“ Chúng ta xuất phát thôi.”

“ Lần này chúng ta trở về cũng không gặp được mẫu thân, không biết khi người mà quay lại có trách mắng không?”

Cả ba người Ngô Minh đã chuẩn bị đủ hành trang để tiếp tục lên đường. Ở lại đây hơn một tháng cũng không thấy Vương phu nhân trở về, Ngô Minh cùng hai nữ cũng phải lên đường. Ngô Minh đã dặn dò người ở nhà nếu Vương phu nhân có quay về lập tức báo cho hắn. Lần này trở về lại không nghe được tin tức gì của Vương phu nhân Ngô Minh cũng có chút lo lắng.

Hiện tại hắn không biết Vương phu nhân đã đi đâu, chắc chắn là cùng Đoàn Chính Thuần rời đi, gia nhân trong nhà cũng có nói qua việc này nhưng không hề nói là đi đâu. Ngô Minh chỉ sợ là mẫu thân mình lại bị tên kia lừa gạt mà thôi. Đoàn Chính Thuần võ công không giỏi nhân cách cũng không ra gì nhưng tuyệt kỹ tán gái hắn lại vô cùng cao thâm. Vương phu nhân ngoài miệng luôn tỏ ra căm hận hắn ta nhưng thật sự trong lòng vẫn còn vương vấn hắn.

Ngô Minh cũng không loại trừ khả năng Vương phu nhân mềm lòng đã cùng với Đoàn Chính Thuần đi đâu đó. Nếu không phải tính cách của Đoàn Chính Thuần sẽ không tổn hại tới nữ nhân của mình Ngô Minh có lẽ đã chạy khắp nơi tìm kiếm. Hiện tại hắn dự tính giải quyết xong Trân Lung kỳ cục sẽ đi tìm mẫu thân mình.

Cả ba sau đó cùng bước lên thuyền rời đi. Thời gian ở cùng nhau cũng khá dài, Ngữ Yên và Uyển Thanh đã trở nên thân thuộc với nhau. Không còn như trước rụt rè ít nói, Uyển Thanh giờ đây đã tươi cười nhiều hơn, cũng đã biết cùng Ngữ Yên đọc sách chơi đùa, làm những điều mấy người phụ nữ bình thường hay làm. Đặc biệt là biết chăm sóc bề ngoài của mình. Ngô Minh quả thật thích nhất sự thay đổi này của Uyển Thanh, vợ mình càng xinh đẹp thì càng tốt không đúng sao?

Ba người như cũ cùng đi xe ngựa với nhau đi tới Lôi Cổ Sơn.

Sau mấy ngày đi đường, cuối cùng cả ba đã đi tới Hàm Cốc Quan là một vùng lân cận với Lôi Cổ Sơn. Từ nơi này đi tới Lôi Cổ Sơn chỉ gần nửa mấy canh giờ. Vì thế Ngô Minh cũng quyết định nghỉ chân ở lại đây, đợi hai ngày nữa sẽ khởi hành đi lên núi tham dự kỳ hội.

Cả bà thuê một phòng hạng sang ở quán trọ trong trấn. Buổi chiều hôm ấy Ngô Minh đã nhận thấy được dòng người đổ về Lôi Cổ Sơn.

Nhìn những người ăn uống trong quán ăn cũng có thể nhận ra là những kẻ trong giang hồ, mục đích của họ cũng y như Ngô Minh chính là tham dự Trân Lung kỳ cục.

Lúc này hai nữ đã cùng nhau đi ra ngoài dạo chơi, mua quần áo son phấn gì đó. Ngô Minh cũng không tiện đi theo chỉ có thể ngồi ở trong quán trà nghe kể chuyện, nhâm nhi chút rượu thịt.

Một bàn bên cạnh có hai người nói chuyện với nhau.

“ Dương huynh đệ không ngờ lại gặp nhau ở đây.”

“Quách Huynh cũng là hướng Lôi Cổ Sơn đi tới sao?”

“ Còn phải hỏi, mọi người lần này tới đây đều là vì kỳ hội mà tới. Mà ta nhớ huynh đệ cũng đâu có biết chơi cờ lần này đi tới không biết có mục đích gì?”

“ Cần gì biết chơi cờ cơ chứ, ta nói huynh nghe cái thế cờ Trân Lung đó chính là lừa người, ta nghe nói rõ ràng là một thế cờ chết không có lời giải.”

