Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn cùng quay lại theo thanh âm, vừa lúc nhìn thấy vị thiếu nữ có bộ ngực vĩ đại kia, xuất hiện ngay tại hành lang trong phòng y tế, vẻ mặt hưng phấn nhìn Trương Văn Trọng quơ quơ tay.
"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đi tới. Văn Trọng, diễm phúc của anh thật đúng là không cạn, mới đi cùng Vưu tiểu thư, đảo mắt lại có thêm một tiểu mỹ nhân nhi." Lâm Tử Mạn vừa nói, trong giọng nhiều ít có vị đạo chua chát. Nhưng chính ngay bản thân cô ta cũng không hề nhận thấy được.
Nhìn thiếu nữ, Trương Văn Trọng chỉ cảm thấy đau đầu, hắn lắc đầu cười khổ nói: "Tử Mạn, cô cũng đừng trêu đùa tôi nữa, tôi đối với loại tiểu nha đầu chưa thành niên này, không có một chút hứng thú."
"Qua thêm vài ngày tôi đã được mười tám tuổi, đến lúc đó không phải đã thành niên rồi sao? Hơn nữa tôi nhỏ chỗ nào? Chẳng lẽ nơi này không phải lớn lắm sao chứ?" Thiếu nữ sôi nổi chạy tới trước người Trương Văn Trọng, vừa vặn liền nghe thấy được Trương Văn Trọng nói, vội vàng ưỡn bộ ngực vĩ đại của mình lên.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Tử Mạn cũng không nhịn được nữa, bật cười một tiếng. Nàng vội vã dùng tay che miệng lại, nói: "Hai người trò chuyện, tôi còn có chút sự tình phải làm." Nàng giống như bỏ chạy quay trở về phòng mình, nhưng lại dựng thẳng đôi tai lên, muốn nghe trộm Trương Văn Trọng và thiếu nữ nói chuyện.
Thiếu nữ cũng không để ý tới Lâm Tử Mạn, vốn nàng chỉ là đến tìm Trương Văn Trọng, chỉ cần Trương Văn Trọng không bỏ chạy là được.
Lúc này nàng cười dài nói: "Trương lão sư, em vốn cho rằng, khoảng tám giờ rưỡi thầy mới đến làm, định đi sớm hơn nửa giờ làm vệ sinh cho phòng làm việc của thầy, nhưng không nghĩ đến, thầy còn đến sớm hơn cả em. Ai, thầy đang chuẩn bị đi pha trà phải không? Đưa cho em."
"Không cần đâu, tôi tự mình làm được." Trương Văn Trọng vội cự tuyệt.
"Ai nha, thầy cũng đừng khách khí với em." Thiếu nữ không khỏi kêu lên liền đoạt chén trà trong tay Trương Văn Trọng, đương nhiên nói: "Thân là đệ tử, theo lý nên hầu hạ lão sư. Sau này thầy cũng không cần tự mình dọn dẹp vệ sinh phòng làm gì, đều giao cho em làm đi."
Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày: "Chờ một chút, tôi nghĩ cô lầm rồi phải không? Tôi không phải là sư phụ của cô, cô cũng không phải đệ tử của tôi..."
"Không có lầm, không có lầm." trong ánh mắt như nắng của thiếu nữ hiện lên ánh mắt giảo hoạt, đắc ý vừa cười vừa nói: "Hiện tại em đang thực tập bên trong phòng y tế này, mà lão sư chỉ đạo cho em chính là thầy."
"Thực tập? Cô là học sinh của y học viện đại học Ung Thành?" Trương Văn Trọng có chút không tin. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Thiếu nữ gật đầu nói: "Đúng nha, năm nay em mới thi vào y học viện đại học Ung Thành thôi. Nha, nếu thầy không tin, em có chứng nhận sinh viên đây." Nói xong nàng từ trong túi xách nhỏ tùy thân lấy ra giấy chứng nhận sinh viên, đưa cho Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng vừa nhìn, giấy chứng nhận sinh viên quả nhiên là của viện y học trường đại học Ung Thành, nhưng hắn vẫn không giải thích được, hỏi: "Cô đã là học sinh mới nhập học, lẽ ra nên vào học trong lớp mới đúng chứ, thế nào lại muốn thực tập lâm sàng rồi?"
