“Đến lúc rồi,” Melinda nói, nhìn qua vai Toby, con mèo cuộn tròn nằm sát vào tường, thân hình nhô lên, xẹp xuống như một cái ống thổi xập xệ.

Toby gật đầu đồng ý. “Chúng ta đi chứ?”

Toby đỡ con mèo lên và bọc nó vào trong một chiếc khăn tắm cũ. Anh đặt nó cẩn thận vào một hộp các tông và họ đưa nó vào ô tô.

Họ ngồi cạnh nhau trong yên lặng tại phòng chờ của phòng khám thú y. Toby gãi chỏm đầu của Boris bằng ngón tay trỏ một cách lơ đễnh. Melinda lật xem các trang của một tạp chí buôn chuyện rẻ tiền.

“Boris Veldtman?”

Toby ngước lên. Cô lễ tân mỉm cười với họ. “Hai người có thể vào được.”

“À phải,” bác sĩ thú y nói, nhìn Boris ở trong hộp, “được. Nó đã kề cận phút cuối đời rồi. Rất gần rồi. Tôi khuyên nên chích một mũi thuốc. Kết thúc hộ nó.”

“Vậy là ông không nghĩ rằng tiếp tục đợi, và để con mèo ra đi tự nhiên, thì tốt hơn?”

Bác sĩ thú y đặt tay lên môi và cân nhắc câu hỏi. “Ông có thể đưa nó về nhà và có lẽ nó còn duy trì được vài giờ nữa, một ngày nữa, cũng có thể là hai ngày. Nhưng tôi phải nói rằng ngay lúc này đây Boris đang trải qua một tình trạng khó chịu ở mức độ cao. Tùy ông thôi, nhưng đa phần mọi người có xu hướng kết thúc mọi chuyện sớm hơn là muộn.”

Toby và Melinda trao đổi một cái nhìn. Melinda gật đầu. “Được rồi,” Toby nói, “hãy làm như vậy đi.”

Bác sĩ thú y gật đầu nghiêm nghị. Một người y tá mang tới một chiếc xi lanh dùng tiêm dưới da và Toby và Melinda vỗ vỗ vào của Boris khi người ta tiến hành tiêm. Boris chẳng buồn giật mình khi kim tiêm chích vào da và hóa chất lạnh lùng tràn ngập trong máu con mèo.

Toby và Melinda quan sát con mèo, chăm chú. Hơi thở của nó vẫn tiếp tục dài và nặng nề, lên và xuống, trong một vài phút, rồi bắt đầu chậm lại. Melinda cầm lấy tay Toby và bóp thật chặt. Anh cũng bóp chặt tay chị, ngạc nhiên bởi cảm giác bình an mà sự đụng chạm với một người khác nhanh chóng mang đến cho anh. Một phút sau Boris ngừng thở. Toby quay về phía bác sĩ thú y. “Nó đã...?”

Bác sĩ đưa ống nghe vào mạng sườn Boris. Ông ta gật đầu. “Đúng vậy,” ông ta nói, “nó đã ra đi. Hai người có muốn tôi để hai người ở lại riêng một lát, để vĩnh biệt nó không?”

“Có,” Toby đáp, “nếu có thể?”

Bác sĩ thú y và người y tá rời khỏi phòng, Toby và Melinda đứng bên Boris, vuốt ve thân hình còn ấm nhưng hết sức sống của con mèo, nắm chặt tay nhau. Melinda sụt sịt. Toby liếc nhìn chị. Có những giọt nước mắt rơi xuống hai gò má trang điểm đậm của chị. “Tội nghiệp Boris già nua,” chị nói. “Buồn quá thể.”

“Em biết,” Toby an ủi, “em biết mà.”

“Nhưng ít ra thì bây giờ họ cũng được ở bên nhau. Con mèo và Gus. Ở trên ấy.” Chị nói, mắt ngước lên.

“Chị nghĩ thế à?” Toby, người có xu hướng nhìn cái chết một cách không lãng mạn, nói.

