“Mau xin lỗi cô em nhanh!” Diêm Nhuệ Bình giận dữ nói.

Vạn Côn không hé răng, ánh mắt rơi trên mặt Hà Lệ Chân, trái tim Hà Lệ Chân nhảy lên thình thịch.

Diêm Nhuệ Bình thấy cậu ta không chịu nói tiếng nào không kiềm được nóng giận, cây lau nhà trong tay lại chực giơ lên.

“Vạn Côn!” Bỗng Hà Lệ Chân kêu lên, Diêm Nhuệ Bình dừng tay lại, quay sang nhìn cô.

Hà Lệ Chân nghiêm mặt nhìn Vạn Côn: “Em nói đi, chuyện hôm nay em làm là đúng hay sai.”

Vạn Côn không trả lời, Diêm Nhuệ bình mắng: “Thằng này…”

“Thầy Diêm.” Hà Lệ Chân nói với Diêm Nhuệ Bình: “Tôi muốn nói với em ấy mấy câu.”

Mấy lời răn đe ngẹn lại trong họng, Diêm Nhuệ Bình gật đầu, đứng sang bên cạnh Hồ Phi, Hồ Phi đưa qua một ấm trà, ông cầm lấy, uống ừng ực mấy hớp.

Hà Lệ Chân nhìn thẳng vào mắt Vạn Côn, nghiêm túc nói: “Nếu em không muốn đi học, em có thể ngủ gật trong giờ hoặc có thể không đến lớp. Nhưng khi em đã bước vào lớp học rồi, thì bản thân là một học sinh, em có nghĩ vụ phải chăm chỉ nghe giảng, không có quyền được làm ảnh hưởng tới các bạn học khác! Lần này, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu để có lần tiếp theo, tôi xin em không cần có mặt trong giờ dạy của tôi nữa.”

Vạn Côn vẫn đứng im lặng cúi đầu nhìn cô.

Trong đôi mắt cậu ta như có một ngọn lửa màu đen rừng rực cháy, không tỏ ra sợ hãi, chỉ có một suy nghĩ ẩn sau ý cười sâu xa trong đó. Trái tim của Hà Lệ Chân, lời nói của Hà Lệ Chân, hai điều này đứng tách biệt thành hai.

Cô đang xin thay cho cậu.

Đúng vậy, cho dù là Vạn Côn hay là Hà Lệ Chân đều nhận ra điều này. Hà Lệ Chân không bắt cậu xin lỗi, bởi vì trong mơ hồ, cô biết rằng còn có Diêm Nhuệ Bình và Hồ Phi ở đây, không đời nào cậu ta sẽ mở miệng nói điều đó.

Có thể những thầy cô khác không hiểu, nhưng cô thì biết, cô biết con người này bướng bỉnh thế nào, giống như một tảng đá chịu gió chịu sương trong công trình xây dựng, bền bĩ nhẫn nại không có giới hạn.

Khi Diêm Nhuệ Bình nhàn nhã cùng Hồ Phi ngồi bên cạnh uống trà, Hà Lệ Chân phê bình hai người họ mấy câu, sau đó nói: “Chuyện ngày hôm nay coi như cho qua, tôi mong các em sẽ không tái phạm, thầy cô vẫn sẽ tin tưởng các em. Hai đứa đi đi.”

Vạn Côn cười khẩy, không nói bất cứ điều gì đã cùng Ngô Nhạc Minh đeo lại ba lô quay người ra ngoài.

“Ơ…”Diêm Nhuệ Bình không ngờ mọi chuyện lại như vậy, Hà Lệ Chân đứng cản trước mặt ông: “Thầy Diêm, chuyện lần này coi như kết thúc.”

Hồ Phi bước lại nói: “Cô mà không trừng trị bọn chúng nghiêm khắc, lần tới chúng vẫn sẽ có thái độ này. Bọn chúng cảm thấy cô dễ bị bắt nạt, sau này giờ học của cô sẽ không yên ổn đâu.”

Hà Lệ Chân nói: “Cho các em ấy một cơ hội, lần sau nếu còn như vậy nữa, tôi sẽ không bỏ qua.”

