Ngô Minh dẫn theo hai người Uyển Thanh cùng nhau đi tới điểm hẹn của Trân Lung cờ cục. Khi cả ba tới nơi chỉ thấy xung quanh là một đám ô hợp đứng bao quanh. Tô Tinh Hà râu tóc bạc phơ ngồi một bên trấn giữ cục diện.

Ông ta là đệ tử của Vô Nhai Tử, năm ấy Vô Nhai Tử bị Đinh Xuân Thu ám hại, vì muốn bảo vệ tinh mạng của mình nên Tô Tinh Hà đã giả câm điếc tiếp tục sống. Chính vì thế nên ông ta còn được gọi là Lung Á tiên sinh.

Ngô Minh tiến tới chào hỏi một câu sau đó cũng lui sang một bên. Hắn quan sát ván cờ trên vách đá quả nhiên là nó y như trí nhớ của hắn. Với thế cờ này hắn tin tưởng bất cứ lúc nào mình cũng có thể phá giải. Nhưng tiếp theo đó Ngô Minh đã nhìn thấy được đại địch của mình xuất hiện.

Tiếng hô vang từ xa khiến mọi người đều nghe thấy.

“ Tinh Túc lão tiên pháp lực vô biên.”

“ Tinh Túc lão tiên pháp lực vô biên.”

Đinh Xuân Thu ngồi trên kiệu được một đám đệ tử đưa tới. Cả đám nịnh hót liên tục tung hô tên của hắn ta. Ngô Minh vừa nhìn thấy hắn ta chỉ muốn xông tới giết chết lão già chết tiệt này đi nếu không phải hai nữ vẫn còn ở đây Ngô Minh sợ liên lụy thì đã lập tức ra tay.

“ Cho ngươi sống một chút, lát nữa có cơ hội ta nhất định sẽ đòi lại món nợ mà ngươi đã thiếu.Hôm nay nhất định ngươi không thoát mà rời khỏi đây.”

Ngô Minh tự tin hứa với lòng mình. Ngay sau đó một kẻ mà Ngô Minh không ngờ tới đã xuất hiện. Kẻ này mới thật sự làm hắn bất ngờ.

“ Đoàn Dự hắn cũng tới, khí thế này là thế nào?”

Ngô Minh nhìn thấy Đoàn Dự xuất hiện thứ đầu tiên mà hắn cảm nhận được chính là khí thế ngút trời mà tên này sở hữu. Khí thế này không thể nào giả, nó thể hiện thực lực của Đoàn Dự vô cùng kinh khủng.

“ Sao lại thế này được, Đoàn Dự tên này thật ra đã làm gì mà võ công lại tinh tiến nhanh như vậy. Rõ ràng là đột phá quá nhanh công lực vẫn còn chưa kiểm soát hết nên mới biểu hiện ra bên ngoài nhiều như vậy.”

Ngô Minh quan sát thì có thể thấy Đoàn Dự tên này chỉ là mới đột phá gần đây. Hắn vẫn còn chưa kiểm soát được hết sức mạnh của mình nên mới để nó tràn ra ngoài tạo nên khí thế lớn như thế.

Đoàn Dự vừa tới nhìn thấy Ngô Minh đã hét lên.

“ Cẩu tặc thì ra là ngươi ở đây, ngươi hại ta nhà tan cửa nát mau nạp mạng.”

“ Muốn chết.”

“ Ầm”

Kiếm khí từ hai bên tung ra va chạm vào nhau. Ngô Minh lúc này mới thật sự bất ngờ. Tên Đoàn Dự này lại như cũ học được Lục Mạch Thần Kiếm. Cái này cũng dễ giải thích vì mấy lão hòa thượng Thiên Long Tự ấy điều học một kiếm,Đoàn Dự muốn học chỉ cần từ một người học lại một kiếm là xong. Cái Ngô Minh bất ngờ chính là uy lực mà một kiếm Đoàn Dự xuất.

“ Vậy mà ngang hàng?”

Mọi người xung quanh mồ hôi chảy hột. Một vô ảnh vô tức kiếm khí vừa rồi quá rung động lòng người. Trước đây bọn họ còn chưa tin tưởng trên đời thật sự có loại võ công như thế này nhưng hiện tại chứng kiến thật quá mức kinh khủng. Như thế này lúc giao đấu sao có thể tránh né. Loại võ công như vậy ai có thể đề phòng.

“ Hai người này không thể chọc.”

“ Võ lâm ngày càng có nhiều cao thủ xuất hiện.”

Cả hai người giao thủ chỉ một chiêu nhưng đã để cho tất cả kiêng kị. Ngay cả Tô Tinh Hà cùng Đinh Xuân Thu một bên cũng phải chú ý, kiêng kỵ mấy phần.

