Thời gian ba phút trôi qua rất nhanh, cảm giác đau nhức lẫn ngứa ngáy đến cũng nhanh mà trôi qua cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ. Thế nhưng mười hai tên lưu manh vẫn nằm xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi đầy người thở hổn hển. Sự đau nhức ngứa ngáy trong ba phút ngắn ngủi, ngoại trừ làm cho bọn chúng cầu sống không được, cầu chết không yên, thì cũng khiến bọn chúng hao tổn hết thể lực, để cho bọn chúng dù muốn cử động đầu ngón tay cũng là chuyện không thể.
Ánh mắt Trương Văn Trọng đảo qua trên người mười hai tên lưu manh, cười lạnh nói: "Thế nào? Cảm giác vừa rồi, đã khiến cho các ngươi khắc cốt minh tâm chưa?"
Mười hai tên lưu manh nghĩ lại chuyện tình trải qua vừa rồi, không khỏi cảm thấy run rẩy. Loại cảm giác cầu sống không được, cầu chết không yên, bọn chúng thực sự không muốn hưởng thụ thêm lần thứ hai.
"Các cậu tốt nhất phải nhớ kỹ loại cảm giác này, bởi vì nó sẽ phát tác mỗi tháng một lần. Tôi cho các cậu thời gian ba tháng, nếu như trong vòng ba tháng, các cậu có thể làm được theo lời nói của tôi, vậy thì ba tháng sau, Sinh Tử Phù trên người các cậu sẽ tự động tiêu trừ. Nhưng nếu như các cậu không làm theo lời tôi, như vậy mỗi ngày các cậu sẽ phải nếm trải cái loại cảm giác đau đớn này, cho đến khi nào chết mới thôi. Mặt khác, qua ba tháng, nếu như các cậu còn dám làm xằng làm bậy, Sinh Tử Phù vẫn sẽ tiếp tục tái phát!"
Kỳ thực Trương Văn Trọng chỉ đang hù dọa bọn chúng, bởi vì Sinh Tử Phù này sau ba tháng, tự nhiên sẽ mất đi hiệu lực, dù mười hai tên lưu manh ở trong ba tháng tiếp tục làm xằng làm bậy, hoặc là sau ba tháng quay về nghề cũ, Sinh Tử Phù tuyệt đối cũng không xảy ra chuyện như lời hắn nói. Trừ phi hắn lại cho bọn chúng nếm mùi Sinh Tử Phù thêm lần nữa. Thế nhưng mười hai tên lưu manh cũng không hiểu rõ về Sinh Tử Phù lắm, nên bọn chúng tự nhiên là tin tưởng lời của Trương Văn Trọng. Vừa nghĩ tới loại cảm giác đáng sợ kia, dù bọn chúng còn có tâm làm ác, cũng sẽ phải suy nghĩ cẩn thật lại.
Giờ này khắc này, trong mắt mười hai tên lưu manh, Trương Văn Trọng chính là ác ma hóa thân.
"Những gì cần nói tôi đều đã nói, các cậu tự mình suy nghĩ đi." Dứt lời, Trương Văn Trọng xoay người đi ra. Vừa tới trước cửa, hắn chợt ngừng lại, quay người chỉ vào tên Nhị béo, nói: "Suýt chút đã quên, các cậu đừng quên đưa hắn vào bệnh viện, trên người của hắn đầy mảnh thủy tinh, nếu như bị nhiễm trùng thì sẽ gặp phiền phức."
"Ách...cảm ơn, cảm ơn..." Nhị béo đang nằm trên mặt đất rên rỉ, mấp máy môi nghẹn ra một câu nói.
Nhị béo vừa nói ra khỏi miệng, Xà ca nằm bên cạnh chỉ hận không thể đánh hắn một trận.
Người này đánh chúng ta nằm đầy đất, còn bỏ Sinh Tử Phù vào trên người chúng ta, ngươi không ngờ còn cảm ơn hắn? Đầu của ngươi có chuyện, hay là đại não chỉ toàn cám lợn?
Trương Văn Trọng cũng không chút khách khí, nhếch miệng cười nói: "Không cần cảm ơn, đây là điều tôi phải làm." Lưu lại mười hai tên lưu manh nằm trên mặt đất, mắt to trừng mắt nhỏ, hắn xoay người đi ra khỏi phòng.
Sau đó mười hai tên lưu manh đều khôi phục lại thể lực, mười một tên lưu manh kia vốn định đánh cho Nhị béo một trận, thế nhưng vừa nghĩ tới lời Trương Văn Trọng nói trước đó, lại hồi tưởng đến cái loại cảm giác khi Sinh Tử Phù phát tác, nhất thời bọn chúng trở nên do dự. Dựa theo tín niệm "thà tin là có chứ không thể xem như không", bọn chúng không những buông tha cho Nhị béo, mà còn đưa Nhị béo đến một bệnh viện nhỏ gần kề để chữa trị.
