Buổi chiều hôm nay, khí trời vô cùng oi bức, đàn chim giấu trong tàng cây liên tục hót vang, thanh âm huyên náo khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn. Cũng giống như ngày thường, buổi chiều phòng y tế không có bệnh nhân, thanh tịnh tới mức làm người ta buồn ngủ.
Trương Văn Trọng cầm một phần hồ sơ bệnh án nhìn xem, thỉnh thoảng nhấc chén uống một ngụm trà, tuy rằng khí trời oi bức, nhưng hắn đạt được cảnh giới tĩnh tâm nên vẫn cảm thấy mát mẻ. Bất quá Tô Hiểu Hồng ngồi ngay đối diện, lại không có được phần năng lực như hắn, tuy rằng có quạt điện thổi, nhưng vẫn bị nóng bức đến mức lè lưỡi. Nàng lười biếng dựa vào mặt bàn, buồn chán loay hoay nghịch điện thoại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Những bác sĩ khác bên trong phòng y tế cũng gặp phải tình huống không khác gì nàng, Lâm Tử Mạn ở trong phòng đối diện đang dùng tay chống đầu ngủ gật.
Nhưng ngay buổi chiều nặng nề này, một tiếng kinh hô thình lình xảy ra làm xua tan vẻ buồn ngủ ủ rũ của mọi người, để cho tinh thần của mọi người trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Một người vội vàng chạy vào phòng y tế, hoảng hốt kêu lớn: "Đã xảy ra chuyện...chuyện lớn rồi, bên tòa lầu số sáu của ký túc xá nữ có một nữ sinh đang phát điên, cầm đao chém người lung tung."
Bên trong phòng y tế, vốn cả đám bác sĩ đang buồn ngủ, "phần phật" một tiếng toàn bộ chạy ra khỏi phòng mình, vây quanh người đang cao giọng kêu la, ồn ào dò hỏi: "Uy, anh nói thật không?"
"Điên rồi? Làm sao điên?"
"Điên thế nào? Còn hỏi sao? Hơn phân nửa là vì tình cảm mà điên thôi. Ài...chẳng biết có chém bị thương người không nữa?"
Người truyền tin lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: "Thực sự, đương nhiên là thật. Tình huống cụ thể mọi người tự mình đến nhìn xem đi. Hiện tại, nữ ký túc xá đều có rất nhiều người vây quanh, hơn nữa cảnh sát cũng tới rồi. Bao nhiêu năm qua trong trường chúng ta, đây chính là sự kiện lớn nhất ah."
"Đi, đi xem một chút." Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, thừa dịp hiện tại không có mặt Hồ Cường, vài giáo y thích xem náo nhiệt đều nhanh chân chạy ra khỏi phòng y tế, hướng tòa lầu nữ ký túc xá số sáu chạy đi.
"Nữ ký túc xá số sáu?" Tô Hiểu Hồng kinh ngạc há to miệng.
"Làm sao vậy?" Trương Văn Trọng thấy biểu tình của nàng có chút không thích hợp.
"Em ở ký túc xá đó." Tô Hiểu Hồng đột nhiên nhớ tới một việc, sắc mặt trong nháy mắt biến thành xấu xí: "Chẳng...chẳng lẽ do Thải Ny? Mấy ngày trước đây, em đã cảm thấy Thải Ny biểu hiện có chút dị thường, nhưng bởi vì cô ấy không ở chung một phòng với em, bình thường cũng không thân thiết lắm, cho nên không có đem chuyện này để vào lòng. Ai, lão sư, thầy nói, có thể thực sự là cô ấy hay không?" Vừa nghĩ đến người mình quen biết, không ngờ bị điên, còn cầm đao chạy lung tung chém người, Tô Hiểu Hồng cảm thấy thật khó có thể tiếp nhận, nàng liền khẩn trương nói: "Không được, em phải đi xem!"
Tô Hiểu Hồng mau chóng chạy ra khỏi phòng y tế, hướng về phía nữ ký túc xá số sáu chạy đi. Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, cũng đi theo sau lưng nàng.
Bốn phía nữ ký túc xá số sáu sớm đã vây quanh rất nhiều học sinh và lão sư nghe tin tức mà đến. Bọn họ bao bọc trong ngoài ba tầng, đem tòa lầu vây chật kín như nêm cối.
Dưới sự trợ giúp của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng chen qua đám người đang vây xem chật ních, đi tới chỗ hàng rào cảnh sát. Mấy cảnh sát đang giữ gìn trật tự, phòng ngừa học sinh vây quanh xông qua hàng rào cảnh vệ.
Rơi vào đường cùng, Tô Hiểu Hồng chỉ đành đứng bên ngoài hàng rào cảnh giới, ngẩng đầu nhìn lên phía hành lang lầu bốn. Ở nơi đó, có một nữ sinh mặc áo ngủ, tóc tai bù xù, gương mặt không thấy rõ, đang cầm một con dao thái trong tay, gác lên trên cổ một nữ sinh đang khóc nức nở.
Trên vách tường màu trắng còn lưu một chút vết máu, mấy nữ sinh bị chém thương đã sớm chạy trốn xuống dưới lầu, được khẩn cấp đưa tới bệnh viện Ung Thành chữa trị.