“ Không ngờ tên phế vật ngươi cũng có được ngày hôm nay, công lực ngươi ít nhất cũng hơn trăm năm. Không hơn thế đó nhiều, ngươi rõ ràng không phải tự mình luyện ra. Đánh chiêu cũng không xuất ra được nửa phần công lực đang có. Phế vật đúng là phế vật.”

Ngô Minh vừa rồi ra chiêu đã dùng 6 phần công lực có thể nhìn thấy Đoàn Dự là toàn lực xuất kích. Có thể thấy được chênh lệch cả hai không hề lớn nếu nói về công lực. Ngô Minh đã bất đầu cảm thấy kiêng kỵ tên mặt trắng này. Nếu hắn mà nắm giữ toàn bộ công lực mình đang có rất có thể sẽ đánh được với Ngô Minh một trận ra trò.

“ Thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra với hắn.”

Ngô Minh thật sự thắc mắc bí mật của Đoàn Dự. Cả hai đang định ra chiêu tiếp tục thì đã thấy được Tô Tinh Hà lên tiếng. Hắn cả đời giả câm giả tiếng vừa lên tiếng đã rung động toàn trường. Đây chẳng phải nói ông lão này đã lừa được cả thiên hạ sao.

“ Hai vị công tử hôm nay là kỳ hội không phải võ hội. Ân oán của hai vị xin để dịp khác mà xử lý. Nếu muốn đánh nhau xin các vị rời khỏi đây xuông dưới núi mà đánh.”

“ Tại hạ Đoàn Dự Đoàn thị đại lý. Thật xin lỗi tiên sinh, tôi đã quá lỗ mãng.”

Đoàn Dự khuôn mặt hăm dọa nhìn qua Ngô Minh.

“ Ta và ngươi hôm nay ân oán gác qua một bên. Khi kỳ hội kết thúc lúc đó ân oán của chúng ta sẽ tính toán một lần.”

“ Ta luôn chờ đợi ngươi tới, bất cứ lúc nào ta cũng sẵn lòng đưa ngươi đi một đoạn. Phế vật mãi mãi chỉ là phế vật.”

Nghe được Ngô Minh khiêu khích Đoàn Dự tay nắm chặt lấy cây quạt giấy của mình cố nén đi tức giận. Ngô Minh thật sự muốn chọc cho tên này lao tới đánh mình. Với trình độ hiện tại của Đoàn Dự nếu không có bài tẩy đánh với Ngô Minh chỉ có chết không có sống. Ngô Minh cũng không muôn để tên này có thời gian trưởng thành. Chính vì thế dù thế nào đại hội này kết thúc hắn đã có cho mình hai mục tiêu cần ra tay.

“ Huynh nhìn cô gái bị trói kia hình như là cô gái hôm trước chúng ta thấy.”

Ngữ Yên một bên nói ra, chỉ tay về phía A Tử đang bị trói một góc. Ngô Minh quả thật không có để ý qua, lúc này mới nhìn lại.

A Tử cô gái này hôm đó sau khi chạy đi đã gặp phải đám người Đinh Xuân Thu bị hắn bắt nhốt tại chỗ. Ngay lúc này A Tử cũng đã nhìn thấy được Ngô Minh hét loạn lên.

“ Sư phụ chính là hắn, hắn đã cướp Thần Mộc Vương Đỉnh của con, còn giết chết nhị sư huynh. Chính là hắn.”

Nghe lời này Ngô Minh thật sự hối hận. Hối hận là hôm đó không một chưởng đánh chết cô gái này. A Tử thật sự đã oán hận Ngô Minh. Với suy nghĩ của mình A Tử nghĩ rằng mình bị bắt chính là vì Ngô Minh không ở lại cứu nàng để nàng bị bắt lại. Chính vì thế cô muốn trả thù Ngô Minh qua bàn tay của Đinh Xuân Thu.

Đinh Xuân Thu lúc này không nói gì. Hắn bị dung mạo của Ngô Minh làm cho rối trí từ nãy đến giờ. Mấy chục năm nay hắn không đêm nào ngủ ngon giấc hắn luôn lo sợ Thi Quỷ tên đó sẽ lẻn vào phòng giết chết mình. Cuộc sống như thế cứ kéo dài giầy dò Đinh Xuân Thu. Thời gian gần đây tin đồn Thi Quỷ tái xuất một lần nữa ám ảnh lấy hắn. Vừa nhìn thấy Ngô Minh bộ dạng hắn lại nhớ tới người thanh niên năm ấy mình nuôi nhốt hành hạ. Quả thật có nhiều điểm quá tương đồng. Nếu không phải nhìn Ngô Minh còn quá trẻ Đinh Xuân Thu thật sự sẽ tin đây là Thi Quỷ.

