Edit: Thanh Uyên

Lúc trở về tửu lâu, mọi người đã dùng cơm nước xong xuôi đang ngồi uống trà, cũng không biết đang nói cái gì mà mọi người cùng cười ha ha. Quý Hựu Đồng dẫn Cố Thanh Khê đến chỗ ngồi, thuận tiện rót cho y một chén nước. Cố Thanh Khê chơi lâu lại còn ăn đồ ngọt nên lấy được chén nước liền uống một hơi cạn sạch, cười hì hì nhìn cô.

“Hai ngươi đi chơi gì vậy?” Tiền Kim Nhã chú ý hết, nghĩ thầm con nha đầu kia cũng lợi hại thật, cũng may nàng đã biết rõ tình huống của nhà họ Quý, tuy có chút danh vọng nhưng chung quy vẫn là một gia tộc đang xuống dốc, nói vậy cũng là vì gia tài nhà họ Cố. Chỉ tiếc, con của nàng lại như vậy.

“Tụi con chỉ ra ngoài chơi một chút, thấy trên đường có biểu diễn xiếc nên đứng bên cạnh xem một lát. ” Quý Hựu Đồng giành nói trước, nếu để Cố Thanh Khê nói ra là đi ăn, trở về mà bị Quý lão thái biết nhất định sẽ mắng cô, cho rằng cô cố ý làm vậy, làm không tốt sẽ còn liên luỵ đến Phí Vân Vân phải sống khổ sở.

Nói đến xiếc, lực chú ý của Cố Thanh Khê lại bị dời đi, vui vẻ nói: “Đúng vậy, vị đại ca kia rất lợi hại!”

Đại ca… Lông mày Quý Hựu Đồng lại run lên một chút, rõ ràng là một ông chú đó.

Còn nói thêm một vài chuyện khác, Cố Mẫn và Quý Hâm Toàn cũng đã quen biết xong, hôn sự của Cố Thanh Liên và Quý Hựu Linh xem như ván đã đóng thuyền, sính lễ đều đã chọn được ngày để đưa qua.

Mắt thấy sắp phải đi, Cố Thanh Khê ủy khuất kéo tay Quý Hựu Đồng, “Ta muốn tỷ tỷ…”

“Đứa nhỏ này…” Tiền Kim Nhã cầm lấy tay y, lúng túng nói, “Quý cô nương đừng để ý, không thì… Có thời gian cứ đến phủ chơi.”

Lúc trở về, Cố Thanh Khê cứ luôn ngoái đầu, Tiền Kim Nhã nói chuyện với y y cũng rầu rĩ không vui. Khó khăn lắm mới có một tỷ tỷ xinh đẹp chịu chơi cùng với y, còn mua đồ cho y ăn. Người trong phủ lúc nào cũng bảo y không được chơi cái này cái kia, đối xử với y không tốt chút nào cả, tuy y ngốc nhưng cũng biết được người khác cười nhạo y cái gì.

Dì ba báo lại không thiếu một chữ với Quý lão thái, còn nói cả việc Tiền Kim Nhã mời Quý Hựu Đồng đến nhà họ Cố, Quý lão thái trầm giọng nói: “Bình thường đại a đầu kia ít nói, không ngờ nó cũng có thể lấy lòng nhà họ Cố.”

“Đúng vậy,” Dì ba phụ hoạ đáp, “Sắc mặt nhị nha đầu lúc nào cũng kém, nếu không có đại a đầu làm cho Cố đại thiếu gia vui, con nghĩ nhà họ Cố nhất định sẽ không vui, tuy người đại thiếu gia có bệnh nhưng có thể thấy được nhà họ Cố đối xử với y rất tốt, đặc biệt là Đại phu nhân, yêu thương y hết mực.”

Quý lão thái chống gậy đi một chút, không biết lầm bầm gì trong miêng, đột nhiên xoay người nói với dì ba: “Tam nha đầu với Thanh Liên gặp mặt thì không được tốt, hai ngày nữa con đưa đại a đầu qua nhà họ Cố đi, tiện tay đêm cả cặp vòng của ta qua đi.”