"Là Thải Ny, thật là Thải Ny, cô ấy...sao lại biến thành như vậy?" Tô Hiểu Hồng kinh ngạc há to miệng, như thế nào cũng không dám tin tưởng một màn trước mắt lại là sự thực: "Người bị cô ấy kèm kia là ai?"
Một nữ sinh bên cạnh nghe vậy liền quay đầu lại, nhìn thấy Tô Hiểu Hồng, nhất thời liền òa khóc lên, liên thanh nói: "Tiểu muội, cô cũng tới sao? Vừa rồi thực sự làm tôi sợ muốn chết, hai chân tôi đến bây giờ còn đang run rẩy đây."
Tô Hiểu Hồng quay đầu vừa nhìn, nữ sinh đang nói chuyện chính là người cùng phòng với nàng, nàng vội vàng nói: "Phòng trưởng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao Thải Ny lại biến thành như vậy?"
Phòng trưởng trong lòng còn sợ hãi nói: "Tôi cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Thải Ny đột nhiên chụp lấy thái đao, từ trong phòng ngủ của cô ấy chém ra ngoài hành lang. Mấy người ở chung phòng với cô ấy cũng đã bị chem. thương, hiện tại được đưa tới bệnh viện Ung Thành rồi, chẳng biết thương thế có nặng lắm không. Lúc trước tôi nhìn thấy cảnh tượng đó liền ngây ra, hai chân mềm nhũn, toàn bộ là nhờ người bên cạnh lôi kéo, tôi mới xuống được dưới lầu."
"Người bị cô ấy kèm là ai?" Tô Hiểu Hồng lại hỏi.
"Tôi...tôi cũng không biết là ai, nghe bọn chị em nói, hình như là một nữ sinh cùng phòng với Thải Ny." Phòng trưởng vẫn còn đang hoảng sợ, trong thanh âm mang theo run rẩy cường liệt, ngữ khí nói chuyện còn gián đoạn, có chút ấp úng không rõ.
Trương Văn Trọng đứng bên người Tô Hiểu Hồng, ngửa đầu nhìn lên nữ sinh tên Thải Ny, sau một lát quan sát, mới hỏi nữ sinh bên cạnh: "Hai người có biết, nữ sinh Thải Ny này, trong khoảng thời gian gần đây có gặp phải chuyện kích thích gì lớn hay không?"
"Cái này...em cũng không rõ ràng, phòng trưởng, biết không?" Tô Hiểu Hồng nhìn phòng trưởng của nàng hỏi.
Phòng trưởng cau mày suy tư một chút, mới hồi đáp: "Hình như tôi nghe nói, bạn trai của Thải Ny một chân đứng hai thuyền. Cô cũng biết đó, Thải Ny người này, tính cách có chút nội hướng, bình thường gặp chuyện đều giấu kín trong lòng không chịu nói. Có phải vì chuyện này mà cô ấy phát điên hay không?"
"Rất có khả năng này." Trương Văn Trọng đầu tiên gật đầu, sau đó lại hỏi: "Hai cô có thể kể lại cho tôi nghe tính cách của Thải Ny, cùng với sự yêu ghét của nàng hay không? Còn có quan hệ bối cảnh gia đình của nàng. Nếu như hai cô còn biết chuyện giữa cô ấy và bạn trai, cũng kể lại toàn bộ cho tôi biết."
"Thế nào, thầy đối với bệnh tâm thần cũng có nghiên cứu?" Tô Hiểu Hồng kinh ngạc hỏi.
"Cũng có nghiên cứu qua." Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
"Uy, tiểu muội, người này là ai? Nghĩ như thế nào muốn tìm hiểu chuyện của Thải Ny? Hắn có phải không có hảo ý gì hay không?" Phòng trưởng vội vã kéo Tô Hiểu Hồng, nhẹ giọng dò hỏi.
"Yên tâm đi, thầy ấy là sư phụ của tôi. Phòng trưởng, cô biết được chuyện gì, đều nói cho thầy đi. Nói không chừng, thầy thực sự có thể giúp được cho Thải Ny và bạn nữ sinh kia." Tô Hiểu Hồng vội vàng hồi đáp.
Phòng trưởng ngẩng đầu nhìn, lúc này cảnh sát cùng chuyên gia đàm phán với chuyên gia bệnh tâm thần bên trường đại học Ung Thành đều đã đi lên lầu bốn, đang khuyên bảo Thải Ny buông ra thái đao trong tay, và thả ra nữ sinh bị nàng kèm ra. Thế nhưng theo tình huống hiện tại mà xem, hiệu quả cũng không rõ rang lắm. Tâm tình của Thải Ny vẫn thập phần táo bạo như trước, một cảnh sát vừa có ý đồ đến gần nàng, lập tức liền dẫn phát tới sự phản ứng cường liệt, thiếu chút nữa đã bị thái đao chém thương.
"Được rồi, tôi sẽ kể toàn bộ mọi chuyện tôi biết, cho anh nghe." Phòng trưởng thấy thế cũng không dám chần chờ thêm, vội vàng đem toàn bộ mọi chuyện nàng biết về Thải Ny nói cho Trương Văn Trọng, mà Tô Hiểu Hồng ở một bên thỉnh thoảng bổ sung thêm.