Hai thầy giáo nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng thở dài, Diêm Nhuệ Bình nói: “Các cô…đúng là dễ mềm lòng. Loại như bọn nó sẽ không có chuyện thay đổi đâu. Lần này chỉ là gây rối nho nhỏ, cô vẫn chưa chưa chứng kiến lúc nó thực sự quậy tung lên đâu.”

Hà Lệ Chân hơi cúi đầu, cùng hai thầy giáo đi ra hành lang, cô nhìn lớp xi măng xám ngoét nói: “…Vậy sao.”

Khi quay lại văn phòng, Hà Lệ Chân ngồi trước bàn của mình, có cảm giác mệt rã cả người.

Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, cô quay lại thấy Ngô Uy mắt rưng rưng nước đang đứng ở cửa.

“Ơ kìa.” Hà Lệ Chân không biết nên khóc hay nên cười: “Ngô Uy, mau vào đây, em sao vậy?”

“Cô Hà…” Ngô Uy đi vào, vẻ mặt như đưa đám, nước mắt nước mũi mếu máo: “Cô ơi, tất cả đều là lỗi của em.”

“Cái gì mà lỗi của em?”

“Nếu không phải tại ở trên lớp em đọc sai đề…”

Khi cơn giận qua đi, Hà Lệ Chân nhớ tới câu “độc thượng thanh lâu” kia, cũng cảm thấy buồn cười nhưng vì để ý tới tâm trạng của Ngô Uy nên đành nhịn lại.

“Không có gì đâu, không phải lỗi của em.”

“Nhưng…”

“Nào, đừng khóc.” Hà Lệ Chân vỗ bả vai núc ních của cậu bé: “Đừng để chuyện này trong lòng, là con trai, bao nhiêu tuổi rồi mà động một chút còn khóc.”

Ngô Uy hít mũi, cố nín khóc.

Hà Lệ Chân nói: “Được rồi, quay về và quên chuyện này đi.”

Ngô Uy đáp vâng: “Vậy em về trước.”

“Ừ…à!” Hà Lệ Chân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cô gọi Ngô Uy lại: “Có chuyện gì ạ?”

“Em…”Cô nghĩ nghĩ rồi nhìn xung quanh, Hồ Phi chưa quay lại, Lưu Dĩnh đang xem sách, còn Bành Thiến thì đang lên mạng. Cô đứng lên, nói với Ngô Uy: “Em ra đây, chúng ta nói chuyện.”

Ngô Uy đi theo Hà Lệ Chân ra hành lang, cô hỏi nhỏ: “Có phải Vạn Côn tìm em gây chuyện không?”

Nhắc tới Vạn Côn, Ngô Uy hơi sợ bèn rụt cổ lại.

Hà Lệ Chân chợt cảm thấy, hình ảnh một Ngô Uy ngoan ngoãn, giống như một con chim nhồi bông tròn, cổ rút lại, bên dưới đùn ra một lớp thịt.

“Không…không còn.”

Không còn.

Không uổng công là giáo viên dạy văn, cô bắt lấy điểm này hỏi ngay: “Trước đây Vạn Côn từng tìm em gây chuyện sao?”

Ngô Uy nói: “Cũng không phải là gây sự gì đâu ạ.”

Hà Lệ Chân nhớ lại lúc trên lớp Vạn Côn liếc nhìn Ngô Uy, ánh mắt đó, giống như của một con sư tử oai hùng trên thảo nguyên đang nhìn chòng chọc vào con ngựa vằn béo ngớ ngẩn đang không biết chuyện gì, ăn không ăn, xé không xé, chỉ nhìn gườm gườm như vậy.

“Ngô Uy, nếu như Vạn Côn tìm em kiếm chuyện, em phải nói cho cô biết.” Khi Hà Lệ Chân nói ra những lời này, bỗng chốc cô có ảo giác mình mang dũng khí hóa thân thành một đại ca giang hồ. Kiểu như cậu có chuyện gì cứ báo cáo với tôi.

Cũng không biết là có làm được hay không…

Ngô Uy nước mắt nước mũi tèm lem gật đầu, Hạ Lệ Chân còn nói thêm: “Em có viết không?”

Ngô Uy ngạc nhiên: “Viết ạ?”

“Ừ.”

“Có ạ.” Ngô Uy rút trong túi ra một cây bút bi đưa cho Hà Lệ Chân: “Có giấy không?”

