Trì, Minh Chi yếu ớt mở miệng: "Tôi muốn anh, có thể không?"

Minh Chi bỗng nhiên nghĩ thông suốt, người thì người đi, mặt đẹp, dáng đẹp, có khí chất là được. Còn muốn cái gì nữa!

Nhưng mà sau khi nói câu này xong, Minh Chi rõ ràng cảm giác được nhiệt độ xung quanh thấp đi mấy độ. Minh Chi theo bản năng nhìn về phía Kim Ngao, nghĩ hắn lại thể hiện công năng làm lạnh của mình.

Thế nhưng vẻ mặt Kim Ngao rất tự nhiên, biểu tình như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Minh Chi liền mờ mịt nhìn về phía Du Trì, cậu nhìn cô cười cười: "Xin lỗi, không thể."

Minh Chi nghe được đáp án như dự liệu, trong lòng cũng không khổ sở, chỉ là có chút hiếu kỳ, bây giờ con người đều có thể chịu lạnh tốt như vậy sao? Không phải nói trái đất đang nóng lên sao? Sao bây giờ mùa hạ mà trời vẫn lạnh như thế?

Minh Chi nửa đùa nửa thật mở miệng: "Thiên sơn vạn thủy đều là tình, cho cái cơ hội có được không?"

Du Trì vẫn cười, từ chối rất kiên quyết: "Không có tình, không thể được."

Minh Chi bĩu môi: "Chán ghê, một chút mặt mũi cũng không cho."

Tình tiết phát triển này không giống trong tiểu thuyết gì cả! Nếu trong tiếu thuyết thì giờ phút này, vị suất ca trước mắt đã sớm quỳ dưới váy của cô rồi. Sau đó một người một yêu sẽ cùng nhau về nhà trải qua cuộc sống hạnh phúc, một năm sau sẽ có một bé con đáng yêu chẳng hạn!

Lúc thường Minh Chi đọc tiểu thuyết quá nhiều, tưởng tượng bay xa, dù Nữ Oa đến cũng không chặn lại được.

Ngôn Dục nhìn Minh Chi đang suy nghĩ bậy bạ một cái, nói: "Bây giờ muộn lắm rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói, đều về nhà đi."

Nói xong ánh mắt của Ngôn Dục quét qua Du Trì và Kim Ngao.

Kim Ngao gật đầu: "Dạ!"

Du Trì lấy điện thoại ra xem giờ, thấy đã gần mười một giờ rồi. Cậu cả kinh: "Đã trễ như vậy rồi."

Ngôn Dục nhìn cậu, đôi mắt giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, rời đi trước.

Du Trì quay đầu nhìn Minh Chi, tiện tay cầm một tấm danh thiếp của mình đưa qua, tốc độ nói rất nhanh: "Nếu cô muốn tìm đối tượng, có thời gian có thể đến đây một chuyến tìm hiểu thông tin kỹ càng."

Minh Chi nhận danh thiếp, mí mắt giật giật, cuối cùng nói: "Được."

Không biết tại sao, từ lúc vừa bắt đầu Minh Chi đã có một linh cảm không lành, mí mắt vẫn luôn giật.

......

Chờ Minh Chi cũng rời đi, trong Phi nhân loại chỉ còn Du Trì và Kim Ngao, cậu ngồi xổm xuống sờ soạng lông xù của Phỉ Phỉ, Du Trì đứng dậy nhìn Kim Ngao: "Chúng ta cũng về thôi."

Kim Ngao nhìn chằm chằm Du Trì, không động đậy.

Du Trì có chút kỳ quái nhìn hắn, buồn cười: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

Kim Ngao sờ sờ cằm đánh giá Du Trì, còn rất có tư thế mà dạo vòng quanh cậu một vòng, sau đó ngữ khí thâm trầm, hỏi: "Du Trì, chúng ta có phải là anh em tốt không?"

Du Trì không rõ làm sao mà gật gật đầu: "Làm sao vậy?"

Toàn bộ Phi nhân loại, Du Trì thân thiết với Kim Ngao nhất.

Kim Ngao tiếp tục vòng quanh cậu một vòng nữa, ánh sáng trong mắt lóe lên, hắn nghiêm túc mở miệng: "Nếu chúng ta là anh em, vậy cậu nói cho anh biết, cậu và lão đại có quan hệ như thế nào."

Du Trì bị Kim Ngao hỏi đến sững sờ: "A?"

Có liên quan gì tới Phó bộ trưởng vậy? Cấp trên với cấp dưới còn có thể có quan hệ gì?

Vòng quanh một hồi Kim Ngao cảm thấy mình có chút hồ đồ, vì vậy dừng bước, cau mày: "Không biết có phải là anh nghĩ nhiều rồi không, luôn cảm thấy lão đại đối với cậu không giống đối với những yêu khác."

Kim Ngao nhiều lần cảm nhận được Ngôn Dục đối xử với Du Trì rất khác biệt, thậm chí còn cùng cậu đi ăn sủi cảo. Theo Ngôn Dục nhiều năm như vậy, Kim Ngao còn chưa được đi ăn cơm với Ngôn Dục đâu!

Du Trì nghe xong buồn cười: "Anh nói là yêu khác, tôi là người, là nhân viên mới, đương nhiên sẽ không giống các anh rồi."

Kim Ngao vẫn nhíu mày: "Là như vậy sao?"

Tại sao mình vẫn luôn cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu?

Du Trì duỗi tay, sau đó đẩy Kim Ngao: "Được rồi, anh đừng có suy nghĩ lung tung, lúc trước tôi còn không nhận ra Phó bộ trưởng, anh nói xem chúng tôi có thể có quan hệ gì, chỉ là quan hệ sếp và nhân viên mà thôi."

Kim Ngao: "Lẽ nào thật sự là bởi vì người bình thường như cậu quá yếu, cho nên lão đại đặc biệt có ý muốn bảo vệ cậu?"

Du Trì: "Đã trễ lắm rồi, hẹn gặp lại!"

Hết chương 17.

Tác giả có lời muốn nói:

Ăn Cá: Nhân yêu luyến là không thể, đời này là không thể, tôi thích người yêu là con người cơ.

Sau đó:

Ăn Cá: Thật là thơm ~.

Ngôn Dục: Chúng ta thật sự là quan hệ cấp trên cấp dưới.

Cá mực (tác giả): Trên dưới? Ai trên ai dưới?