Lúc này, nghe được Ruscha nói rằng Bùi Đông Lai cố gắng để lộ tung tích là vì muốn mình thấy được cảnh Bùi Đông Lai giết ngươi thì Nạp Lan Ngũ Khải liền trực tiếp hoảng sợ.
- Ru… Ruscha, lập tức dùng di động chụp lại, sau đó rồi gởi đi.
Khiếp sợ qua đi, Nạp Lan Ngũ Khải đột nhiên nhớ ra cái gì rồi lớn tiếng lên nói một câu, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại gọi cho cảnh sát để xin giúp đỡ.
- Lão bản, hắn đã cắt đi hệ thống mạng trong hội sở, chúng ta không thể gọi điện thoại đâu.
Nghĩ đến cảnh Bùi Đông Lai giết người một cách đơn giản như thế thì trong giọng nói của Ruscha toát ra sự sợ hãi thật sau, trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, hắn và đám huynh đệ kia không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai:
- Lão bản, thực lực của hắn còn cường đại hơn so với tưởng tượng của chúng ta, chúng ta nhất định lập tức.. lập tức rời khỏi đây.
“Pằng...Pằng”
Giống như đáp lại lời nói của Ruscha, ở lâu 2, 2 tay Bùi Đông Lai cầm 2 súng, vừa bước đi trong hành lang, vừa bóp cò.
Tiêng súng vang lên, đầu người nổ tung.
Vài tên thử thò đầu ra, trong nháy mắt liền bị đạn xuyên qua, banh chè ngay tại chỗ.
Bên tai nghe Ruscha nói thế, nhìn thấy cảnh Bùi Đông Lai giết người một cách thoải mái như thế thì trong lòng Nạp Lan Ngũ Khải liềm cảm thấy nguy cơ, thậm chí hắn còn không dám lên tiếng.
Võ công cao tới đâu. Cũng phải sợ thái đao.
Luận công phu, hắn không sợ Bùi Đông Lai, nhưng mà Bùi Đông Lai chẳng những là cao thủ võ học mà còn là cao thủ dùng súng.
Sau đó.
Không đợi Nạp Lan Ngũ Khải quyết định thì trong màn hình, 2 tay Bùi Đông Lai xách súng đi về phía cầu thang.
Trước cầu thang, một gã thủ hạ của Từ Mãng thấy được đồng bọn của mình đều đã chết hết, xung quanh đều là máu tươi cùng óc thì hắn sợ tới mức hồn phi phách tán. Hắn liền bỏ súng xuống, cả người xụi lơ nằm xuống mặt đất, thân hình cong lại giống như là một con tôm, không ngừng nôn ra.
- Đừng…Đừng mà.
Sau đó, hắn thấy được Bùi Đông Lai giống như là sát thần xuất hiện trước mặt hắn thì hắn liền kêu to lên.
“Pằng”
“Phốc”
Tiếng súng vang lên, huyết hoa nở rộ.
- Từ Mãng, để người của ngươi tập trung ngay cầu thang, bất kể như thế nào cũng phải ngăn hắn lại.
Thấy một màn như vậy thì Nạp Lan Ngũ Khải liền toát mồ hôi lạnh, hắn rống to lên:
- Ruscha, gọi cho Sake Fu mau, để cho hắn tìm phương pháp chụp lại hình ảnh rồi lập tức rút lui. Bọn hắn chỉ có 2 người, căn bản không thể nào ngăn chúng ta được.
- Nạp Lan Ngũ Khải, tao có một trăm biện pháp để giết mày, mày có thể nghĩ rằng sẽ trốn thoát được sao?
Bùi Đông Lai cầm lấy bộ đàm lên, nghe được Nạp Lan Ngũ Khải nói như thế thì mỉm cười.
“Bá”
Nghe được giọng nói hờ hững của Bùi Đông Lai, nhìn nụ cười như ác ma của Bùi Đông Lai thì trong lòng Nạp Lan Ngũ Khải liền nổi lên hàn ý, hắn chỉ cảm thấy dường như bản thân đã lọt vào hầm băng, lạnh khắp từ đầu đến chân.
- Ngũ gia, đi thôi.
Giờ phút này, rốt cuộc Hải Đông Viên cung thu lại lòng khinh thị của mình đối với Bùi Đông Lai, dường như trong lòng hắn cũng hiểu rằng nếu bây giờ còn không đi thì sẽ không kịp nữa vì thế hắn liền đi lên đỡ lấy Nạp Lan Ngũ Khải, ý bảo rời đi.
- Sake Fu, hãy mau copy lại những tấm ảnh kia rồi lập tức rút lui.
Cùng lúc đó, Ruscha cầm lấy bộ đàm gọi cho Sake Fu ở phòng điều khiển.
- Sake Fu thu được.
Trong phòng điều khiển, Sake Fu liên nhanh chóng trả lời một câu rồi bắt đầu copy những tấm ảnh kia.
“Két”
Sau đó, không đợi Sake Fu làm xong thì đột nhiên cửa phòng đã bị mở ra.
Sake Fu nghe vậy thì trong lòng vừa động, thân thể liền nằm xuống, rút súng ra rồi bắn về phía cửa.
“Pằng”
Tiếng súng vang lên bắn vào trước cửa.
“Lộp bộp”
Mắt thấy mình bắn không trúng thì Sake Fu biến sắc, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn:
- Là ai?
- Phản ứng nhanh thật.
Giống như trả lời câu hỏi của Sake Fu, đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau hắn.
Hả?
Trong lòng Sake Fu chấn động, liền nằm ngửa lại, 2 tay nắm súng, muốn bắn về phía sau.
