Sau khi bị Diêm Nhuệ Bình và Hồ Phi la mắng, có vẻ Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh cũng chịu nề nếp được mấy ngày. Ít ra, cho tới một tuần tiếp theo, chúng đều ngoan ngoãn đi học, trên lớp cũng không kiếm chuyện gây sự nữa.

Sau đó vào một ngày có tiết ngữ văn, Vạn Côn vẫn ngồi tựa trên lưng ghế, nhìn bàn ngẩng người. Trên bàn không để thứ gì, không biết cậu ta đang nhìn gì nữa.

Sau khi tan học, Hà Lệ Chân đi về phòng giáo viên, đi nửa đường thì nghe thấy có tiếng gọi nhỏ: “Qua đây.” Sau đó bên hông có một bóng người lướt qua, Vạn Côn từ bên cạnh Hà Lệ Chân bước một bước dài lướt qua, cô dừng bước, nhìn bóng cậu ta đã khuất sau góc rẽ.

Đó là căn phòng chứa những thứ không dùng nữa.

Hà Lệ Chân mím môi, đi theo.

Vạn Côn đang đứng trong phòng chờ cô.

Hà Lệ Chân đóng kín cửa, rồi quay lại nhìn cậu ta.

Căn phòng này không hề khác với lần trước, ngoại trừ bụi bặm có bám nhiều hơn một chút.

Vạn Côn đút tay trong túi quần, nhàn nhã đứng ở đó.

Hà Lệ Chân hỏi: “Có chuyện gì không?”

Vạn Côn liếc nhìn cô, sau đó từ lưng quần phía sau rút ra một thứ, ném nó lên chiếc bàn bên cạnh. Hà Lệ Chân bước lại xem, đó là tập nhật kí của cậu ta.

Cuốn sổ tay này gặp phải loại chủ nhân như thế cũng thật đáng thương, trong sổ viết không nhiều không nói, đã vậy còn bị giày xéo không còn ra hình dạng của một cuốn tập nữa, không phải vo tròn thì là cuộn lại, chỉ chút nữa thôi là thành giấy vụn.

Hà Lệ Chân hỏi: “Em đưa cái này làm gì?”

Vạn Côn chỉ chỉ vào cuốn sổ, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cô làm sao mà được làm giáo viên vậy.”

Hà Lệ Chân sững người: “Cái gì?”

“Cô làm việc qua loa quá đấy.” Vạn Côn nhìn xung quanh, lạnh nhạt nói: “Tôi viết cho cô trịnh trọng đến thế, mà cô lại tùy tiện trả lời như vậy, có phải hơi thiếu trách nhiệm không.”

Hà Lệ Chân không để ý đến thái độ của cậu ta, tuân theo quan điểm sống có sai phải sửa, cô cẩn thận nhớ lại nội dung mình đã viết: “À…” Cô nghĩ rồi nói: “Tôi nói cậu cố gắng học sẽ tiến bộ dần dần, cái này sao có thể gọi là qua loa đại khái được.”

Vạn Côn bị cô chọc cho tức nghẹn họng, trợn mắt bước lên trước một bước.

“Tôi nói xin lỗi cô, cô lại viết cho tôi cái này?”

Hà Lệ CHân vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu ta: “Không thì cậu bảo tôi phải làm sao?”

“Tôi…”

Vạn Côn bỗng cứng họng, sau đó quay lưng lại, giẫm chân lên cái bàn cạnh đó, thuận miệng nói: “Dù sao thì cũng không phải cái này.”

Hà Lệ Chân nhìn cậu, người thiếu niên đang đứng ngược sáng, đường nét một bên mặt tráng kiện đầy sức sống. Giống như Vạn Côn có thù oán gì với cái bàn kia, cậu ta vung chân đạp một cái, Hà Lệ Chân bèn mở miệng nói: “Cậu đừng làm hỏng nó.”

Vạn Côn quay lại nhìn cô.