“ Vị công tử này lời tiểu đệ tử ta nói có phải là sự thật?”

“ Là thật thì sau? Là giả thì sao?”

“ Nhị đồ đệ của ta chết là bởi cực âm chân khí, chắc chắn là kẻ tu luyện một môn công phu âm tính cực mạnh. Vừa rồi công tử ra chiêu uy mãnh cương dương không thể nào là kẻ đã rat ay. Một người không thể cùng chứa trong người hai luồng chân khí vừa cực âm cực dương được.”

“ Ngươi chắc chắn là như vậy.”

Ngô Minh hai bên tay một bên nổi ra đao lửa một bên bốc lên hàn khí, khói tỏa ra. Đinh Xuân Thu hai mắt xoe tròn nhìn không chớp mắt. Thứ hắn đang thấy đã phá vỡ toàn bộ kiến thức võ học mà hắn tin tưởng cả cuộc đời. Một người sao có thể tur a hai loại chân khí đối nghịch với nhau như thế này.

“ Ngươi không bị chúng mâu thuẩn mà bạo thể?”

“ Ta còn sống ở đây tất nhiên là không bị. Bây giờ ngươi tin ta đã giết tên đó đi.”

“ Thôi bỏ đi, tên vô dụng đó đắc tội ngươi xem như đáng tội.”

Ngô Minh cũng không ngờ Đinh Xuân Thu này lại vô tình vô nghĩa như vậy. Dù gì tên kia cũng là đệ tử của hắn mấy chục năm, vừa nhìn thấy Ngô Minh có chút bản lĩnh đã hèn nhát không dám ra tay. Ngô Minh đã cố ý ép nội lực lại để nhìn bên ngoài hai luồng chân khí mình có vẻ yếu ớt nhất có thể nhưng xem ra Đinh Xuân Thu vẫn còn e ngại, dù đã biết Ngô Minh giết đệ tử mình vẫn làm còn rùa rút đầu không quan tâm.

Không chỉ Đinh Xuân Thu tất cả mọi người ở đây đều e ngại. Từ chiêu kiếm đầu tiên với Đoàn Dự Ngô Minh đã là nhân vật không thể chọc với mọi người nói gì tới khi hắn thể hiện ra hai luồng đối nghịch chân khí lúc vừa nãy.

Ngay sau đó cả đám đệ tử của Tô Tinh Hà cũng chạy tới. Cả đám dàn hàng trước mặt Đinh Xuân Thu muốn bảo vệ sư phụ mình.

“ Sư phụ chúng đệ tử tới trễ.”

“ Là chúng con vô dụng không ngăn được tên ác tặc này lên đây.”

“ Sư phụ có người mượn danh nghĩa của chúng ta phát ra thiệp mời đi khắp thiên hạ. Hiện tại dưới núi còn rất nhiều người kéo lên. Đệ tử ngu dốt vẫn chưa tìm ra được mục đích của hắn.”

Người tới chính là các đệ tử của Tô Tinh Hà gồm Khang Quảng Lăng, Cẩu Độc, Phạm Bách Linh, Ngô Lãnh Quân, Tiết Mộ Hoa. Cả ba thay nhau báo cáo mọi việc với sư phụ của mình.

Ngô Minh nghe qua cũng biết nhận định của mình là đúng, có kẻ muốn lợi dụng đại hội lần này để làm cái gì đó khác.

Đinh Xuân Thu cười nói một bên.

“ Sư huynh các đệ tử của huynh đều là một đám vô dụng, huynh xem bọn chúng nói ra như thế là muốn đổ trách nhiệm lên người ta sao? Ta gọi đám ô hợp giang hồ đó tới làm gì?”

Đinh Xuân Thu lập tức phủ định không phải là mình làm việc này. Ngay sau đó một loạt nhân vật đã đồng loạt xuất hiện.

“ Biểu ca huynh ấy tới rồi.”

Ngô Minh nhìn sang đã thấy Mộ Dung Phục cũng đã tới. Cùng lúc đó là Cưu Ma Trí cùng Tứ Đại Ác Nhân. Nhưng thứ mà lúc này Ngô Minh kinh ngạc nhất lại chính là ánh mắt của Đoàn Dự. Vừa thấy Đoàn Diên Khánh Đoàn Dự đã nhìn đảo điên không muốn đối diện,sau đó lại lén nhìn sang. Đôi mắt này hoàn toàn không phải là một người địch nhân nhìn nhau.

“ Chẳng lẽ tên này đã biết sự thật thân thế của mình?”