Khổ cực?

Ngôn Dục liếc mắt nhìn Tôn Phẩm bị đánh đến mặt mũi sưng phù không còn nhìn ra hình dạng, lại nhìn Du Trì trên người không có lấy một chút bụi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Tôn Phẩm nhìn Ngôn Dục bỗng dưng xuất hiện, lại nhìn thái độ của Du Trì và Kim Ngao đối với anh, biết được đây cũng không phải là một người dễ chọc.

Hắn cũng không còn dư thừa khí lực nói chuyện lớn tiếng với Ngôn Dục, hơi thở mong manh mở miệng: "Mày, tụi mày rốt cuộc...!muốn làm gì?"

Sau khi nghe xong Du Trì chỉ muốn trợn trắng mắt – là anh rốt cuộc muốn làm cái gì mới đúng đó! Đã bị đánh thành như vậy rồi vẫn không chịu phối hợp, cũng rất ngoan cường.

Kim Ngao nghe xong nhìn Tôn Phẩm, biểu tình rất chính nghĩa: "Bây giờ chúng tôi đang cứu cậu."

Tôn Phẩm cả người vừa lạnh vừa đau: "..."

Ngôn Dục nhìn lướt qua tình huống xung quanh, trong ngõ hẻm tối tăm còn tràn ngập một luồng khí khó có thể diễn tả được.

Ngôn Dục nhìn Kim Ngao nhíu mày khó có thể nhận ra: "Một phút."

Ngôn Dục nhàn nhạt mở miệng nói một thời gian, Du Trì không hiểu có ý gì, nhưng Kim Ngao một giây đã hiểu, thái độ còn thiếu đứng nghiêm chào nữa mà thôi: "Dạ!"

Còn không đợi Du Trì suy nghĩ một phút này có nghĩa là gì, chỉ thấy Kim Ngao quay người ngồi xổm xuống, đối với ánh mắt sợ hãi của Tôn Phẩm cười cười: "Yên tâm, lần này tôi không đánh cậu."

Sau khi nói xong Kim Ngao còn giơ tay vỗ vỗ vai Tôn Phẩm, ánh mắt lập tức thay đổi, tay đặt trên vai Tôn Phẩm đột nhiên nắm vào hư không một cái, sau đó đột nhiên từ trên người Tôn Phẩm kéo ra một bóng đen.

Du Trì nhìn bóng đen kêu thảm thiết đang vùng vẫy trong tay Kim Ngao bị ném ra và hình bóng in trên tường, khóe mắt cũng sắp nứt ra.

Không tới một phút Kim Ngao đã một tay bắt được yêu quái trốn trong người Tôn Phẩm ra, hiệu suất có thể nói là cực kỳ nhanh.

Quan trọng nhất là Tôn Phẩm vừa nhìn thấy một màn này thì cũng cứng đờ người.

Nhìn bộ dạng như đầu heo của Tôn Phẩm, Du Trì hơi thương cảm nhưng lại có chút muốn cười.

Hiện tại Du Trì có thể xác định hành vi bạo lực lúc nãy của Kim Ngao chính là mượn việc công trả thù riêng, ánh mắt phức tạp nhìn Kim Ngao muốn lên tiếng nói gì đó liền cảm giác mình bị người ta kéo...

Du Trì bị kéo đến sau lưng Ngôn Dục, cậu nhìn bóng lưng anh, hơi nghi hoặc một chút: "Phó bộ trưởng?"

Ngôn Dục buông lỏng tay, nhìn bóng đen phía trước đang từ từ đứng dậy, lên tiếng: "Đứng xa một chút, cẩn thận đừng để bị thương."

Du Trì nghe xong thuận theo ánh mắt của Ngôn Dục nhìn về phía trước, chỉ thấy bên người Tôn Phẩm có một yêu quái tóc tai bù xù cúi đầu, không thấy rõ mặt lắm.