Ngô Uy lại lấy ra một cuốn vở, Hà Lệ Chân mở ra, viết lên mặt giấy một hàng chữ số. Ngô Uy nhìn thấy, hỏi: “Đây là gì ạ?”

“Là số di động của cô.” Hà Lệ Chân trả lại bút cho Ngô Uy: “Nếu như Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh tới kiếm chuyện với em, phải lập tức gọi cho cô ngay.”

Ngô Uy chợt cảm động tới muốn khóc, Hà Lệ Chân vội an ủi cậu: “Em về đi, thu nhật kí lại nhé.”

“Vâng!”

Ngô Uy rất tốt, có điều làm việc chưa có hiệu quả cao, nhờ cậu ta thu lại nhật kí, mãi cho tới khi tan học mới giao lại cho cô. Mọi chuyện xảy ra hôm nay từ sáng tới tối làm Hà Lệ CHân đã rất mệt mỏi, nên cô đem chồng nhật kí bỏ vào ba lô mang về nhà xem.

Hai tiếng sau.

Hà Lệ Chân ngồi trước bàn làm việc, nhìn con cá vàng đang thổi bong bóng, lại nhìn chồng nhật kí trên bàn.

Tập nhật kí này nhìn rất quen, ngay cả chữ kí nhìn cũng thật quen mắt.

Không phải cậu ta bỏ đi rồi sao?

Làm sao vẫn còn nộp được nhật kí?

Để viết gì đó chọc giận cô sao?

Hà Lệ Chân hừ giọng, con cá vàng bị tiếng động phát ra làm giật mình xoay người đưa mông ngay mặt Hà Lệ Chân. Hà Lệ Chân tức giận mở nhật kí ra xem, cô lật trang đầu tiên. Phía dưới bên phải trang đầu tiên, chữ của Vạn Côn rồng bay phương múa trông rất khó coi.

Cậu ta viết cho Hà Lệ Chân ba chữ…

[Em xin lỗi.]

Hà Lệ Chân nhìn ba chữ này á khẩu không nói được gì, thật lâu sau nói định thần trở lại. Cuối cùng, cô nâng bút lên, định phê một câu, nhưng cánh tay cầm bút nâng một hồi lâu vẫn cứng ngắc, cô không nghĩ ra nên viết cái gì. Sau đó, Hà Lệ Chân khép vở lại, bật một tiếng cười hì.

“Thằng nhóc ranh…” Hà Lệ Chân cười mắng, viết lên tám chữ.

[Chăm chỉ học, sẽ tiến bộ từng ngày.]

Đến tiết học sau, Vạn Côn không đến trường, Hà Lệ Chân gọi Ngô Uy, bảo cậu phát nhật kí cho mọi người.

Lúc Ngô Uy lên văn phòng lấy nhật kí, khuôn mặt tràn ngập vui vẻ, nhìn thấy Hà Lệ Chân giống như gặp dược Bồ Tát, đôi mắt tỏa sáng, cậu ta đã coi cô là hoa tiêu chỉ đường của cuộc đời mình.

Hà Lệ Chân cảm thấy xấu hổ khi giao nhật kí cho cậu ta, Ngô Uy lôi trong cặp sách của mình ra đủ thứ đồ, lục lọi bên trong sau đó lấy ra một cái gào mên nhỏ, đặt lên bàn Hà Lệ Chân, rồi ôm lấy chồng nhật kí nói với Hà Lệ Chân: “Cô ơi, đây là đặc sản quê em, do mẹ em làm, mẹ em bảo mang một ít mời cô.”

“Đặc sản?” Hà Lệ Chân nhìn cái gào mên trên bàn, cô mở ra, bên trong xếp sáu cái bánh nhỏ, bên ngoài bọc lá màu xanh, bên trong là gạo nếp màu trắng tinh, có vẻ là một món bánh ngọt.

“Cô ăn một cái thử đi.”

Hà Lệ Chân nhìn cặp mắt đầy chờ mong của Ngô Uy, cầm lấy một chiếc, bỏ vào miệng.

Nói thật lòng, bánh này có vị hơi là lạ.