Hà Lệ Chân nói: “Viết nhật kí chỉ là một hình thức để luyện văn viết chữ, thật ra cũng không có công dụng gì, hơn nữa, tôi viết cho cậu câu đó là thật lòng mong cậu có thể chăm chỉ học tập, trải qua thời gian vui vẻ khi còn trên ghế nhà trường. Ngoài ra, tôi cũng sẽ không qua loa đại khái với ai, mà đều đối xử bình đẳng với mọi người.”

“Sao?” Vạn Côn chau chặt hàng lông mày, Hà Lệ Chân nhìn thấy ánh mắt ánh lên vẻ “ông đây không tin” của cậu ta, cô vẫn đứng ngay người.

Sắc mặt Vạn Côn chợt đổi, giống như nắm chắc chứng cứ trong tay, cậu ta rút một quyển sổ tay khác giắt sau thắt lưng vứt lên bàn.”

“Đây là?”

Hà Lệ Chân bước qua xem, cuốn nhật kí này được giữ cẩn thận, còn rất mới, chỉ có hai vết hằn trên đó, có vẻ như là do Vạn Côn làm. Trên bìa cuốn vở có viết tên …Ngô Uy.

Bỗng nhiên cô cảm thấy răng mình ê buốt.

Vạn Côn nhìn chằm chằm vào Hà Lệ Chân, không nói một câu, có lẽ là đang chờ xem Hà Lệ Chân hoảng loạn khi “lời nói dối” bị vạch trần.

Hà Lệ Chân chậm rãi thở ra: “Tại sao cậu lại có nhật kí của người khác.” Không đúng, chính xác cô phải hỏi là: “Nhật kí đã được phát ra rồi, cuốn sổ của Ngô Uy thì chắc chắn phải ở trong tay em ấy, làm sao mà cậu lấy được nó.”

Vạn Côn không thèm quan tâm gì tới câu hỏi của cô, cậu ta chỉ vào cuốn sổ nói: “Câu nhận xét cô viết cho nó dài cả trăm chữ kín cả mặt giấy, nhưng chỉ viết cho tôi tám chữ, cô còn dám nói không phải chỉ làm cho có lệ với tôi.”

Hà Lệ Chân nói: “Có phải cậu lại đi bắt nạt Ngô Uy không?”

Vạn Côn lại nói: “Cô không biết xấu hổ lại còn dám đi nói là đối xử mọi người bình đẳng.”

Thoáng cái Hà Lệ Chân chợt cảm thấy tức giận. Cô vỗ một cái xuống cái bàn bên cạnh.

“Tôi hỏi có phải cậu lại đi bắt nạt Ngô Uy không!”

Vạn Côn cũng nóng nảy, cánh tay vung mạnh, cái bàn bị cậu ta hất ra xa một thước, quyển nhật kí trên bàn rơi xuống đất, đập bay lên một đống bụi.

Cậu ta tiến tới hai bước, đứng trước mặt Hà Lệ Chân, vẻ mặt hung hăng thô lỗ.”

“Dù ông có đi bắt nạt nó, thì cô có thể làm gì ông hả?”

Hà Lệ Chân giận run người: “Xem ra thầy Diêm và thầy Hồ còn chưa dạy dỗ cậu đủ đây mà, cậu đừng có gấp, lần này chưa đủ thì vẫn còn lần sau!”

Hà Lệ Chân quay phắt đi, Vạn Côn đứng sau cô hờ hững nói: “Được thôi, cô đi tìm họ đi, cũng chỉ là chịu ăn đòn chứ gì, có gì ghê gớm đâu.”

Hà Lệ Chân nhớ tới cảnh tượng trước đó, bước chân dần chậm lại. Cô bình tĩnh lại rồi mới từ từ xoay người, nói với Vạn Côn: “Tôi cũng không muốn để cậu phải bị đánh, cũng không trông mong cậu có thể chăm chỉ khi tới lớp như Ngô Uy nhưng ít nhất cậu cũng phải tuân thủ kỉ luật, không làm ảnh hưởng tới người khác chứ.”