Thiếu nữ vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Lão sư, thầy nghĩ với khả năng trình độ hiện tại của em, còn cần ngồi trong lớp học khóa lý luận cơ sở nữa hay sao? Thầy yên tâm, em không phải tự mình đòi chạy đến nơi này học tập. Em tới nơi này học tập là được y học viện đặc phê đó. Lãnh đạo và lão sư trong y học viện, cũng xem như cởi mở, biết được tiêu chuẩn của em, liền bỏ qua việc cho em học khóa lý luận cơ sở, căn bản ở đó chỉ là lãng phí thời gian."
Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu: "Dù muốn thực tập, cô cũng nên đến bệnh viện Ung Thành mà thực tập chứ? Hà tất phải chạy đến một phòng y tế nhỏ nhoi này?"
"Những chuyên gia giáo thụ bên trong bệnh viện Ung Thành, em cũng gặp qua không ít, thế nhưng theo ý em, trong bọn họ không có một người có thể so sánh được với thầy. Cho nên em đặc biệt xin phép được đến phòng y tế này thực tập, đồng thời còn cường liệt yêu cầu muốn được theo thầy học tập. May mắn chính là, lãnh đạo và hiệu trưởng của trường đại học, đều đồng ý với yêu cầu của em. Cho nên hiện tại em đã là thực tập sinh của thầy." Đang lúc nói chuyện tới đây, bình nước nóng cũng đã sôi lên, thiếu nữ pha cho Trương Văn Trọng một chén trà xanh, cung kính đặt lên trên bàn khám bệnh của hắn, sau đó kéo ghế ngồi đối diện hắn, mỉm cười gật đầu nói: "Từ hôm nay trở đi, xin mời lão sư chiếu cố nhiều hơn."
Trương Văn Trọng cũng không khách khí, nâng chung trà lên nhẹ nhàng thổi thổi, uống xong một ngụm, sau đó mới nói: "Cô cho rằng trở thành thực tập sinh của tôi, là có thể từ chỗ tôi học được thứ gì sao?"
"Trở thành thực tập sinh của thầy cũng không phải là mục đích cuối cùng của em, trở thành đệ tử của thầy mới là mục đích chân chính của em." Thiếu nữ hồi đáp.
Trương Văn Trọng bật cười, nói: "Muốn trở thành đệ tử của tôi, không phải là một chuyện dễ dàng, cô phải trải qua được ba bước khảo nghiệm của tôi mới được."
"Ba bước khảo nghiệm?" Thiếu nữ hiếu kỳ hỏi.
"Đức, Trí, Lao ba bước." Trương Văn Trọng đưa ra ngón tay, nhất nhất giải thích: "Gọi là Đức, chính là chỉ y đức. Đệ tử của tôi thu, thấy tiền sáng mắt, người chỉ biết vụ lợi, dù quỳ trước mặt tôi cả đời cũng đừng mơ tưởng trở thành đệ tử của tôi. Gọi là Trí, chính là chỉ ngộ tính trong y học. Người có ngộ tính kém, dù đem y thuật truyền thụ tốt cho hắn, hắn cũng sẽ không học nổi. Cho nên đệ tử như vậy, tôi cũng sẽ không thu. Gọi là Lao, chính là có thể chịu được khổ nhọc, không sợ bẩn không sợ mệt. Loại công tử tiểu thư được nuông chiều từ bé, tôi không hầu hạ nổi." Nói đến đây, hắn thoáng dừng lại chốc lát, nhìn thần tình thiếu nữ, mới tiếp tục nói: "Đây là Đức, Trí, Lao ba cửa ải. Chỉ người nào qua được ba cửa ải này, mới có tư cách trở thành đệ tử của tôi."
Thiếu nữ vội vàng hỏi: "Như vậy lúc nào chúng ta tiến hành khảo nghiệm?"
