Siêu Cấp Cường Giả

Chương 485: Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế! (4)

- Pavlovsky, bọn hắn có bao nhiêu người.

Xảy ra biến hóa bất ngờ làm cho Nạp Lan Ngũ Khải cả kinh sau đó hắn liền bình tĩnh trở lại, cầm lấy bộ đàm hỏi lấy tên bảo tiêu tên là Pavlovsky kia.

- Lão bản, tôi không thể xác định được bọn hắn đến đây có bao nhiêu người, tôi đang dựa vào tiếng súng để tìm tung tích bọn chúng.

Bên ngoài hội sở, Pavlovsky đang núp trong một bụi cây, trừng to mắt, một bên tìm tung tích đối thủ, một bên báo lại cho Nạp Lan Ngũ Khải.

- Honey, ngươi nói nhiều rồi đó.

Ngay sau đó.

Không đợi Pavlovsky hội báo xong, đột nhiên một giọng nói hấp dẫn vang lên.

Trong màn đêm, Quý Hồng một thân áo khoác màu đỏ chẳng biết đã lúc nào đã xuất hiện phía sau Pavlovsky.

“Lộp bộp”

Trong lòng Pavlovsky chấn động, theo bản năng liền rút súng ra rồi nhắm về phía Quý Hồng mà bắn.

Nhưng mà.

So với hắn thì Quý Hồng nhanh hơn.

Trong lúc khẩu súng của Pavlovsky giơ lên thì chân phải của Quý Hồng đã động, một cước đá về phía cổ tay phải của Pavlovsky.

“Bốp”

Một cước của Quý Hồng đá trúng cổ tay của Pavlovsky, đá bay khẩu súng trong tay hắn.

Sau đó.

Quý Hồng không dừng lại, nắm lấy đầu của Pavlovsky, tay phải đột nhiên vung lên.

“Xoẹt”

Tiếng xé gió vang lên, một thanh chủy thủ trong tay Quý Hồng xuất hiện, một đạo bạch quang hiện lên.

“Phốc”

Một đao chém ra, máu tươi liền phun ra.

"Ách..."

Thân mình Pavlovsky chấn động sau đó hắn cố gắng giãy dụa nhưng mà bởi vì bị Quý Hồng nắm chặt nên giãy dụa đã trở nên vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu chảy ra, cảm nhận sinh mạng đang trôi đi.

- Thay ta gởi lời thăm hỏi về phía lão đầu kia.

Quý Hồng tiến lên từng bước, nở ra một nụ cười chết người với Pavlovsky.

Nói xong, nàng lại chém ra đao thứ 2.

“Phốc”

Hàn quang hiện, máu tươi bắn.

Đầu của Pavlovsky bị Quý Hồng chặt xuống, thi thể của hắn liền ngã xuống đất.

- Pavlovsky, nói cho ta biết. Chuyện gì đã xảy ra?

- Pavlovsky, ngươi thế nào rồi?

Quý Hồng giết chết Pavlovsky chỉ xảy ra trong vài giây đồng hồ, trong hội sở Đường Hối, Nạp Lan Ngũ Khải cùng với tên bảo tiêu người Nga tên là Ruscha không nhận thấy được tin tức của Pavlovsky thì liền hô to.

- Ngũ gia, ngài sốt ruột rồi sao?

Bùi Đông Lai đi đến bên cạnh Quý Hồng, cầm lấy bộ đàm lên rồi nhìn vào tầng cao nhất của hội sở.

- Bùi Đông Lai.

Nghe được giọng nói của Bùi Đông Lai thì Nạp Lan Ngũ Khải cả kinh, sau đó trầm giọng nói với Từ Mãng ở bên cạnh:

- Để cho người của ngươi lập tức đổi tần số, ngoài ra để cho bọn chúng canh gác ở cửa thang lầu, cửa thang máy…

Người có tên, cây có bóng.

Nghe được cái tên Bùi Đông Lai này thì Từ Mãng bị dọa không nhẹ.

Bất quá hắn biết rõ hôm nay hắn và Nạp Lan Ngũ Khải đã ngồi chung một con thuyền, vì thế cố gắng nén nỗi sợ hãi trong lòng, cầm lấy bộ đàm rồi chuyển mệnh lệnh của Nạp Lan Ngũ Khải xuống.

- Lão bản, bọn hắn xuất hiện. Có tổng cộng 2 người, 1 nam 1 nữ, bọn hắn không có né tránh máy quay, cứ như thế mà đi một cách nghênh ngang.

Sau đó, đột nhiên ở trong phòng điều khiển, giọng nói của một tên bảo tiêu vang lên:

- Mà…hơn nữa…

- Hơn nữa cái gì?

Chẳng biết tại sao, nghe được giọng nói run rẩy của tên bảo tiêu này thì Nạp Lan Ngũ Khải cảm thấy một trận sợ hãi, vì thế hắn liền hét lên một tiếng, hắn muốn dùng phương thức này để làm giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng.