Ngôn Dục nói chuyện vẫn không lạnh không nóng, Du Trì đã quen, đối với lời anh nói cũng không để ý, chỉ coi là sự quan tâm của cấp trên cho cấp dưới mà thôi.

Mà Kim Ngao lại không giống, hắn theo Ngôn Dục nhiều năm như vậy, chưa từng thấy lão đại quan tâm tới ai như vậy? Thế mà còn sợ làm bị thương? Có hắn và anh ở đây, ai có thể làm Du Trì bị thương?

Với sức lực của Kim Ngao, đại khái phải so với của cải của vị họ Mã và họ Vương cộng thêm của ba người nữa gộp lại, có thể nói là như một cuộc khủng hoảng kinh tế của Trung Hoa.

Mà Tôn Phẩm nhìn một cái bóng đen tóc dài được lôi ra từ trong người mình, viền mắt hắn trừng thật lớn, cuối cùng hai mắt lại tối sầm, lại một lần nữa yên lặng bất tỉnh nhân sự.

Kim Ngao nghe động tĩnh bên cạnh cúi đầu nhìn, cuối cùng chỉ lắc đầu.

Con người này, năng lực chịu đựng và tố chất tâm lý như vậy là không được rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, Kim Ngao lại nhìn về Du Trì đang đứng phía sau Ngôn Dục còn hiếu kỳ ló đầu ra nhìn nữ yêu, chợt nhớ tới con người có một câu – được nuông chiều thì không có sợ hãi.

Nữ yêu cứ cúi đầu như vậy không nói tiếng nào, bọn Kim Ngao cũng không ai mở miệng trước, trong lúc nhất thời trong hẻm nhỏ lâm vào yên tĩnh.

Đợi khoảng một phút, nữ yêu vẫn đứng tại chỗ không có động tĩnh, Du Trì không nhịn được từ phía sau Ngôn Dục nhích ra.

Ngôn Dục nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu đang nhìn nữ yêu trầm mặc không nói lời nào đằng trước, trên mặt mang theo nghi ngờ hỏi: "Sao cô không nói gì?"

Tình huống như thế này không phải nên hét lớn các ngươi là ai? Dám làm hỏng chuyện tốt của bản tọa! sao?

Nữ yêu này lúc vừa ra tới đừng nói là nói, ngoại trừ từ dưới đất đứng dậy cũng không có động tác khác, chẳng lẽ là đi trong trầm mặc gom lại con đường?

Sau khi Du Trì dứt lời, nữ yêu rốt cuộc có động tác, cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Du Trì một cái, lộ ra gương mặt của mình.

Không có bộ dạng máu me be bét như trong tưởng tượng của Du Trì, ngoại trừ trên mặt có mấy chỗ bầm tím thì đều ổn, không có chảy máu.

Du Trì nói xong đợi một lát không thấy câu trả lời, cậu đang muốn nói tiếp thì nữ yêu kia bỗng nhiên lên tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng: "Vừa rồi tôi mới tỉnh mộng, chưa phản ứng kịp."

Sau khi nói xong nữ yêu kéo tóc của mình che mặt lại một chút, dáng vẻ vô cùng không tiện nói chuyện.

Kim Ngao: "..."

Du Trì: "???"

Tỉnh mộng?

Còn có loại thao tác này?!

Ngôn Dục nhìn dáng dấp khiếp sợ của Du Trì, liền quay đầu nhìn nữ yêu: "Cô tên gì, tại sao lại trú trong thân thể con người, có mục đích gì?"

Nữ yêu e ngại với yêu lực mạnh mẽ tản mát ra từ trên người Ngôn Dục, cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn anh, không dám mở miệng.

Tuy rằng Kim Ngao không biết Ngôn Dục đã giao nhiệm vụ cho mình sao lại đột nhiên đến đây, hắn cũng lười suy nghĩ, bây giờ nhìn bộ dáng khúm núm của nữ yêu, sợ Ngôn Dục không còn kiên trì, liền lên tiếng: "Lão đại của chúng tôi cho cô nói thì cô cứ nói, phiền phiền nhiễu nhiễu làm gì!"