Phí Vân Vân than thở cả ngày, nhà họ Cố đúng thật là nhà giàu, nhưng để con gái con gái gả cho một kẻ ngốc… Lòng nàng vẫn không nguyện ý. Lại nhìn Quý Hựu Đồng, sắc mặt đã tốt hơn trước rất nhiều, cũng không có vẻ gì là không vui. Một khi đã như vậy, nàng không đi khuyên nhủ nữa, tại nhà họ Quý, nữ nhi gả cho ai nàng không tự làm chủ được.

Đột nhiên dì ba đối xử với Quý Hựu Đồng tốt hơn nhiều, đầu tiên là đưa cho một xiêm y mới vừa làm, nói là đặc biệt nhờ người may gấp cho, để lúc đến nhà họ Cố thì mặc. Cách ngày thì lại đưa tới chút tổ yến, bảo rằng cho Phí Vân Vân bồi bổ cơ thể.

Quý Hựu Đồng không nói gì cả, đều nhận lấy hết. Cô biết ý của dì ba, lỡ như Tiền Kim Nhã thật sự thấy thích cô vậy tương lai cô chính là chị dâu của Quý Hựu Linh.

Lúc đến nhà họ Cố, Quý Hựu Đồng mặc quần áo dì ba đưa tới, tóc được Phí Vân Vân búi cho đơn giản. Dì ba kéo cô nhìn thật cẩn thận, cầm một cái trâm cài tóc cài lên đầu cô.

Dì hai thấy hết lại lạnh lùng nói: “Bát tự còn chưa xem qua mà đã bắt đầu lấy lòng nó rồi?”

Lúc này dì ba còn lo lắng, không chịu yếu thế mà đáp lại, “Hựu Đồng cũng xem như là một nửa nữ nhi của ta, đối xử tốt với nàng thì đã sao? Với lại, ta là người như thế, vậy ngươi là người thế nào? Ta thấy còn nhiều người còn hơn cả ngươi, hai mắt của ta ngươi đừng có coi khinh.”

“À, chỉ là một con hát mà còn dám kiêu ngạo?”

“Nhưng dù gì cũng mạnh hơn một con dế nhũi sống ở nông thôn.”

“Ngươi…”

“Ồn ào cái gì, các ngươi đều là con dâu nhà họ Quý, cái gì mà con hát rồi nông thôn?” Lúc Quý lão thái đi ra lại nổi giận đùng đùng, nhìn thấy cháu trai rồi sắc mặt mới tươi cười nói, “Bảo bối của bà, không ăn điểm tâm à?”

Quý Hựu Đồng nhìn đệ đệ béo đang gặm quả táo, sao mà nó chưa ăn được chứ, đã ăn hết phần của cả ba bốn người rồi cơ.

“Ngươi nhìn cái gì?” Quý An Thuận trừng mắt nhìn Quý Hựu Đồng một cái, “Không được nhìn ta.”

Dì hai cảm thấy trong lòng cũng hết giận, thân phận của nàng có thấp thì đã làm sao, mẫu bằng tử quý, sau này cả nhà họ Quý đều là của nàng. Tuy hiện tại nhìn nhà họ Quý không có gì khởi sắc, nhưng nàng tin rằng Quý lão thái chắc chắn có giấu tiền riêng, người khôn khéo giống như bà ta sao mà không biết toan tính cho được. Nàng nói với Quý An Thuận: “Tới chỗ bà nội nói chuyện với bà đi.”

Lúc gặp Cố Thanh Khê, hai mắt y hồng hồng, ủy khuất nhìn Quý Hựu Đồng. Tiền Kim Nhã thở dài nói: “Quý tiểu thư, ngươi đi chơi với Khê nhi một chút đi.”

“Tỷ tỷ, mẫu thân đánh ta…” Cố Thanh Khê không để ý có Tiền Kim Nhã ở đây, khóc lóc kể lể với Quý Hựu Đồng, “Nàng đánh mông ta…” Nói xong còn muốn cởi quần ra cho cô xem thật.

Quý Hựu Đồng đề tay y lại đáp: “Có phải do ngươi làm gì sai không?”

Cố Thanh Khê cố gắng nghĩ nghĩ, chẳng qua là y có xuống bếp trộm chút đồ ăn, cũng không có làm gì sai cả. Y lắc đầu, “Không có…”

Quý Hựu Đồng cũng kiên nhẫn, “Vậy ngươi nói cho ta nghe hết chuyện lúc sáng đi.”

