Leah vừa mới vui mừng nhận thấy rằng đã gần năm giờ chiều nhưng trời còn chưa tối. Năm nào cũng vậy, đúng vào thời điểm này trong năm cô đều nhận ra điều ấy và đó luôn luôn là một khoảnh khắc tuyệt diệu. Điều ấy có nghĩa là cô đã hạ được mùa đông, là cú đấm mạnh mẽ của giá rét đã qua đi. Cô mở túi xách, tìm gói kẹo bạc hà. Tay cô lướt qua một mảnh giấy. Cô lôi nó ra và mở ra đọc. Đó là mẩu giấy của Toby về chuyện đi bơi.

Leah vô cùng quý mến, hôm nay anh đã tập chống đẩy ba lần. Anh cảm thấy mình đã sẵn sàng để tấn công môn bơi lội. Nếu anh hứa không cố gắng thử biểu diễn kiểu bơi bướm, liệu em có đồng ý để anh đi cùng em đến bể bơi lần tới không? Thân mến, Toby x.

Cô mỉm cười và gấp mảnh giấy lại. Đó là lần thứ bốn mươi cô đọc nó và lần nào nó cũng khiến cô mỉm cười. Cô thích cái lối hành văn cổ cổ của anh và việc anh ký thư kèm theo một nụ hôn, như một cô gái. Có tiếng chuông cửa và cô ngước lên. Đó là Jack. Cô có cái cảm giác kỳ lạ là hai khoảng khắc tốt đẹp đang hòa làm một và nhân đôi lên. Cô mỉm cười rộng mở.

“Jack! Xin chào!”

“Chào cô, Leah. Trông cô thật hạnh phúc!”

“Ồ, đừng có lầm. Chỉ là một khoảnh khắc thôi.”

Vẻ lo lắng hiện lên mặt Jack. “Cô không hạnh phúc ư?”

Cô mỉm cười. “Tôi ổn cả. Ông khỏe không?”

“Tuyệt lắm. Tôi đang tuân thủ chế độ ăn kiêng và giảm được chừng ba kg đấy.”

Cô liếc nhìn ông ta từ trên xuống dưới. Trông ông ta vẫn y nguyên. “Khá lắm!” cô nói. “Trông ông rất tuyệt.”

“Cảm ơn cô. Và tôi phải nói là, Leah, trông cô ngon nghẻ hơn bao giờ hết.”

“Ngon nghẻ?!”

“Đúng thế. Như một chiếc bánh pudding ngon lành vậy. Rất béo, rất nhiều kem, lại trang trí cả kem tươi bên trên nữa chứ. Ngon nghẻ!”

“Thế à,” cô cười không chắc chắn lắm. “Tôi không biết phải nghĩ như thế nào về điều ấy, nhưng dù sao cũng nên cảm ơn ông.”

“Một lời khen!” ông ta mỉm cười. “Hãy nhận nó như một lời khen. Nhưng tôi không tới đây hôm nay để khen cô. Tôi tới để mời cô đến nhà tôi ăn tối.”

“Ồ!”

“Phải rồi. Tôi có một nhà bếp chuyên nghiệp, một phòng ăn tráng lệ và chẳng nấu nướng được cho ai. Tôi cứ chờ, cứ chờ cô sẽ đến gõ cửa, nhưng cô chẳng bao giờ tới. Và bây giờ thì vợ tôi đưa mấy đứa con gái đi nghỉ một tuần! Đưa chúng đi trượt tuyết! Vậy là - tôi ở đây, một mình trong căn nhà lớn. Van xin cô hãy đến ăn tối cùng với tôi. Mang theo cả người bạn đặc biệt của cô nữa, nếu cô muốn?”

“Bạn đặc biệt của tôi ư?”

“Đúng rồi, một người phụ nữ xinh đẹp như cô hẳn phải có bạn trai chứ?”

“Có. Tôi quả thực có bạn trai.”

“À,” Jack thở dài.

“Nhưng nếu được, tôi muốn đưa bạn tôi, Toby đến. Và có thể cả một người bạn khác nữa của tôi. Một người phụ nữ?”

“Một người phụ nữ! Vâng. Làm ơn đi. Một người phụ nữ cho Jack này. Cô thật tốt bụng, Leah dễ thương. Tốt bụng lắm.”

Leah mỉm cười.

“Cô ta có đẹp không, người phụ nữ ấy? Thực ra, không, không, không, không cần nói với tôi. Cứ để ngạc nhiên đi. Tôi sẽ tưởng tượng ra một người phụ nữ thật xấu xí với răng vàng khè, tóc lưa thưa và đầy những hình xăm, và sau đó thì tôi sẽ phấn khởi.”

“Cô ấy không có răng vàng. Cô ấy…”

“Xuỵt,” Jack đặt một ngón tay lên miệng. “Đừng nói gì thêm. Đừng nói gì thêm. Tôi sẽ gặp cô và Toby và người phụ nữ xấu xí của cô vào lúc tám giờ tối ngày thứ Bảy. Hãy vác bụng đói đến nhé. Tôi sẽ nấu đủ cho một tá người ăn.”