Trương Văn Trọng và Đàm Thanh đứng ngay ven đường, đợi khoảng hai mươi phút, Vưu Giai đã lái chiếc BMWs Z7 của nàng xuất hiện ngay trước mặt hai người.
"Di, Thanh, sao em cũng ở đây sao?" Nhìn thấy Đàm Thanh đang đứng bên cạnh Trương Văn Trọng, Vưu Giai có chút kinh ngạc.
"Thế nào? Giai Giai tỷ, chị thầm nghĩ muốn gặp Trương ca, mà không muốn nhìn thấy em sao?" Đàm Thanh cười trêu ghẹo.
Vưu Giai bị nói trúng suy nghĩ trong lòng, trên mặt âm thầm nổi lên một tia đỏ ửng. Bất quá nàng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, tức giận trừng mắt liếc Đàm Thanh, cười mắng: "Dã nha đầu, chị xem em ngứa ngáy rồi phải không? Thành thật ăn nói đi, vì sao em lại ở chỗ này?"
Tuy nói vũ lực của Đàm Thanh cao hơn Vưu Giai, thế nhưng bởi vì lúc còn thơ ấu, nàng lớn lên dưới sự chiếu cố của Vưu Giai, cảm tình đối với Vưu Giai thật giống như chị ruột trong nhà, cho nên nàng đối với Vưu Giai có một loại kính nể phát ra từ trong nội tâm.
Lúc này nghe Vưu Giai uy hiếp, nàng mỉm cười, thành thật hồi đáp: "Vừa rồi Trương ca có chút sự tình nhờ em hỗ trợ, sau khi xong, đúng lúc chị gọi điện thoại tới. Vốn em nghĩ hai người có ước hội, còn dự định lảng tránh một chút. Kết quả Trương ca nói hai người muốn đến triển lãm hoa cỏ quỷ thị, vừa lúc em cũng muốn được thêm kiến thức, cho nên vô liêm sỉ ở lại. Ai, Giai Giai tỷ, em làm như vậy, sẽ không gây trở ngại tới hai người chứ?"
Hoa cỏ quỷ thị trong miệng Đàm Thanh, chỉ chính là cuộc triển lãm hoa cỏ thực vật buổi tối. Bởi vì hàng năm đều sẽ triển lãm hoa cỏ thực vật cổ quái vào ban đêm, mà giá vé tương đối cao, người bình thường căn bản không có tư cách đi vào trong đó, cho nên buổi triển lãm ban đêm cũng khoác thêm một lớp áo thần bí. Kéo dài lâu ngày, cũng thu được danh xưng "hoa cỏ quỷ thị".
"Em cũng đã ở lại rồi, lẽ nào chị còn có thể nói gì sao? Dã nha đầu, em thật là nhiều chuyện!" Trong lòng Vưu Giai bất đắc dĩ âm thầm thở dài, nguyên bản nàng cho rằng, buổi tối hôm nay chỉ có nàng cùng Trương Văn Trọng ở chung với nhau, nhưng không nghĩ đến, giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim chạy ra phá rối.
Nói thì nói vậy, nhưng vô luận thế nào nàng cũng không nói ra lời, nhất là ở ngay trước mặt Trương Văn Trọng.
Dù trong lòng có trăm ngàn lần không muốn, Vưu Giai cũng chỉ đành cười nói: "Thế nào lại gây trở ngại tới chúng tôi chứ? Mọi người cùng đi thì càng náo nhiệt hơn mà. Thanh, em dự định ngồi chung xe với chị, hay tự mình lái xe đi?"
"Em tự mình lái xe thôi, để xe lại chỗ này em cũng không yên tâm." Đàm Thanh ngồi lên xe moto, vừa cười vừa nói: "Nếu như em mất xe, vậy thì quá mất mặt, phỏng chừng toàn bộ đội hình cảnh, thậm chí toàn bộ hệ thống trong cảnh sát Ung Thành, đều sẽ cười rụng răng. Giai Giai tỷ, chị nói cho em biết địa chỉ, em tự mình lái xe đi tới."
Vưu Giai vừa mới nói địa chỉ hoa cỏ quỷ thị cho Đàm Thanh, nàng đã khẩn cấp vọt xe một đường tuyệt trần đi khỏi, chỉ ném lại một câu nói: "Em đi trước đây, hai người nhanh theo kịp."
Nhìn Đàm Thanh lái moto phóng như bay rời đi, Vưu Giai cười khổ lắc đầu, nói: "Dã nha đầu này, lái xe luôn hoang dã như thế, đã nói bao nhiêu lần cũng không nghe. Xem ra cần phải tìm một thời gian đem chuyện này nói cho chú Đàm, để chú Đàm thu thập nàng. Nếu như đợi khi nàng gặp phải tai họa, thì đã quá muộn rồi." Nói đến đây, nàng quay đầu lại nhìn Trương Văn Trọng mỉm cười: "Trương tiên sinh, còn suy nghĩ chuyện gì? Lên xe đi. Hoa cỏ quỷ thị đã khai trương, nếu như chúng ta đến chậm, sợ rằng những thực vật quý hiếm đều sẽ bị người khác mua đi hết rồi."