Bla bla nói, cuối cùng Cố Thanh Khê cũng nói hết ra mọi chuyện, ăn vụng ở phòng bếp thế nào làm đổ đồ ăn thế nào, nói không thiếu một chữ, chọc cười hết tất cả mọi người. Quý Hựu Đồng nhịn cười, “Còn không mau đi xin lỗi phu nhân? Ngươi làm đổ hết cả cơm canh chẳng phải người khác sẽ đói bụng hết sao?”

Cố Thanh Khê nghĩ lại thấy đúng, hình như buổi sáng cha và nương đều chưa ăn cơm, y ngoan ngoãn đi qua giải thích, nói xong lại lấy lòng nhìn Quý Hựu Đồng.

Ánh mắt Tiền Kim Nhã hơi tối, nha đầu kia cũng lợi hại thật, vốn Cố Thanh Khê sẽ dựa dẫm vào ai đối xử tốt với nó, hơn nữa trong phủ cũng không có ai muốn nói chuyện với nó, Quý Hựu Đồng kiên nhẫn nói chuyện với nó đương nhiên nó thích kề cận nàng.

Chơi trốn tìm với Cố Thanh Khê một hồi lâu, thấy y mệt, Quý Hựu Đồng giúp y lau mồ hôi trên trán, rồi lại lấy hai cái bánh táo trộm từ phòng bếp sáng này ra, nghĩ lại mới thấy cô cũng làm chuyện giống Cố Thanh Khê vậy.

Cố Thanh Khê thấy có ăn, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn điểm tâm, “Tỷ tỷ, tỷ không ghét ta sao?”

Quý Hựu Đồng thấy buồn cười, vỗ vỗ đầu của y, “Tại sao lại ghét ngươi?”

“Mọi người đều không thích nói chuyện với ta, cũng không chơi với ta, tiểu thúc nói đầu óc ta bị bệnh.”

Nếu Tiền Kim Nhã không che chở y, có lẽ ngày tháng của y cũng sẽ giống như kí chủ, nàng cười cười đáp: “Ngươi rất thông minh, không có bệnh.” Câu này thật sự không hề trái lương tâm, tuy cô thật sự muốn được Cố Thanh Khê tin tưởng để gả cho y.

“Ngươi chính là người phụ nữ đã gạt ca ca ta?” Một nam tử đi tới từ phía sau bọn họ, “Để được gả cho nhà họ Cố, chắc phí không ít tâm tư nhỉ?”

Nam nhân có vài nét giống Cố Thanh Khê, nhướng mày, cả người cực kì biếng nhát, giống như chưa tỉnh ngủ vậy. Gọi Cố Thanh Khê là ca ca, Cố Thanh Liên đã gặp, vậy cũng chỉ còn đứa con út nhà họ Cố Cố Thanh Dung.

“Tam đệ.: Cố Thanh Khê rụt rè kêu.

Nhìn như Cố Thanh Khê rất sợ hãi, nghe đồn tam thiếu gia nhà họ Cố thích nơi trăng hoa, cả ngày đều ở ngoài uống rượu chơi nữ nhân, khiến Cố phủ rất đau đầu, lúc này hắn mới từ bên ngoài trở về, cho nên cả người đều mệt mỏi. Quý Hựu Đồng lười để ý đến hắn, “Thanh Khê, khát nước chứ? Ta dẫn ngươi đi uống nước.”

“Được, uống nước.” Cố Thanh Khê đứng lên phủi mông, nắm chặt lấy tay Quý Hựu Đồng kéo đi.

Hai người đi xa, Cố Thanh Khê mới thở phào. Quý Hựu Đồng hỏi y, “Sao vậy?”

“Tam đệ rất đáng sợ.”

Thấy y nói chuyện nghiêm túc không giống như nói dối, Quý Hựu Đồng dẫn dắt từng bước, “Đáng sợ chỗ nào?”

Đối với Cố Thanh Khê mà nói, Cố Thanh Liên đúng thật là đáng sợ. Y nhỏ giọng nói: “Tam đệ đưa ta đi uống rượu, còn mang ta tới chỗ có rất nhiều tỷ tỷ, mỗi lần ở với tam đệ ta đều bị mẫu thân đánh đòn, không cho ta ở chung với hắn nữa.”