Trương Văn Trọng lắc đầu cười, nói: "Ba cửa khảo nghiệm, là một quá trình khá dài. Bởi vì tôi cần trải qua biểu hiện nhỏ nhặt nhất thường ngày, để quan sát bản tính của cô ra sao đã."
"Em đối với mình rất tự tin, em nhất định có thể đi qua khảo nghiệm của thầy." Thiếu nữ thật ra có lòng tin mười phần, biểu tình như ăn chắc Trương Văn Trọng.
Vì thế Trương Văn Trọng chỉ đạm mạc cười.
Mắt thấy lúc này còn cách thời gian làm việc một quãng, hơn nữa lại không có bệnh nhân đến đây xem bệnh, cho nên nàng liền cùng Trương Văn Trọng nói chuyện phiếm. Nhưng nói chuyện phiếm, trên cơ bản đều chỉ là thiếu nữ hỏi han, Trương Văn Trọng thì đáp lời. Thiếu nữ cũng phi thường hiểu chuyện, nàng biết hiện tại Trương Văn Trọng sẽ không trả lời những vấn đề về phương diện y học, cho nên chỉ hỏi Trương Văn Trọng một ít chuyện bát quái riêng tư. Như Trương Văn Trọng thích ăn gì, sở thích gì, có bạn gái hay không, tan tầm thích giải trí ra sao...
Xem ra thiếu nữ đã từng học qua Tôn Tử binh pháp, am hiểu "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Nàng trước tiên muốn điều tra rõ sở thích của Trương Văn Trọng, sau đó mới có thể làm cho hắn được hài lòng, để nhanh chóng trở thành đệ tử của hắn.
"Còn nhỏ tuổi, lại có được một trái tim thất khiếu linh lung, mặc kệ có thể trở thành đệ tử của ta hay không, thành tựu tương lai hẳn sẽ không quá thấp." Đối với việc này, Trương Văn Trọng chỉ cười, lắc đầu thầm than.
Trải qua nói chuyện phiếm, Trương Văn Trọng cũng đã biết tên thiếu nữ này - Tô Hiểu Hồng.
"Hiểu Hồng, tiểu muội...tên này của cô thật ra dễ nhớ. Thẳng thắn, sau này tôi gọi cô là tiểu muội được."
"Tốt nhất, thầy cứ gọi em là tiểu muội, người nhà luôn gọi em như thế." Tô Hiểu Hồng gật đầu nói, không có chút nào xấu hổ.
Lại một lát, Hồ Cường rốt cục xuất hiện trong phòng y tế. Đầu tiên hắn sầm mặt hỏi Trương Văn Trọng nguyên do chiều hôm qua không đi làm, sau đó răn dạy vài câu, báo cho hắn sau này không nên tùy tiện nghỉ ca, mới căn dặn hắn hướng dẫn Tô Hiểu Hồng cho tốt. Dù sao đây là thực tập sinh đầu tiên của phòng y tế trong trường từ trước tới nay.
Sau khi xả giọng quan một trận, lúc này Hồ Cường mới ôm bụng bia quay trở về phòng làm việc, ngáp dài ngồi chơi game. Theo sau Tô Hiểu Hồng cũng được lĩnh một bộ áo Blouse mới tinh, thay xong liền ngồi đối diện Trương Văn Trọng, chính thức trở thành thực tập sinh của hắn.
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Tô Hiểu Hồng đều đến sớm hơn Trương Văn Trọng, thay hắn quét dọn phòng vệ sinh, lại pha sẵn trà nóng. Mà đơn thuốc mỗi ngày, cũng không cần Trương Văn Trọng tự tay viết, chỉ cần đọc lại cho nàng viết thay. Tuy rằng nhiều ngày qua chỉ có bệnh nhân cảm mạo nóng sốt bình thường đến khám, thế nhưng thái độ của Tô Hiểu Hồng phi thường tốt, tốt tới mức dù là Trương Văn Trọng muốn soi mói cũng tìm không ra khuyết điểm.
Ngay ngày thứ ba Tô Hiểu Hồng đến thực tập, bên trong đại học Ung Thành cũng xảy ra một chuyện lớn...