"Được." Trương Văn Trọng lên tiếng, vội vàng đi qua ngồi vào vị trí phụ.
Trên đường đến hoa cỏ quỷ thị, Vưu Giai kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, hỏi Trương Văn Trọng đến tột cùng đã nhờ Đàm Thanh giúp hắn làm chuyện gì. Trương Văn Trọng cũng không có giấu diếm nàng, đem chuyện của Uông bá từ đầu tới cuối nói cho nàng nghe một phen.
Sau khi nghe xong Trương Văn Trọng giảng thuật, Vưu Giai thật kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới Thanh nói đều chính xác, Trương tiên sinh thật sự là một cao thủ võ thuật. Suy nghĩ một chút, anh cũng lợi hại nha. Y thuật tinh diệu, am hiểu thư pháp không nói, hiện tại còn là một cao thủ võ thuật...Ai, Trương tiên sinh, tôi mạo muội hỏi một câu, trên thế giới này có chuyện gì mà anh không biết nữa hay không?"
"Cáp, Vưu tiểu thư đang chê cười tôi rồi. Cô đừng nghe tiểu Đàm nói bậy, tôi cũng không phải là võ thuật cao thủ gì, tôi chỉ tùy tiện luyện qua vài chiêu để phòng thân mà thôi." Trương Văn Trọng đúng là nói thật, mục đích của hắn là trước khi tu luyện thành tiên, bởi vì chân nguyên trong cơ thể còn yếu kém, còn chưa đủ để sử dụng pháp thuật đả thương người hoặc phòng thân, cho nên mới chọn võ thuật tương đối mạnh mẽ để luyện tập, xem như đạt được hiệu quả phòng thân ngăn địch.
Vưu Giai không biết những điều này, nàng còn tưởng rằng Trương Văn Trọng chỉ khiêm tốn, không khỏi cười khẽ lên, nói: "Tùy tiện luyện đã lợi hại như vậy, nếu như chăm chú rèn luyện, chẳng phải sẽ trở thành cao thủ tuyệt thế sao? Trương tiên sinh có biết, nếu anh khiêm tốn quá mức, thế nhưng sẽ biến thành dối trá đó."
"Tôi cũng không có khiêm tốn." Trương Văn Trọng cười đáp, sau đó lại chăm chú suy nghĩ một chút câu hỏi của Vưu Giai, cuối cùng gật đầu hồi đáp: "Về phần cô nói, nếu như tôi chăm chú luyện tập, có trở thành cao thủ tuyệt thế hay không, ngô...Tôi nghĩ nếu như tôi chăm chú luyện tập, muốn trở thành cao thủ tuyệt thế cũng không phải rất khó." Hắn quả thật không có nói dối, chỉ cần đem Luyện Thể cảnh tu luyện đến tầng thứ sáu, sẽ có thể dễ dàng đánh bại một cao thủ ở tiên thiên cảnh đỉnh kỳ!
Người như vậy, còn không phải là cao thủ tuyệt thế trong miệng Vưu Giai, thì là gì?
"Xích..."
Vưu Giai nhịn hết nổi, một ngụm bật cười lên.
"Trương tiên sinh, anh thật đúng là không chút khiêm tốn. Được rồi, tôi thừa nhận, câu chuyện cười này của anh thật sự đã chọc tôi mắc cười rồi, ha ha..."
Nhìn Vưu Giai tươi cười giòn giã, Trương Văn Trọng cũng có chút bất đắc dĩ: "Vì sao khi tôi nói lời thật, lại không ai chịu tin tưởng nhỉ? Chẳng lẽ bởi vì nhân phẩm của tôi không tốt sao?"
Hai người vừa nói vừa cười, đã đi tới địa phương của hoa cỏ quỷ thị - trong khu công viên thực vật của Ung Thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Vào thời gian ban ngày, ở đây tổ chức triển lãm hoa cỏ bình thường, mà khi tới buổi tối, sẽ có những người nội tỉnh Thiên Nam hoặc đến từ toàn quốc, mang theo đủ các loại hoa cỏ thực vật cổ quái, đến đây triển lãm buôn bán.
Thời gian ban ngày, tùy tiện ai cũng có thể đi vào công viên thực vật. Thế nhưng khi màn đêm buông xuống, chỉ người có giấy chứng nhận, mới đủ tư cách đi vào bên trong công viên thực vật, tham gia hoa cỏ quỷ thị. Vô luận người mua hay người bán, đều phải có giấy tờ chứng nhận xét duyệt.