Du Trì gật gật đầu phụ họa: "Ừm."

Nữ yêu bị giọng nói oang oang của Kim Ngao dọa sợ đến rụt cổ lại, sau đó lấy dũng khí nhìn về phía một người hai yêu, lôi kéo cổ họng liền bắt đầu khóc: "Các đại nhân minh giám, Minh Chi oan uổng!"

Theo giọng nói của Minh Chi nước mắt cũng rơi xuống, dọa Kim Ngao nhảy dựng, đứng thẳng: "Chuyện là như thế nào, vừa nãy tôi đánh cô như vậy cô cũng không khóc, bây giờ như vậy là sao? Lừa ai?"

Du Trì cũng bị nước mắt của cô làm cho đầu óc mơ hồ, nghĩ thầm – đây là kế sách vừa nghĩ ra sao? Mỹ nhân kế hay khổ nhục kế?

Thấy Minh Chi sắp nói đầu đuôi sự tình, Ngôn Dục chợt giơ tay ngưng lại lời của cô ta.

Kim Ngao và Du Trì đều nhìn anh, trong mắt đều là không rõ.

Minh Chi cũng không an ổn nhìn về phía anh, sợ mình có chỗ nào không đúng khiến đại yêu này khó chịu.

Ngôn Dục: "Trở về rồi nói."

Mùi hôi trong con hẻm này vẫn luôn lượn lờ, mà khứu giác của Ngôn Dục lại rất tinh, thật sự là không chịu nổi nữa.

Sau khi nói xong, ánh mắt Ngôn Dục quét qua Tôn Phẩm bị bỏ qua nãy giờ, nhìn Kim Ngao: "Cũng mang hắn về theo."

Lúc quay người đi, Ngôn Dục còn dừng bước lại nói với Minh Chi một câu: "Nếu như cô trốn, luận theo tội sát hại mạng người đoạt xác."

Ngôn Dục vừa dứt lời, Du Trì thấy quanh thân Minh Chi bỗng nhiên nổi lên ánh sáng màu đỏ sẫm, thoáng lên rồi thôi.

Hồng quang kia rất nhanh đã biến mất, tốc độ nhanh đến nỗi Du Trì cũng hoài nghi có phải mình hoa mắt rồi hay không.

Chú ý tới hồng quang không phải chỉ có mình Du Trì, Minh Chi cũng có thể cảm thấy rõ ràng được hồng quang chợt lóe sau đó thân thể mình không đúng.

Loại cảm giác đó giống như là vô hình trung bị bỏ thêm một tầng cấm chế, hơn nữa cảm giác còn rất mãnh liệt.

Trong lòng Minh Chi hoảng hốt, ánh mắt nhìn Ngôn Dục càng sợ hãi.

Vị này rốt cuộc là ai, một câu nói thôi đã có uy lực như thế.

Bên kia Du Trì muốn đi giúp Kim Ngao vận chuyển Tôn Phẩm còn đang bất tỉnh, nhưng mà cậu vừa mới nhấc chân đi một bước đã bị Ngôn Dục gọi lại.

"Chuyện đó là của nó, cậu đi cùng tôi." Ngôn Dục nói như vậy.

Du Trì thấy động tác của Kim Ngao dừng lại một chút, cuối cùng Du Trì vẫn xoay người đổi hướng, cho Kim Ngao một ánh mắt người anh em à, bảo trọng.

Kim Ngao nhìn Tôn Phẩm đầu heo, bắt đầu hoài nghi yêu sinh.

Đều là nhân viên, sao hắn cảm thấy lão đại lại đối tốt với Du Trì như vậy chứ? Lẽ nào ưu đãi cho nhân viên mới có tác dụng trong thời gian dài như vậy?!