Ngay khi bác sĩ chữa trị cho Nhị béo, mười một tên lưu manh còn lại quấn quýt lấy một vị bác sĩ khác để kiểm tra. Ngay khi bác sĩ hỏi bọn họ cảm thấy khó chịu ở đâu, bọn họ trăm miệng một lời nói, mình bị trúng Sinh Tử Phù của phái Tiêu Dao. Cuối cùng các bác sĩ của bệnh viện cũng không kiểm tra cho bọn hắn nữa, mà kiến nghị bọn hắn đi tới bệnh viện nhân dân số bảy của Ung Thành, cũng chính là bệnh viện chuyên khoa tâm thần tiếng tăm lừng lẫy của Ung Thành...
Đương nhiên những chuyện này đều nói sau.
Đàm Thanh đứng ở bên ngoài phòng chờ đợi, nhìn thấy Trương Văn Trọng đi ra, mỉm cười nói: "Đều đối phó xong rồi? Nhanh như vậy sao?"
Trương Văn Trọng gật đầu đáp: "Ân, đều đối phó xong, chúng ta đi thôi."
Thẳng đến khi bước theo Trương Văn Trọng đi ra khỏi tiệm karaoke, Đàm Thanh kiềm chế không được tò mò trong lòng, liền dò hỏi: "Ai, Trương ca, anh nói Sinh Tử Phù kia, thực sự lợi hại như trong truyền thuyết hay sao?"
"Thế nào có khả năng?" Trương Văn Trọng bật cười, nhìn tiệm karaoke phía sau, nhỏ giọng nói: "Đều là gạt bọn họ thôi! Nếu thực sự lợi hại như vậy, chẳng phải học được Sinh Tử Phù là sẽ thống trị cả thế giới sao?"
"Tôi cũng đoán là như vậy." Đàm Thanh vẻ mặt thoải mái.
Đi tới chỗ Đàm Thanh đậu xe, nàng ngồi lên chiếc moto, quay đầu hỏi: "Trương ca, tôi tiễn anh, anh muốn đi đâu? Là địa phương vừa rồi sao?"
Trương Văn Trọng đang định trả lời, điện thoại di động chợt vang lên, hắn áy náy nhìn Đàm Thanh cười, cầm điện thoại nhìn vào màn hình, chính là Vưu Giai gọi tới.
Bấm điện thoại chuyển máy, thanh âm của Vưu Giai bên trong điện thoại truyền ra: "Uy, Trương tiên sinh, anh đang ở đâu? Ở nhà sao? Tôi qua đón anh."
Trương Văn Trọng nói vị trí của mình cho Vưu Giai, lại cắt đứt điện thoại. Mà lúc hắn nói chuyện điện thoại, trong ánh mắt Đàm Thanh hiện lên một tia thần thái dị dạng, nhưng chỉ lóe lên rồi mất, cũng không bị Trương Văn Trọng chú ý tới. Có thể ngay chính nàng cũng không nhận ra được điểm này.
"Nguyên lai tối nay Trương ca có ước hẹn với Giai Giai." Đàm Thanh nói, trong giọng nói mơ hồ có vị chanh chua. Nhưng nàng tự nhiên sẽ không thừa nhận, mà Trương Văn Trọng chỉ là một tên đầu gỗ, lại càng nghe không hiểu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Phải." Trương Văn Trọng gật đầu đáp, hắn cũng không nghe ra chữ "ước" trong miệng của Đàm Thanh cùng chữ "ước" bình thường có gì khác nhau. Theo hắn xem ra, hắn đích thật là ước định với Vưu Giai tối hôm nay cùng đi tới chợ triển lãm thực vật hoa cỏ.
Đàm Thanh nói: "Thật không nghĩ tới, hai người đã tiến triển tới nông nỗi như vậy." Nàng hiển nhiên đã nghĩ lầm, ước hội tối nay giữa Trương Văn Trọng và Vưu Giai, chính là loại ước hội của tình nhân.
"Cái gì tiến triển đến nông nỗi này nọ vậy?" Dù Trương Văn Trọng có là đầu gỗ thế nào, lúc này cũng phải nghe ra ý tứ của Đàm Thanh, không khỏi nở nụ cười, lắc đầu nói: "Thế nào, cô không phải nghĩ tôi và Vưu tiểu thư là quan hệ nam nữ chứ?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Đàm Thanh nói.
"Đương nhiên là không phải." Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ, hắn đem chuyện hắn và Vưu Giai ước định nói cho Đàm Thanh.
Đàm Thanh thè lưỡi, có chút ngại ngùng nói: "Tôi còn cho rằng hai người hẹn nhau đi dạo phố xem phim gì đó, không nghĩ tới hai người lại muốn đi xem buổi triển lãm thực vật hoa cỏ buổi tối." Chẳng hiểu sao, tâm tình vốn không được thoải mái của nàng đột nhiên trở nên nhẹ nhõm.
"Có hứng thú cùng đi hay không?" Trương Văn Trọng mời nói.
"Tốt." Đàm Thanh không chút do dự, gật đầu đáp ứng: "Tôi đã sớm nghe nói qua, triển lãm hoa cỏ thực vật buổi tối rất thần bí, chỉ là vẫn không có cơ hội được kiến thức, cuối cùng hôm nay sẽ được như nguyện."