“Còn nữa…” Hà Lệ Chân nhìn quyển nhật kí rơi trên mặt đất: “Cậu đánh giá chuyện gì cũng không nên chỉ nhìn một phía. Tôi viết cho Ngô Uy nhiều lời như vậy, là bởi vì em ấy viết trong nhật kí cũng rất nhiều. Trong học tập hay cuộc sống cũng vậy, cậu muốn nhận quả thì phải tự mình nỗ lực, không nên có suy nghĩ không làm mà hưởng.”

Vạn Côn đứng yên một chỗ, đầu nghiêng nghiêng nhìn Hà Lệ Chân, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.

Hà Lệ Chân coi như cậu ta đang suy nghĩ lời nói của cô, nhưng đợi một lúc cũng không thấy tiếng đáp lại.

“Em có hiểu không?”

Vạn Côn gật đầu, chập chạp đáp: “Nói cách khác, nếu như tôi viết nhiều hơn thì cô cũng sẽ viết cho tôi nhiều hơn, phải không.”

“…” Đôi lúc, cô thật sự muốn xem trong đầu cậu ta, không biết có sợi dây thần kinh nào khác với người bình thường không.

Vạn Côn nói rồi đi nhặt quyển nhật kí lên. Hà Lệ Chân bỗng cất tiếng: “Còn nữa!”

Vạn Côn quay người lại.

“Tôi cảnh cáo cậu, không được bắt nạt bạn bè.” Hà Lệ Chân nhìn chằm chằm vào mắt Vạn Côn, nghiêm túc nói: “Nếu như để tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không nể tình đâu.”

“Cô cứ việc nói thẳng là không cho tôi động vào thằng mập kia là được.” Vạn Côn biếng nhác nói: “Muốn tôi đừng động tới nó, thì lần sau đừng làm chuyện gì có lệ với tôi.” Nói xong, tư thế cậu ta giống như của một hoàng đế ban ân đại xá thiên hạ, đi lướt qua cô.

Hà Lệ Chân nghẹn họng nhìn cậu ta trân trân, cô thấy chắc suốt đời này mình cũng không còn thấy một học sinh thứ hai nào như vậy nữa.

Lúc tay Vạn Côn đặt lên cửa, Hà Lệ Chân lại nghĩ tới một chuyện.

“Cậu…”

Vạn Côn quay đầu lại: “Hả?”

Hà Lệ Chân nói: “Vết thương sau lưng cậu sao rồi. Thầy Diêm hình như có đánh trúng một chút phải không?”

Vạn Côn cười cười: “Ai nói với cô là đánh trúng một chút.”

“Cái gì?”

Vạn Côn nói: “Không có gì, cô không cần lo.”

“Sau đó cậu đã về sứt thuốc sao.”

“Ừ.”

Hà Lệ Chân biết ngay là cậu ta nói dối.

“Thân thể là của bản thân, cậu không thể chú ý hơn một chút được hả?”

Vạn Côn quay lại đối mặt với Hà Lệ Chân, sắc mặt âm u như mây đen giờ mới thấy chút ánh mặt trời.

“Tôi sống một mình, không có ai sứt thuốc cho hết.”

Hà Lệ Chân nói: “Cậu không có bạn sao? Ngô Nhạc Minh đâu?”

Vạn Côn không trả lời, quay lưng lại nói: “Nếu cô thật lòng lo lắng, vậy giúp tôi sứt thuốc đi.” Nói xong, cậu ta cũng không chờ Hà Lệ Chân trả lời, đã mở cửa đi ra ngoài.

Hà Lệ Chân đứng nguyên một chỗ, cô nghe bên ngoài có tiếng chuông, nhớ tới tấm lưng dày rộng của cậu ta, vành tai hơi nóng lên.

Chiều hôm đó, khi cô ngồi trong văn phòng, Bành Thiến đứng ở cửa sổ nói với cô: “Cậu nhìn xem, tiết thể dục của lớp 12-6 kìa.”

Hà Lệ Chân nghĩ thầm, dĩ nhiên cô biết chúng đang học thể dục trên sân. Thực tế là thời khóa biểu của lớp 12-6 cô còn nhớ rõ hơn cả Hồ Phi. Hà Lệ Chân đi tới cạnh cửa sổ, đứng cùng Bành Thiến đang cầm chén trà trong tay nhìn ra ngoài.