Nếu không phải bởi vì Ngôn Dục cũng là yêu, lúc bình thường cũng không cho những người khác nhiều thêm một ánh mắt, Kim Ngao rất muốn hoài nghi có phải là anh đang kỳ thị chủng tộc, thật ra anh rất thích con người.

......

Chín giờ tối, trong nhà hàng, Du Trì nhìn Ngôn Dục ngồi đối diện mình, không hiểu rõ tình huống bây giờ là như thế nào.

Sao lại phát triển thành tình cảnh như bây giờ vậy? Cậu vốn tới để làm gì? Sao cậu lại ngồi cùng Phó bộ trưởng trong nhà hàng?

Nửa tiếng trước...

Ngôn Dục và Du Trì cùng ngồi trong xe taxi, thấy Du Trì không nói lời nào, anh hỏi: "Không phải cậu tan làm rồi sao? Vì sao lại ở đó?"

Du Trì đang nghĩ có nên hỏi về việc điều lệnh hay không thì bị câu hỏi này làm phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Ngôn Dục, sắp xếp ngôn từ một chút, đem việc Kim Ngao và cậu nói trong điện thoại kể ra.

Sau khi nói xong ngọn nguồn Du Trì có chút bận tâm Ngôn Dục sẽ trách cậu quản việc không đâu, dù sao chuyện này Ngôn Dục đã giao cho Kim Ngao đi thăm dò.

Chuyện như vậy một con người như cậu cũng không giúp được gì, đi đến đây cũng chỉ có thể gây thêm phiền phức.

Nhưng dù sao Tôn Phẩm cũng từng là đồng nghiệp của cậu, Du Trì làm sao cũng không yên lòng.

Thế nhưng Ngôn Dục nghe Du Trì nói xong lại liếc mắt nhìn bụng cậu: "Cậu còn chưa ăn cơm tối?"

Tuy rằng đây không phải trọng điểm, nhưng Du Trì vẫn gật đầu: "Ừm, đi gấp quá."

Sau đó chỉ thấy lông mày Phó bộ trưởng khẽ nhíu một cái, quay đầu nói một địa điểm cho tài xế, thay đổi đích đến.

Cuối cùng trở thành cục diện như bây giờ.

Bọn họ tới một chỗ bán sủi cảo rất nổi tiếng, trong nhà hàng có đủ loại sủi cảo, đủ loại nhân khác nhau.

Việc phát triển đến bước này, Du Trì vẫn chưa rõ tính khí của Ngôn Dục không dám dò hỏi, cuối cùng vẫn không nhắc anh còn Kim Ngao và Tôn Phẩm.

Đúng là tính khí của đại lão, khiến người ta nhìn không thấu.

Nhưng Ngôn Dục còn chưa dứt lời, sau đó Du Trì cảm thấy mình thật sự đói bụng, bây giờ ngửi được mùi sủi cảo thơm phức càng cảm thấy mình đói đến mức có thể ăn hết một con bò.

Du Trì gọi một phần sủi cảo nhân nấm hương với thịt heo, gọi xong đưa thực đơn cho Ngôn Dục, anh gọi một phần nhân tôm bóc vỏ.

Du Trì vốn đang cho là Ngôn Dục bởi vì cậu chưa ăn cơm mà đặc biệt chuyển hướng lại đây ăn sủi cảo, còn có chút thụ sủng nhược kinh.

Nhưng bây giờ cậu thấy Ngôn Dục cũng gọi một phần, nhất thời liền không cảm thấy gánh nặng trong lòng nữa.

Xem ra là không phải vì cậu, mà là đại lão đói bụng muốn ăn.

Cậu chỉ là một người cùng đi ăn.

Nghĩ như vậy, Du Trì cũng không câu nệ nữa, cười hỏi Ngôn Dục: "Phó bộ trưởng thường xuyên đến đây ăn sủi cảo sao?"

Du Trì nghĩ Ngôn Dục bất kể là lúc nói tên nhà hàng hay là lúc đi vào từ cửa sau đều vô cùng quen cửa quen nẻo, nhìn là biết thường xuyên đến.