“Vù”
Không đợi Sake Fu bóp cò, một đạo bạch quang liền hiện lên, thanh chủy thủ liền bắn về phía Sake Fu.
“Xoẹt”
Thanh chủy thủ sắc bén liền cắt trúng cổ tay của Sake Fu, máu tươi phun ra.
“Tê”
Cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến cho Sake Fu hít một ngụm khí lạnh.
- Honey, không nên từ chối a, kỳ thật thì sinh mạng trôi đi cũng không đáng sợ…
Đối mặt với Sake Fu đã mất đi vũ khí thì Quý Hồng liền đi về phía Sake Fu, mỗi lần bước đi đều vang lên những tiếng “ Xoạch…Xoạch”
Nghe được giọng nói nũng nịu của Quý Hồng, nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt của Quý Hồng thì Sake Fu cảm thấy lông tóc cả người dựng lên vì thế hắn liền nắm lấy cái ghế bên cạnh rồi ném về phía Quý Hồng.
“Vù”
Quý Hồng nghiêng người né được, cả người bắn ra, trực tiếp bay thẳng đến trước người Sake Fu, chân phải nâng lên, hung hăng giẫm xuống mặt của Sake Fu.
- Honey, làm sao ngươi không nghe lời thế?
Quý Hồng mỉm người cúi đầu xuống.
Sake Fu liền cảm thấy sợ hãi, hắn liền cố gắng giãy dụa để thoát khỏi.
- Ngoan, không nên giãy dụa.
Quý Hồng mỉm cười, từ từ thay đổi vị trí bàn chân rồi dùng sức đè bẹp khuôn mặt của Sake Fu.
“Rắc…Rắc”
Tiếng xương gãy vang lên, xương hàm của Sake Fu liền bị nghiền nát khiến cho Sake Fu cảm thấy đau đơn, hắn giống như là người điên mà rống lên:
- Giết…Giết ta…Giết ta đi….Ngươi…Tên ác ma này.
- Ha Ha… ta thích người khác gọi ta là nữ vương, chẳng lẽ ngươi không thấy tỷ tỷ đây giống như nữ vương sao?
Quý Hồng cười một cách phóng đãng, sau đó nhìn thoáng lên màn hình thì thấy đám người Nạp Lan Ngũ Khải xuất hiện, nàng lại cúi đầu xuống, giống như là đang an ủi một đứa nhỏ vậy:
- Honey, địa ngục đang chờ ngươi.
“Bịch”
Nói xong, chân phải Quý Hồng nâng lên, dùng sức giậm xuống đầu Sake Fu, đầu Sake Fu giống như là quả dưa hấu, liền nứt toạc ra, tắt thở ngay tại chỗ.
Sau khi hành hạ xong Sake Fu thì Quý Hồng đi đến bên cạnh màn hình, cầm lấy bộ đàm rồi hướng về phía Bùi Đông Lai mà truyền tin tức:
- Lão bản thân án, cửa thang máy lầu 4 có 12 người mai phục, còn về phần tên Nạp Lan Ngũ Khải ngu ngốc kia thì hiện tại hắn đang đi về phía thang máy.
“Bộp! Bộp! Bộp!"
Nghe được tin tức từ Quý Hồng thì Bùi Đông Lai không chút hoang mang, liền bước chân đi.
- Lão…lão bản, thang máy không thể sử dụng, chúng ta chỉ có thể đi bằng thang bộ.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất Ruscha đi tới thang máy thì phát hiện thang máy không thể sử dụng được.
“Ách”
Nạp Lan Ngũ Khải cả kinh.
- Ngũ…Ngũ gia…hắn…hắn lên đây rồi.
Sau đó, không đợi Nạp Lan Ngũ Khải lấy lại tinh thần thì giọng nói của một tên thủ hạ Từ Mãng vang lên trong bộ đàm.
- Ngăn hắn lại, bất kể như thế nào cũng phải ngăn hắn lại.
Nạp Lan Ngũ Khải lấy lại tinh thần, lớn tiếng mà rống lên.
“Pằng..Pằng.. Pằng..Pằng.. Pằng..Pằng..”
Giọng nói Nạp Lan Ngũ Khải vằ dứt thì bdld dừng lại, cả người giống như tử thần xuất hiện, súng trong tay liền bóp cò, từng tiếng súng vang lên.
“Phốc…Phốc”
Mấy tên thủ hạ của Từ Mãng sớm đã sợ bể mật, đối mặt với những làn đạn của Bùi Đông Lai thì rất nhiều tên bị trúng đạn, còn những người không bị gì thì liền hét lên rồi lui trở về phòng.
- Xử lý hắn rồi sao?
Trong hành lang lầu 6, Nạp Lan Ngũ Khải giống như là con kiến bò trên chảo, gấp đến độ phải xoay quanh.
- Chưa…chưa được, hắn giống như là u linh vậy, vừa xuất hiện thì liền nổ súng, những huynh đệ của chúng ta đã phản ứng chậm một chút, đã chết cả rồi…
- Mẹ nó, đám người các ngươi nhiều như vậy, cùng nhau nổ súng đi, tao không tin không giết được hắn.
Nạp Lan Ngũ Khải tức giận đến chửi má nó.
- Không…Không thể, tài bắn súng của hắn rất con mẹ nó….
- Đúng a, ta không đi ra ngoài đây, ta con mẹ nó nhảy lầu cũng không đi ra ngoài.
- Ta *(^*&%&….
Nạp Lan Ngũ Khải tức giận đến mức thiếu chút nữa là đập bộ đàm.