Trên sân có hai lớp đang học thể dục, ánh mắt cô khẽ di chuyển, tìm được bóng dáng của người thiếu niên kia. Có lẽ là vết thương sau lưng cậu ta đã đỡ phần nào cho nên hiện giờ mới đang chơi bóng cùng những người khác trên sân.

Hà Lệ Chân nhận ra đội đối phương là lớp 12-5. Cô cũng dạy ngữ văn cho lớp này, cô nhận ra học sinh dẫn đầu là Phó Lập, cũng là một học sinh khiến người khác nhức đầu.

“Cậu đoán bên nào sẽ thắng?” Bành Thiến nhìn ra sân bóng.

“Mình không rành bóng rổ.” Hà Lệ Chân nói.

“Ném bóng ghi điểm thôi, có gì mà không rành chứ.”

Hà Lệ Chân không đáp lại, Bành Thiến lại nói: “Mình thì cho là lớp 12-6 sẽ thắng.”

Hà Lệ Chân nhìn cô ta nhưng Bành Thiến không quay lại, luôn nhìn thẳng ra ngoài sân bóng: “Cậu nghĩ sao?”

Hà Lệ Chân đứng bên cửa sổ nhìn, cô muốn khách quan công bằng xem đấu bóng, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được vẫn dừng lại trên hình bóng một người.

Trong hai mươi phút thì Vạn Côn đã dẫn bóng mất mười phút. Cậu ta chơi toát mồ hôi liền vén áo lên lau lau mặt.

Mỗi lần cậu ta nhảy lên, các em nữ đứng gần đó đều hét toáng.

Chỉ một lúc, lớp 12-6 lại đang giữ bóng, khi trái bóng bay lên, thì có một học sinh nam nhảy lên tranh bóng làm đụng trúng một học sinh khác của lớp 12-5. Học sinh lớp 12-5 bị ngã đè lên giống như một cọng cỏ bèn nổi đóa. Phó Lập đi tới, đẩy cậu học sinh kia ra.

“Cha cha.” Bành Thiến như đang xem kịch vui: “Có chuyện rồi.”

Hà Lệ Chân thấy lo lắng, lại nhìn thấy học sinh hai lớp bắt đầu chia ra đứng thành hai phía, lớp 12-5 bên trái, đứng đầu là Phó Lập, lớp 12-6 bên phải, đứng đầu chính là…bọn Ngô Nhạc Minh tìm hết một hồi mới thấy Vạn Côn đang đứng đập đập giày vào cây cột gắn bảng bóng rổ.

Trong giày cậu ta hình như có cát lọt vào, hạt cát cộm vào chân làm cậu không thoải mái, cho nên mới đập giày giũ sạch cát mới thôi.

Vạn Côn không mở miệng, thành viên lớp 12-6 cũng không dám nói lời nào. Phó Lập chỉ vào Vạn Côn chửi: “Vạn Côn, mày đừng có giả bộ dọa dẫm! Ai sợ mày!”

Vạn Côn cầm chiếc giày đã sạch cát, mang lại vào chân, sau đó mới từ từ đi ra đứng phía trước. Cậu ta chơi bóng nên người rất nóng nực, áo cũng cuốn lên một nửa, lộ ra cả vùng bụng, trông giống như một tên lưu manh, cậu ta nhìn Phó Lập mỉm cười hòa nhã, nhướn mày nói: “Ngại quá, tao giả bộ dọa dẫm người ta quen rồi, mày có ý kiến gì?”

Phó lập tức tối phồng cả lỗ mũi, vung nắm đấm lên tức thì.

Hà Lệ Chân đứng trong phòng quát lên: “Thầy Hồ đâu rồi? Nhanh đi tìm thầy ấy!”

Cô cúi đầu mở điện thoại muốn gọi cho Hồ Phi. Bành Thiến bên cạnh thấy có chuyện hay, bèn thốt lên: “Mạnh quá đi.”

