Edit: Thanh Uyên

Quý Hựu Đồng vuốt hỉ phục được mang đến, trong lòng có cảm giác không nói được thành lời, cô cứ vậy mà gả cho người ta, nhưng nhớ đến việc ký chủ phải gả cho Chu Bình, cô vẫn thấy như vậy tốt hơn nhiều.

Từ sau khi biết cô thật sự muốn gả cho Cố Thanh Khê, Phí Vân Vân cứ khóc mãi. Quý Hựu Đồng an ủi bà nói: “Con gả sang đó cũng tốt hơn nhiều so với ở nhà họ Quý, đến lúc đó nhà họ Quý không dám làm khó người nữa.”

“Nhưng hắn… Hắn là một kẻ ngốc mà.” Phí Vân Vân nắm chặt góc áo, “Vốn là khuê nữ vậy mà… Ta…”

“Con lại cảm thấy gả cho Cố Thanh Khê cũng rất tốt.”

Phí Vân Vân không dám tin rằng cô sẽ nói như vậy, cả giận nói: “Hựu Đồng, con cũng ngốc giống hắn rồi?”

Các nàng sống ở sân sau, rất ít khi có người đến, Quý Hựu Đồng cũng không cố kỵ nhiều, nói: “Nội đã sớm chọn xong một mối hôn sự rồi, nếu Tam muội phải gả đi, con sẽ phải gả cho người mà nội chọn trước. Con nghe nói kẻ đó tên là Chu Bình bán đồ ăn, vợ trước của hắn bị hắn đánh chết, hắn còn thích bài bạc, còn thiếu nợ nữa.”

Phí Vân Vân sợ hãi che miệng cô lại, “Con nghe ai nói?”

“Con biết là Chu Bình giao thức ăn nên đi hỏi thăm một chút.” Quý Hựu Đồng vội hất ra nói.

Xong rồi Phí Vân Vân cũng không khóc nữa, đúng thật là bà có nghe thấy Quý lão thái đã tìm được một đối tượng thích hợp, đối với mẹ con nàng thì nhất định Quý lão thái chỉ tuỳ tiện tìm một kẻ chỉ cần cho giá tiền vừa lòng là đủ, không khác gì bán cháu gái mình cả.

Thường ngày nhà họ Quý đối xử với Quý Hựu Đồng gọi thì đến mà đuổi thì đi, giờ lại gả cho một tên ngốc, nhưng không thể đắc tội với mẫu thân tên ngốc đó. Quý lão thái cứ cân nhắc mãi, để đồ cưới của nàng với Quý Hựu Linh đều giống nhau. Dì ba vì vậy mà náo loạn cả lên, Quý Hâm Toàn lén cho Quý Hựu Linh thêm tiền riêng nàng ta mới từ bỏ.

Cố Thanh Khê là một kẻ ngốc, Cố Thanh Liên cũng chỉ cưới vợ hai, nên kèn trống cũng không làm lớn lắm, giản lược đi rất nhiều việc, đặc biệt là lúc Cố Thanh Khê bái cao đường, lúc phu thê giao bái y kéo luôn khăn xoan đỏ trên đầu Quý Hựu Đồng xuống, la hét vui vẻ nói: “Đúng thật là tỷ tỷ.”

Phía dưới ồ lên, sôi nổi ngửa đầu xem thử tân nương là người thế nào. Hai a hoàn vội vàng chắn trước mặt Quý Hựu Đồng, cả phòng xôn xao hỗn loạn.

Cổ Quý Hựu Đồng sắp rớt ra đến nơi, cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng bước chân, sau tiếng mở cửa lại nhanh chóng bị khép lại. Tiếp đó, bước chân dồn dập theo, có người đi đến trước mặt cô.

“Tỷ tỷ, ngươi là tỷ tỷ sao?” Cố Thanh Khê kích động hỏi.

“Thiếu gia, không phải ngài nhấc khăn voan xuống là sẽ biết sao?” Giọng nói bên cạnh khá già dặn, có lẽ là ma ma hầu hạ trong phủ.

“Nhưng… Có thể chứ?” Cố Thanh Khê rụt tay không dám vén, mới vừa rồi y vén còn bị mẫu thân đánh cho một trận.

Quý Hựu Đồng cảm thấy không nói nên lời, trọng lượng cái mũ trên đầu cô còn nặng hơn cả cái lúc trước cô dùng để quay phim, lòng thầm cầu nguyện Cố Thanh Khê nhanh lên.

“Thiếu gia, mau gỡ đi ạ.” Ma ma thúc giục.