“ Chúng ta cũng cần gì phải lo chứ, lần này hào kiệt tập hợp đông đủ biết đâu trong số đó lại có người giải được thì sao. Chúng ta chỉ cần chứng kiến là đủ vốn liếng đem về khoác lác với mọi người rồi.”

“ Ha ha huynh nói đúng nào cạn ly. Uống xong chúng ta lên đường đi tới đó.”

Ngô Minh cũng cười trừ, lần này mời nhiều người như vậy ngay cả a miêu a cẩu cũng tới đủ. Hắn lúc này nghi ngờ tấm thiệp của mình cũng là đánh đồng với mấy tên này mà mời. Ngô Minh cũng mặc kệ hai người bọn họ nói chuyện chú ý lên lão giả đang kể chuyên trong quán trọ. Lão ta đang kể về sự tích cầu ô thước Ngô Minh trước giờ cũng chưa bao giờ nghe hoàn chỉnh câu chuyện này nên cũng rất hứng thú.

Chỉ là sau đó một lúc sự vui vẻ của Ngô Minh đã hoàn toàn biến mất. Hai tên ngu ngốc lúc nãy đã làm một hành động khiến Ngô Minh nổi giận đùng đùng.

Vừa thấy Ngữ Yên cùng Uyển Thanh đi mua sắm trở về hai tên này đã lập tức chú ý. Không kiềm được dục vọng của mình hai tên này đã xong thẳng ra ngoài chặn trước mặt hai nữ giở trò.

“ Các ngươi làm gì vậy, mau tránh ra đi.”

Ngữ Yên bực tức quát lên đuổi hai kẻ này ra ngoài.

“ A ya, mỹ nữ ngay cả nỗi giận cũng xinh đẹp. Ta thấy hai cô nương mang vác nặng như vậy chi bằng ta mang dùm cho.”

Một tên chỉ vào hai túi mà hai nữ đang mang lên tiếng. Uyển Thanh chỉ lạnh lùng nói ra.

“ Các ngươi nếu không muốn chết lúc này chạy đi vẫn còn kịp.”

Lời này của Uyển Thanh chính là nhìn sắc mặt của Ngô Minh mà nói ra. Vẻ mặt của Ngô Minh lúc này chính là muốn băm hai tên trước mặt này ra. Nàng biết rõ tính cách của Ngô Minh, một khi hắn đã muốn giết người chính là kẻ đó đã khiến cho Ngô Minh chịu đựng không được nữa mà cách đơn giản nhất để Ngô Minh phát điên chính là động tới hai nàng. Mà kẻ bị Ngô Minh chú ý chết lúc nào cũng không được yên ổn, kết cục đều vô cùng thê thảm. Uyển Thanh cũng đoán ra được kết cục của hai kẻ này nếu tiếp tục chặn đường hai nàng.

Ngô Minh đang muốn đi tới thì một người xuất hiện khiến hắn dừng bước. Một tiểu hòa thượng đã xong ra nhìn ý tứ là muốn giải vây cho hai người Ngữ Yên.

“ Hai vị thí chủ giữa thanh thiên bạch nhật không nên động sắc dục.”

“ Động sắc dục, tên hòa thượng nhà ngươi con mắt nào thấy ta động sắc dục khôn hồn cút ra ngay cho ta.”

“ Thí chủ, tiểu tăng là người xuất gia không thể khoan tay đứng nhìn hai thí chủ ức hiếp hai vị cô nương này.”

“ Tên hòa thượng đừng có lo chuyện bao đồng, tránh ra cho bản đại gia.”

Một tên trong số bọn chúng đã rút đao ra khỏi vỏ uy hiếp vị tiểu sư phụ kia nhưng vị tiểu sư phụ này vẫn chắn trước mặt hai người Ngữ Yên không đi. Tên hao sắc kia tức giận vung đao lên cao dọa chém vào tiểu hòa thượng. Lập tức Uyển Thanh một bên chân đá vào tay cầm đao của tên này khiến hắn ngã ra sau. Tên còn lại lập tức phản ứng muốn tấn công cả ba người trước mặt nhưng Uyển Thanh đã nhanh hơn xoay người một chân đá thẳng vào mặt hắn khiến hắn lăn quay.

“ Cút cho ta, lũ phế vật các ngươi đừng để ta thấy mặt lần nữa.”