Hà Lệ Chân quay đầu lại nhìn, chỉ trong chớp mắt, Phó Lập đã bị Vạn Côn đốn ngã, cậu ta bị đè xuống đất, không còn đường đánh trả. Học sinh lớp 12-5 không chịu nổi nữa, không biết là ai thét lớn một tiếng, cả hai lớp bắt đầu nhào vào nhau ẩu đả. Những đứa khác đứng quanh đó hiếm khi chứng kiến cảnh đánh nhau chân thực như thế này, đi ra chỗ cách chừng năm mét, tìm một nơi quan sát tốt, ai vỗ tay thì vỗ tay, ai chụp ảnh thì cứ chụp ảnh.

Hà Lệ Chân vội vàng đến muốn khóc: “Bành Thiến cậu đừng đứng đó nữa!”

“Suỵt.” Cuối cùng Bành Thiến cũng dời ánh mắt đi, thoải mái nói với Hà Lệ Chân: “Không có chuyện gì đâu, cậu nhìn xem, tới rồi kìa.”

Hà Lệ Chân bước tới nhìn, quả nhiên đã có vài người xông về phía sân bóng. Hồ Phi, Diêm Nhuệ Bình, và mấy thầy giáo khác, họ đều cầm gậy trong tay xông tới.

Nhốn nháo một hồi lâu, Vạn Côn và Phó Lập bị Diêm Nhuệ Bình lôi đi. Lúc Vạn Côn bước ra khỏi đám đông, hình như có liếc mắt nhìn về phía phòng làm việc.

“Thật là tốt.” Bành Thiến chợt nói.

Hà Lệ Chân bối rối: “Sao cơ?”

Bành Thiến ung dung nói: “Tuổi trẻ, thật là tốt.”

“…” Hà Lệ Chân vẫn giữ thái độ phải đối đối với loại tuổi trẻ như thế này.

“Mình và bạn trai chia tay rồi.”

Bành Thiến bất thình lình nói một câu khiến Hà lệ Chân giật mình. Cô nhìn Bành Thiến, ánh mắt cô ấy không dời đi, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“…Sao vậy?” Hà Lệ Chân hỏi.

“Cậu ta đang làm ở cục công thương, lại nhỏ hơn mình bốn tuổi.” Gương mặt Bành Thiến không chút biểu cảm, cô ta nói: “Mới tốt nghiệp chưa bao lâu.”

Quan hệ giữa Bành Thiến và Hà Lệ Chân rất tốt, bình thường cũng hay đi ăn, đi dạo chung với nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên Bành Thiến đề cập với Hà Lệ Chân chuyện bạn trai của cô ta.

“Cho nên mới nói.” Bành Thiến đổi thành vẻ mặt bất cần, nhìn Hà Lệ Chân: “Người trẻ tuổi sẽ không nói chuyện lâu dài đâu.” Cô ta bưng ly trà, ủ trong tay giống như bây giờ đang là mùa đông.

“Nhất là đàn ông…” Bành Thiến nói: “Giống như thế này đây, hăng hái lúc ban đầu, chuyện gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói, thật lòng biết bao, chân thật biết bao. Nhưng nhiệt tình qua đi cũng nhanh hơn người khác.”

Cuối cùng, cô ta nhấp một ngụm nước: “Trẻ con, chỉ thích chơi đùa.”

Nói xong, cô ta quay người, một câu an ủi Hà Lệ Chân cũng không kịp nói, cô ta đã quay trở lại chỗ ngồi của mình rồi.

Hà Lệ Chân chầm chậm quay đầu đi, đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía sân thể thể dục.

Một cô bé đuổi theo chạy tới bên cạnh Vạn Côn, đưa cho cậu ta một chai nước. Diêm Nhuệ Bình bảo cô bé đi trước, cô bé cũng không chịu thua, cố chấp nhét chai nước vào lòng Vạn Côn. Cậu ta chỉ hờ hững liếc cô bé một cái rồi vặn nắp ra uống.

Tiếng ồn ào phía sau vẫn còn vang lên giữa sân bóng. Có cơn gió đi qua, cuốn theo cát bụi và lá cây khô mục.

Hà Lệ Chân đứng gần bệ cửa sổ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên sân, cô khẽ cười rồi quay người đi khỏi đó.