“Là vậy sao?”

Cố Thanh Khê gật đầu như giã tỏi, nghĩ một hồi lại nói: “Còn nữa, tam đệ còn đánh ta.”

“Sao lại đánh ngươi?”

“Ta cũng không biết, ta chỉ vào phòng hắn chơi một chút, sau đó hắn liền đánh ta, đánh đau lắm.” Nói xong, y uỷ khuất xoa xoa mông.

“Có phải ngươi đã lấy thứ gì trong phòng hắn không?”

Cố Thanh Khê lắc đầu, “Ta chỉ chơi đùa với một khúc gỗ, rồi ta trả trở về, sau đó tam đệ liền đánh ta.”

Quý Hựu Đồng bưng nước cho y uống, vỗ vỗ lưng y nói: “Trừ tam đệ ra, Thanh Khê còn sợ ai nữa?”

Cố Thanh Khê giương mắt ngẫm lại, “Còn có Thi Đình tỷ tỷ, nàng…” Y nhìn xung quanh thấy không có người rồi mới ghé vào bên tai Quý Hựu Đồng nói, “Nàng lớn lên nhìn như rắn vậy, rất đáng sợ.”

Thi Đình? Không phải là vợ cả của Cố Thanh Liên sao?

Chơi đến giữa trưa, Quý Hựu Đồng đưa Cố Thanh Khê tới phòng chính, nhà họ Cố chủ động giữ lại ăn cơm trưa. Dì ba cũng tự giác, nói trong nhà còn chừa cơm cho họ nên cũng phải về. Tiền Kim Nhã vốn khách sáo vài câu thấy bọn họ vẫn muốn về thì không khuyên nữa.

“Mẫu thân, chừng nào tỷ tỷ lại tới chơi nữa?”

Người ta vừa mới đi mà nhi tử nhà mình đã bắt đầu nhớ thương rồi. Tiền Kim Nhã ngồi bên cạnh y, cười hỏi: “Tại sao con lại thích nàng?”

“Tỷ tỷ không ghét ta, còn chơi với ta, người khác khi dễ ta là nàng lập tức đuổi những người đó đi.”

Tiền Kim Nhã chuyển sang hỏi Cố Mẫn, “Ngài cảm thấy như thế nào?”

Cố Mẫn đáp: “Người ta đối xử tốt với Khê nhi là được, nhà họ Quý cũng có thể coi là có chút danh vọng, cưới vào nhà cũng không bị xem là mất mặt.”

Tiền Kim Nhã cũng cảm thấy như thế, lo lắng duy nhất của bà chính là sợ sau này khi mình không còn nữa thì người khác sẽ khi dễ Cố Thanh Khê. Hai ngày nay bà đã cho người đi hỏi thăm cả, Quý Hựu Đồng không có địa vị gì ở nhà họ Quý cả, bà mối cũng có nói, nàng và mẫu thân Phí Vân Vân phải sống đời nha hoàn ở nhà họ Quý. Bình thường sống rất thành thật, không đáng để bị khi dễ tới như vậy. Nhưng cũng không thể trừ đi khả năng sống ở nhà họ Quý chịu khổ quá nhiều nên muốn được gả tới nhà họ Cố để hưởng phúc.

Nếu Khê nhi thích nàng thì cho cưới cũng không sao, bà không tin là dưới mí mắt mình, Quý Hựu Đồng còn có thể dựng nên chuyện gì. Cố Thanh Liên đã lấy người thứ hai, sợ rằng người bên ngoài sẽ càng lời ra tiếng vào, Khê nhi cũng nên cưới vợ rồi. Nếu đến lúc đó thật sự có vấn đề thì cùng lắm lại bỏ vợ thôi.

Không cách bao ngày, bà mối lại tới gõ cửa nói chuyện Cố Thanh Khê, hỏi ý kiến nhà họ Quý. Quý lão thái đương nhiên không thành vấn đề, phía Chu Bình bà đã cho người đuổi đi rồi, còn về Quý Hựu Huệ, nàng chỉ lớn hơn Quý Hựu Linh mười ngày mà thôi, hôn phu có thể chọn từ từ.

Nhà họ Cố chọn ngày lành, sắp xếp cho cả hai tổ chức cùng ngày, giờ đúng là song hỷ lâm môn.