Uyển Thanh thân thủ khiến cả quán trọ tròn xoe con mắt. Khoảng thời gian này võ công của Uyển Thanh cũng tiến bộ không ít, trong Lang Hoàng Ngọc Động luyện tập một tháng trời võ công của Uyển thanh cũng có nhiều tiến triển so với trước đây đã khác xa. Mấy tên giặc cỏ này chẳng làm khó được nàng.

“ Cảm ơn vị tiểu sư phụ này, không biết tiểu sư phụ là hòa thượng ở tự nào.”

Ngữ Yên một bên cảm tạ vị tiểu hòa thượng kia, dù hắn không làm được gì nhưng chung quy cũng có lòng tốt nên nàng cũng muốn cảm ơn. Tên này còn không dám nhìn thẳng mặt Ngữ Yên cúi đầu khúm núm nói ra.

“ Tiểu tăng pháp danh Hư Trúc là hòa thượng thiếu lâm tự lần này đi cùng sư phụ sư bá đi Lôi Cổ Sơn tham gia kỳ hội.”

“ Thì ra là hòa thượng thiếu lâm tự, cảm ơn tiểu sư phụ lần nữa.”

“ Nữ thí chủ không cần khách sáo, là việc người xuất gia nên làm với lại tôi cũng không giúp được gì? Đúng rồi nếu mọi chuyện đã xong tôi cũng xin phép đi trước, sư phụ của tôi ngài ấy đã đi đến Lôi Cổ Sơn một ngày trước giờ tôi phải đuổi theo.”

Hư Trúc gãi đầu ngượng ngùng sau đó nhanh chóng rời đi. Ngô Minh nghe được kẻ này là Hư Trúc thì lập tức nhìn theo. Đây chính là một trong ba quằng sáng của thế giới này. Vận khí phải nói nghịch thiên nếu như đúng trong nguyên tác chính là từ lúc này hắn ta thay đổi cả số mệnh biến thành một tuyệt đỉnh cao thủ người người tính ngưỡng.

Nhưng đó là nếu như hắn phát triển như trong nguyên tác còn hiện tại Hư Trúc cũng chỉ là một tiểu hòa thượng thiếu lâm không hơn không kém. Ngô Minh tin chắc tương lai của hắn cũng như thế sẽ cũng chỉ là một tên hòa thượng ngốc xấu xí không ai để mắt tới bởi vì vận khí của hắn Ngô Minh chắc chắn sẽ cướp.

Sau cuộc ẩu đả cả hai nữ cùng nhau bước tới bàn Ngô Minh ngồi xuống ăn uống. Những người xung quanh lúc này nhìn Ngô Minh với ánh mắt ghen ghét cũng có ngưỡng mộ cũng có, đầy đủ cảm xúc đổ dồn về Ngô Minh. Hai nữ vẻ đẹp không cần phải nói, ai nhìn vào cũng có thể thấy. Vừa rồi Uyển Thanh cũng lộ ra mình là một cao thủ. Thử hỏi hai người con gái như thế lúc này lại ân cần ánh mắt đưa tình với Ngô Minh hỏi sao mọi người không ganh tị không ngưỡng mộ.

Ngô Minh không để ý tới nhìn Uyển Thanh cười nói.

“ Hôm nay muội vừa cứu hai mạng người, công đức cũng thêm mấy phần.”

“ Đánh người mà cũng tích được công đức vậy thiếp sống không biết tới bao giờ.”

Uyển Thanh hiểu rõ ý của Ngô Minh nên nói ra. Vừa rồi nàng mà không ra tay kịp lúc để Ngô Minh xuất thủ hai kẻ đó chắc chắn là chết không thể chết thêm.

“ Lần này xem ra rất nhiều người đến tham dự. Cái thế cờ Trân Lung đó thật sự lợi hại gì vậy sao nhiều người như vậy tới tham dự.”

“ Ta cũng cảm thấy kì lạ đáng lý ra cũng không nên đông tới mức này mới đúng.”

Ngô Minh lúc này cũng đã nhận ra chỗ không đúng. Tô Tinh Hà chắc chắn sẽ không mời nhiều người như thế này, còn đều là những tên vô danh tiểu tốt. Mục đích của hắn là tìm người kế tục Tiêu Dao Phái những tên như thế này nào đủ tư cách tham dự. Chắc chắn có kẻ mượn danh Tô Tinh Hà để triệu tập nhiều người như vậy tham dự kỳ hội lần này.