“Ta… Ta không dám.” Cố Thanh Khê nói chuyện lộ ra tính trẻ con, lúc này trông giống như một đứa trẻ mới làm sai chuyện, lặng lẽ ngồi bên cạnh Quý Hựu Đồng, cúi đầu dùng sức nhìn vào bên trong mũ, “Tỷ tỷ, là tỷ sao?”

Quý Hựu Đồng đã sắp thở không ra hơi, chỉ ừm hửm, “Đúng.”

Cố Thanh Khê rất vui mừng, cẩn thận nhấc một góc khăn voan lên nhìn, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ đúng thật là tỷ, tại sao tỷ lại mặc giống ta?”

Ma ma bên cạnh đáp: “Thiếu gia, sau này vị tỷ tỷ này sẽ là nương tử của ngài.”

“Nương tử?” Cố Thanh Khê nghiêng đầu nói, “Là giống nhị đệ với Thi Đình tỷ sao?”

“Đúng vậy.”

Cố Thanh Khê phồng mặt, “Mỗi ngày ta đều có thể ngủ cùng tỷ tỷ, còn có thể thơm thơm tỷ tỷ?”

Ma ma mím môi cười, xoay người lấy hai chén rượu, dạy Cố Thanh Khê uống rượu giao bôi xong rồi mới ra cửa.

Chỉ còn hai người, Quý Hựu Đồng vội vàng lấy mũ phượng xuống, thở phào thật mạnh.

“Tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp.” Mắt Cố Thanh Khê lấp lánh ánh sáng.

Quý Hựu Đồng đã mệt tới nỗi không nói nên lời, chỉ cười cười, cởi áo khoác cho y rồi mới nói: “Hôm nay Thanh Khê có mệt không?”

“Không mệt, hôm nay chơi rất vui.”

“… Tỷ tỷ mệt.”

Nghe thấy cô nói mệt, Cố Thanh Khê vội vàng đẩy cô xuống giường, che mắt của cô lại nói: “Tỷ tỷ ngủ đi.”

Quý Hựu Đồng bắt lấy tay y, khóc không ra nước mắt, nếu cô thật sự ngủ một mình rồi lỡ y chạy ra ngoài chơi thì phải làm sao? Cô dỗ dành, “Thanh Khê, nếu giờ ngươi không ngủ ngày mai lại dậy không nổi đó, ngày mai còn phải đi dâng trà cho phụ mẫu nữa.”

Khuyên hết lời, Cố Thanh Khê đồng ý đi ngủ, nhưng tay chân lại không thành thật, luôn thích đặt trên người cô, còn lăn qua lộn lại. Hôm sau rời giường khiến Quý Hựu Đồng đau nhức hết cả người, một a hoàn tới hầu hạ thấy Quý Hựu Đồng chống eo dáng vẻ giống như mệt gần chết, mặt đỏ bừng lên, tâm trí thiếu gia chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, chẳng lẽ ma ma dạy thiếu gia chuyện phòng the?

Quý Hựu Đồng không để ý tới ánh mắt của nàng, ăn mặc xong lại dẫn Cố Thanh Khê tới nhà trước ăn điểm tâm sáng với người nhà họ Cố. Sau khi ngồi xuống thì phát hiện Cố Thanh Liên và Quý Hựu Linh vẫn còn chưa đến.

Rõ ràng sắc mặt Tiền Kim Nhã không được tốt, ngược lại dì hai lại nói: “Xem ra là tối hôm qua mệt quá, không giống Khê nhi…”

“Nói bậy cái gì vậy?” Cố Mẫn ngăn không cho bà ta nói tiếp, phất tay nói, “Mọi người dùng điểm tâm trước đi.”

“Phụ thân, đại nương.” Cố Thanh Dung ngáp đi tới, nhìn về phía Quý Hựu Đồng, “Chào buổi sáng, đại tẩu.”

“Hôm nay về sớm vậy sao?” Dì hai hừ lạnh một tiếng, “Chỉ biết mình đại nương của ngươi à?”

“Dung nhi, đến đây, ăn điểm tâm đi.” Tiền Kim Nhã múc một bát cháo đưa cho hắn, “May mắn tối qua có Dung nhi giúp nếu không thì không biết ta còn phải bận đến cỡ nào.”

Cố Mẫn nghi hoặc hỏi: “Tối qua con không tới lầu Khánh Hoa?”

“Phụ thân, đã lâu con không còn đi rồi, hôm trước con tới vườn trà nhà chúng ta còn nói chuyện với mọi người cả một buổi chiều nữa.”