Đây đúng là bánh gạo nếp nhưng lại không hoàn toàn là vậy, trong lớp gạo nếp có nhân bánh, Hà Lệ Chân cắn một nửa, phát hiện nhân bên trong xanh mướt, cô nhai nhai, có cảm giác giống như đang ăn cỏ.

“Sao ạ?” Ngô Uy hỏi: “Tối qua mẹ em làm đấy.”

Cô nhìn Ngô Uy nói: “Ừ, rất ngon.”

“Vậy cô ăn nhé, tối em sẽ tới lấy gào mên.”

“…Ừ.”

Ngô Uy đi rồi, Bành Thiến mới quay sang: “Ái chà, cô Hà có cái gì ngon thế.”

Hà Lệ Chân đưa gào mên qua cho cô ta: “Cô nếm thử đi.”

Bành Thiến rất có hứng thú với chuyện ăn uống, trượt ghế qua, cầm lấy một cái cho vào miệng, sau đó lông mày xoắn xuýt hết lại với nhau.

“Cái gì đây? Sao lại tanh thế này.”

Hà Lệ Chân lắc đầu: “Không biết, nghe nói là đặc sản.”

Hồ Phi đi vào, Hà Lệ Chân lại đưa cái gào mên tới: “Thầy Hồ, anh cũng ăn một miếng đi.”

Hồ Phi vắt áo lên ghế hỏi: “Cái gì vậy?”

“Của học sinh tặng.”

Hồ Phi vừa cầm vừa nói: “Học sinh nào?”

“Là Ngô Uy lớp chúng ta.” Hà Lệ Chân nói.

Bành Thiến ngồi bên cạnh bổ sung: “Là cậu nhóc mập mập ấy.”

Hồ Phi gật đầu: “Ừm, là một học sinh ngoan đấy.” Anh ta vừa ăn vừa nói: “Nhưng trí nhớ…” Anh ta là một giáo viên, không tiện hình dung về khả năng của học sinh như vậy, bèn thay đổi cách diễn đạt: “Là một cậu bé hơi quá thật thà.”

“Ha.” Bành Thiến cười, Hồ Phi cũng cười theo.

“Thằng bé học rất chăm.” Hà Lệ Chân nói.

“Đúng, là học sinh chăm học nhất lớp 12-6.” Hồ Phi lại nói: “Tương lai thằng nhóc này nhất định rất sáng sủa.”

“Phải rồi, cô Hà.” Hồ Phi nhớ tới gì đó bèn nói với Hà Lệ Chân: “Cô tới đây một chút, tôi có chuyện cần nói với cô.”

Hà Lệ Chân theo thầy Hồ ra ngoài, Hồ Phi hỏi cô: “À, chuyện thầy Lý, cô nghĩ thế nào?”

“Hả?” Hà Lệ Chân chưa nghe rõ: “Thầy Lý làm sao?”

“Sao? Cô không biết à?” Hồ Phi ngờ vực nói: “Lý Thường Gia, trường trung học Dục Anh, anh ta nói với cô…” Giọng Hồ Phi nhỏ dần: “Nói về chuyện lớp bổ túc.”

Hà Lệ Chân hít sâu.

Gần đây nhiều chuyện xảy ra quá làm cô ném chuyện này lên chín tầng mây.

“Cô quên rồi hả.” Hồ Phi nói.

Hà Lệ Chân không suy nghĩ nói: “Mấy hôm nay bận quá, tôi cũng không nhớ.”

“Vậy cô có đi không?”

Hà Lệ Chân nói luôn: “Tôi đi.”

Thấy cô trả lời chắc chắn như thế, Hồ Phi thấy ngạc nhiên: “Cô quyết định rồi sao?”

“Vâng.”

Nếu là mấy ngày trước, có thể Hà Lệ Chân sẽ còn đắn đo suy nghĩ, nhưng bây giờ, cô không làm được nhiều như vậy.

Có trời mới biết tới lúc nào Vạn Côn mới có thể trả lại tiền cho cô, nếu như không có tiền, Hà Lệ Chân cảm thấy nhất định cuộc sống của mình sẽ bị ảnh hưởng.

Cứ để cho cô làm một kẻ tầm thường thôi, cầm được nhân dân tệ trong tay mới yên tâm.

“Được, tôi sẽ đi nói với thầy Lý.” Hồ Phi nói: “Nhất định anh ta sẽ rất vui.”