Vậy mà Ngôn Dục lại lắc đầu một cái: "Tôi cũng là lần đầu tiên tới."

Du Trì có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói gì.

Hiệu suất của nhà hàng rất nhanh, không bao lâu những phần sủi cảo hai người gọi đã được mang lên.

Du Trì nhìn thấy phân lượng không nhiều, một phần cũng chỉ có tám cái.

Là một con số may mắn.

Kích thước thì cũng bằng sủi cảo bình thường.

Phân lượng không nhiều, nhưng bán lại rất đắt, giá cả của một phần này bằng giá trong một cửa hàng bình thường cho hai người trưởng thành ăn no.

Nhưng mà cắn một cái, Du Trì híp mắt lại – thật tươi ngon!

Sự thật là, người ta bán đắt có cái lý của người ta.

Sủi cảo da mỏng nhân nhiều, cắn một cái có thể cảm nhận được nước sốt tươi ngon nồng ấm bên trong chảy ra...

Bất kể là mùi hay vị đều tốt nhất.

Du Trì ăn xong một cái liền ở trong lòng tuyên bố sủi cảo của nhà hàng sủi cảo này là Vua sủi cảo.

Ngôn Dục nhìn phần sủi cảo của mình, ăn một cái rồi không ăn nữa, lại nhìn qua phần sủi cảo của người đối diện.

Du Trì ăn còn không quên nhìn người đối diện, cậu không rõ: "Phó bộ trưởng sao anh không ăn?"

Chẳng lẽ là không hợp khẩu vị?

Ngôn Dục nhàn nhạt mở miệng: "Tôi ăn tối rồi, không đói bụng."

Du Trì nhìn anh, đến cùng vẫn không hỏi anh sao không đói bụng mà còn gọi.

Cuối cùng Du Trì không chỉ ăn hết phần của mình, còn ăn luôn cả phần của Ngôn Dục.

Tám cái sủi cảo căn bản không đủ cho một người trưởng thành, thế nhưng mười lăm cái thì vừa vặn, không đến nỗi quá no.

Chờ lúc Du Trì thỏa mãn đứng dậy chuẩn bị đi tính tiền, lại được báo Ngôn Dục đã thanh toán rồi.

Sau khi ra cửa Du Trì có chút ngượng ngùng nhìn Ngôn Dục: "Thật ngại quá Phó bộ trưởng, để anh trả tiền cho tôi, lần sau để tôi mời anh."

Câu cuối vốn là lời khách sáo, Du Trì chỉ thuận miệng nói như vậy, nghĩ thầm Ngôn Dục trăm công nghìn việc sẽ không đáp ứng mình, nào có biết Ngôn Dục nghe xong nhìn cậu: "Được."

Sau khi nói xong Ngôn Dục còn gật gật đầu với Du Trì, ý là, đây là cậu nói, tôi đồng ý.

Du Trì sửng sốt một chút nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cười: "Được, chờ có thời gian tôi mời anh."

Lúc Du Trì và Ngôn Dục trở lại Phi nhân loại đã gần mười giờ, bọn Kim Ngao đã đợi bốn mươi mấy phút.

Đợi đến Tôn Phẩm cũng tỉnh lại rồi.

Du Trì vào cửa thì thấy hai mắt Tôn Phẩm dại ra nhìn chằm chằm lên trần nhà, như một tên ngốc.

Sau khi chào hỏi với Ngôn Dục xong, Kim Ngao kéo Du Trì qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi cậu và lão đại đi đâu? Sao lâu như thế?"

Du Trì: "Tôi đi gấp, chưa ăn tối, chúng tôi đi ăn sủi cảo."

Kim Ngao: "???"

Ăn sủi cảo???

Ai với ai cơ?

Kim Ngao cảm thấy lỗ tai dùng mấy ngàn năm của mình đã xảy ra vấn đề..