“Dĩ nhiên,” Melinda đáp. “Giờ thì nó cũng hóa thiên thần rồi. Một con mèo thiên thần nhỏ bé với đôi cánh, bay đi tìm cha nó. Đó là tất cả những gì nó luôn mong ước. Cha nó. Phải không nào, nhóc con?” Chị gãi gãi cái đầu đã chết của Boris và lau đi vài giọt nước mắt trên má.

“Nào,” Toby nói, chính anh bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng, “mình về nhà thôi.”

“Nhưng còn Boris thì sao nào? Chúng ta phải làm gì với Boris?

“Em không biết nữa. Em phỏng chừng người ta sẽ thu xếp cho nó.”

“Ồ, không được,” chị kêu lên, “không thể để nó lại đây đâu. Chúng ta phải chôn cất nó tử tế. Phải vĩnh biệt nó tử tế. Tiễn nó ra đi.”

“Chúng ta sẽ làm thế ư?”

“Dĩ nhiên rồi. Đó là điều tử tế nên làm.”

Khi họ về đến nhà cùng với Boris thì trời mưa, giờ thì con mèo đã lạnh đi và hơi cứng lại, trong chiếc hộp. Toby đi vào chỗ nhà để dụng cụ trong vườn, lục lọi một hồi, tìm trong đống những túi phân hữu cơ, xe đẩy, đồ đạc cũ, bánh xe đạp và chậu hoa, để kiếm một cái xẻng. Năm phút sau anh xuất hiện, phủ đầy mạng nhện, tay cầm một chiếc bay.

“Em không tìm thấy cái xẻng,” anh nói không ra hơi với Melinda. “Sau khi đã lục lọi trí nhớ, em không nghĩ rằng em có một cái xẻng nào.”

“Đến Giáng sinh chị sẽ mua cho em một cái, em yêu quý.”

Toby mỉm cười, dứt khoát, bắt đầu đào, tại một điểm mà Melinda đã chọn ở cuối vườn. Đất ướt và có mùi chó già. Melinda đứng bên anh một lúc, tay cầm ô, nhưng rồi cũng rút vào bên trong nhà khi chị nhận thấy sẽ mất bao lâu mới xong. Có một lúc, một chú chuột vụt qua, bé nhỏ, màu nâu và sợ chết điếng. Toby thót tim, nhưng tiếp tục đào. Tay anh lạnh cóng và đầu gối anh ướt, dính đầy bùn. Đời không thể bạc hơn thế này mấy nữa.

Melinda đưa Boris ra ngoài, một khi cái hố đã đào xong, và Toby nhẹ nhàng đặt cái xác bọc trong khăn tắm xuống hố. Melinda ném một nắm bùn ướt lên trên cái khăn tắm và ngay lập tức đi vào để rửa tay. Toby lấp hố nhanh chóng hết mức có thể, rồi đi vào nhà. Anh muốn tắm một cái, một bồn tắm lớn và bốc hơi nghi ngút trong phòng tắm mới, đẹp đẽ của anh. Anh muốn nằm trong bồn một giờ để được sưởi ấm đến tận xương cốt, và nghĩ ngợi về sự tồn tại của mình, có thể bắt đầu một bài thơ. Nhưng Melinda đã đứng ở hành lang khi anh bước vào, với một chai Cava trong tay và tay kia cầm hai chiếc cốc.

“Ồ,” anh nói, “nhân dịp gì thế này?”

“Chúng ta sẽ thức canh xác chết.”

“Ồ, Chúa ơi. Thật không đấy?”

“Có chứ. Chúng ta vừa chôn cất một ai. Chúng ta phải có nghi lễ chứ.”

“Nhưng em sắp sửa...”

“Nào,” chị nói, cầm khuỷu tay anh, lôi vào phòng ăn. “Cởi áo khoác ra đi. Ngồi xuống. Chúng ta sẽ uống say nào.”