“Ngươi tới vườn trà làm gì?” Dì hai rất nhạy cảm, nắm chặt khăn tay lòng thì bồn chồn, giờ này nó muốn quản chuyện trong nhà sao?

“Đại nương nói ta cũng đã trưởng thành, không thể để phụ thân lo lắng nữa, nên chia sẻ bớt với phụ thân phần nào.” Cố Thanh Dung vừa cố ý vừa vô tình nhìn về phía Quý Hựu Đồng, “Đại ca cũng đã thành thân, đương nhiên ta không thể ham chơi nữa.”

Tiền Kim Nhã hé miệng cười, “Con hiểu chuyện là tốt rồi.” Mẫu thân Cố Thanh Dung vì khó sinh mà mất sớm, sau khi con nàng thành người ngốc bà biết tương lai mình không thể lấy được gia nghiệp này, nên nhận Cố Thanh Dung theo bên mình để phòng sau này dì hai được chia nhiều tài sản hơn. Dù rằng Cố Thanh Dung luôn độc lai độc vãng, nhưng cũng coi như là kính trọng bà.

Quý Hựu Đồng cảm thấy ánh mắt Cố Thanh Dung hơi kì kì, có thể là vì hắn nhận định cô vào nhà này vì để được chia gia sản nên mới phòng bị cô.

Ngày ở nhà họ Cố trôi qua rất buồn tẻ, mỗi ngày đều chơi với Cố Thanh Khê, nhưng lúc đi ngủ thì y lại không thành thật, nửa tháng gần đây cô mệt gần chết, còn Cố Thanh Khê thì ngược lại không biết chán.

Trong khoảng thời gian này, nhà họ Cố sóng yên gió lặng, đôi lúc dì hai sẽ châm chọc vài câu trên bàn cơm, nhưng vẫn sống yên ổn với nhau. Còn Thi Đình thì hôm qua mới lộ diện, thì ra là Cố Thanh Liên muốn cưới vợ hai khiến nàng tức giận về nhà mẹ đẻ, Cố Thanh Liên vừa mới rước nàng về nhà.

Thi Đình và dì hai có quan hệ thân thích sâu xa, lúc trước là cũng nhờ dì hai dẫn vào, cực lực giựt dây để bọn họ đến với nhau. Quý Hựu Đồng nghe thế kết luận Quý Hựu Linh phải chịu khổ rồi, vậy là cứ cách ngày phía sân của Cố Thanh Liên lại ồn ào. Quý Hựu Linh hát hí khúc cho Cố Thanh Liên nghe, Thi Đình lại quấy không cho nàng hát.

Vốn chỉ là việc vặt trong nhà nên Cố Mẫn lười quản lý, giao cho Tiền Kim Nhã đi xử lý. Tiền Kim Nhã xử lý cũng công bằng, tách sân của hai nàng ra, ngày sau nếu Cố Thanh Liên muốn nghe hát thì tới sân của Quý Hựu Linh, cả hai không liên quan gì nhau nữa.

Dỗ Cố Thanh Khê ngủ trưa xong, cuối cùng Quý Hựu Đồng cũng có thể rảnh rỗi. Ngồi bên cạnh hồ nước, được núi giả bên cạnh chắn cho không ai nhìn thấy, cô mệt mỏi nắm tay lại đấm lưng cho mình. Cuộc sống trôi qua đúng là nhàn nhã, cô biết lúc nào Tiền Kim Nhã cũng quan sát mình chằm chằm, xem xem cô chăm sóc Cố Thanh Khê như thế nào.

Nhưng mà, cô nhíu mày, hẳn là Túc Ngôn cũng phải xuất hiện trong thế giới này mới đúng. Thở dài, có thể Túc Ngôn không tìm được cô cũng không chừng.

“Đại tẩu, chắc là chăm Cố đại ca rất mệt đúng không?” Cố Thanh Dung ngồi xuống tựa vào thành gỗ, bắt chéo chân huýt sáo với cô, “Đại tẩu thích ca ca ta từ lúc nào thế?”

Quý Hựu Đồng không muốn để ý đến hắn, còn đứng lên tính chạy trốn, Cố Thanh Dung nhanh chóng đứng dậy ngăn cô lại, “Đại tẩu là đang chột dạ đấy sao?”

“Đừng có đoán linh tinh.” Quý Hựu Đồng gạt tay hắn ra, đi xa rồi lại dừng lại, “Nếu ta đã gả cho Thanh Khê, ngày nào ta còn ở đây ta đều sẽ đối xử tốt với y, ta không có hứng thú với đồ của nhà họ Cố.”

“Ý của ngươi là sẽ có ngày ngươi không còn ở đây nữa?”

“Ngươi đừng có nghiền ngẫm từng chữ.”

Quý Hựu Đồng hất quai hàm xoay người bước đi, cô đã rất cố gắng để không chạm mặt Cố Thanh Dung, mỗi khi nhìn thấy hắn đều chỉ nói đúng một vấn đề, cần phải hỏi rõ ràng vì sao cô lại muốn gả cho nhà họ Cố.

“Ta chỉ cảm thấy kì lạ…” Cố Thanh Dung nhìn bóng dáng của cô, ánh mắt có chút cô đơn, rồi lại vò đầu tự hỏi, “Tại sao ta lại thấy đau lòng?”

Trở lại phòng ở, Cố Thanh Khê cũng đã tỉnh, không biết đang ngồi trên giường nhìn cái gì, “Thanh Khê, bà vú làm điểm tâm rồi, ngươi tới đây ăn…” Còn chưa nói xong, Quý Hựu Đồng nhìn thấy y đang cầm con rối gỗ của mình trên tay, vội vàng đi tới giành lại nhưng rồi lại cảm thấy mình kích động quá, lại trấn an y, “Tới đây ăn đi rồi lại chơi.”

Cố Thanh Khê ngồi ở trên giường không nhúc nhích, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô, “Tỷ tỷ, tỷ lấy khúc gỗ của tam đệ sao?”

Khúc gỗ của Cố Thanh Dung? Quý Hựu Đồng cầm khúc gỗ trong tay nhìn trái nhìn phải, cái này thật sự là khúc gỗ của Cố Thanh Dung? “Thanh Khê có nhìn nhầm không?”

“Không có nhìn nhầm, chính là khúc gỗ của tam đệ, bởi vì nó mà tam đệ đánh ta…” Cố Thanh Khê ủy khuất ôm lấy cánh tay Quý Hựu Đồng, đột nhiên ngẩng đầu nói, “Chúng ta mau giấu nó đi, nếu mà để tam đệ tìm được hắn sẽ đánh tỷ đó.”

Quý Hựu Đồng dở khóc dở cười, “Vậy ngươi nhất định không thể nói cho Thanh Dung biết, được không?”

Cố Thanh Khê làm động tác suỵt miệng, “Ta không nói, không ai nói hết.”

Giúp y ăn mặc xong xuôi, Quý Hựu Đồng dẫn y đi ăn gì đó. Xa xa lại nghe được tiếng hát hí khúc, Cố Thanh Khê la lên muốn đi xem. Quý Hựu Đồng dẫn y đi qua, trong sân nhỏ có Quý Hựu Linh hát hí khúc, Cố Thanh Liên từ từ nhắm hai mắt lắc đầu thưởng thức, nghe rất mê say.

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ lợi hại thật đó.” Cố Thanh Khê vỗ tay khen ngợi, đột nhiên nhảy tới bên cạnh Quý Hựu Linh.

“Đại tỷ, ngươi mau đưa hắn đi đi.” Quý Hựu Linh sợ hãi chạy tới phía sau Cố Thanh Liên, nàng nghe nói nhiều kẻ điên cái gì cũng có thể làm được, lúc gả đến đây mẫu thân cũng có nói với nàng đừng có tiếp xúc nhiều với kẻ điên.

Thấy phản ứng của nàng Quý Hựu Đồng lại buồn cười, trước kia lúc còn ở nhà họ Quý, Quý Hựu Linh chẳng sợ ai, kỹ năng mạnh nhất là làm nũng, giống y như mẫu thân của nàng vậy mà cố tình Quý Hâm Toàn lại chỉ chịu chiêu này. Tiếc là nàng không thể nói ngon ngọt được bằng như mẫu thân nàng, dù gì thì dì ba cũng lăn lộn trong gánh hát nhiều năm mà. Cô vẫy tay, “Thanh Khê, mau lại đây.”

Cố Thanh Khê bĩu môi cứng đầu không chịu đi, chỉ về phía Quý Hựu Linh nói: “Nhị đệ, ta ghét nàng, mau đuổi nàng đi đi.”

Nghe y nói như vậy, Cố Thanh Liên cũng cả giận nói: “Đại tẩu, tỷ lo canh đại ca đi đừng để y chạy lung tung.”

“Làm phiền tới nhã hứng của các người hay sao?” Không biết Thi Đình cũng đã tới đây từ lúc nào, liếc mắt nhìn Quý Hựu Đồng một cái, “Đã gặp, đại tẩu.” Lời tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt lại nhấc lên cao cao.