- Mà hơn nữa trong tay nữ nhân kia có mang theo đầu của Pavlovsky….

- Hỗn đản, ngươi quan tâm đến cái đó làm gì. Ta chỉ cần biết có thể thấy được tung tích của bọn hắn không?

Nạp Lan Ngũ Khải lớn tiếng nói.

- Được, bọn hắn chẳng những nghênh ngang đi vào mà hơn nữa bọn hắn cũng không có che dấu tung tích của mình.

Trong phòng điều khiển, tên bảo tiêu kia nhìn vào Bùi Đông Lai và Quý Hồng ở trên màn hình, lớn tiếng nói lại.

Lời của tên bảo tiêu vừa nói xong thì trong văn phong ở tầng cao nhất của hội sở, Ruschaya vội vàng chạy đến bên cạnh một màn hình, trong màn hình Bùi Đông Lai và Quý Hồng đang nghênh ngang đi vào.

Trong màn hình, Bùi Đông Lai mặc một chiếc áo khoác màu đen, dưới chân là một đôi giày bộ đội, một đôi bao tay màu đen. Còn Quý Hồng thì mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, dưới chân là một đôi giày màu đỏ, bao tay màu đỏ cùng với một thanh chủy thủ.

Giống như lời của tên trong phòng điều khiển kia vậy, Bùi Đông Lai và Quý Hồng giống như là cặp tình nhân đang đi dạo chơi, cứ như vậy mà nghênh ngang đi vào.

2 người này muốn làm gì?

Thấy một màn như vậy thì tất cả các tên bảo tiêu của Nạp Lan Ngũ Khải đều thâm hỏi bản thân, bọn hắn đã làm nhiều nhiệm vụ, gặp qua không ít sát thủ, nhưng mà chưa bao giờ bọn hắn thấy được có người dám giết người một cách trắng trợn như thế.

- Ha Ha, Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, mày thật là một tên ngu xuẩn.

Nạp Lan Ngũ Khải nghe vậy thì nhịn không được mà bật cười:

- Từ Mãng, lập tức kêu người của ngươi động thủ, có thể xử lý hắn thì càng tốt. Mje nó chứ, nếu không xử lý được bọn hắn thì chỉ có thể quay lại cảnh bọn hắn giết người là tốt rồi. Ruscha, ngươi tới phòng điều khiển đi.

Hả?

Nạp Lan Ngũ Khải vừa nói xong thì đột nhiên Quý Hồng và Bùi Đông Lai liền biến mất trong hình ảnh.

Một lát sau.

“ Pằng… Pằng… Pằng… Pằng…”

Tiếng 4 viên đạn liền vang lên, 4 viên đạn liền bắn chính xác vào 4 tên đại hán đang đứng trước đại lầu của hội sở.

“ Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!”

Trên màn hình, 4 gã đại hán bị bắn vỡ đầu, huyết hoa nở rộ.

- Ngu ngốc.

Thấy một màn như thế thì Nạp Lan Ngũ Khải liền nắm lấy bộ đàm, lớn tiếng nói:

- Các ngươi đám ngu ngốc này. Mau núp đi, không cần thò đầu ra, ta không cần hình ảnh các ngươi bị giết.

- Lão bản thân ái, nếu tên thiếu não Nạp Lan Ngũ Khải kia biết được trước đây chúng ta lẻn vào đây một cách thần không hay quỷ không biết thì hẳn sẽ sợ tới mức nào đây nhể?

Mắt thấy Bùi Đông Lai dễ dàng giải quyết 4 tên đại hán kia thì Quý Hồng cũng không có khẩn trương mà tỏ ra nũng nịu. Cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai và nàng đang chơi một trò chơi đơn giản vậy.

Không trả lời.

Đột nhiên Bùi Đông Lai rút súng ra rồi nhắm về phía một cửa sổ trên lầu 2 rồi bóp cò.

“Pằng”

Tiếng súng vang lên, Bùi Đông Lai bắn ra ngay tại chỗ, cả người đột nhiên bay lên, một tay cầm dây thừng, một tay cầm súng, hai chân dẫm vào vách tường, cả người giống như là một linh hầu vậy, hướng về phía trên mà nhảy lên.

- Hắn ở đây.

" Pằng..Pằng… Pằng..Pằng… Pằng..Pằng… Pằng..Pằng…”

Cả hội sở đang im lặng bỗng vang lên một tiếng hét sau đó từng tiếng súng liền vang lên.

Trên không, chân phải Bùi Đông Lai đạp một cái, cả thân mình liền tung lên trời làm cho những viên đạn không thể bắn trúng hắn.

Pằng..Pằng… Pằng..Pằng… Pằng..Pằng…

Sau khi né hết những viên đạn kia, Bùi Đông Lai không để cho thân mình chạm đất thì thì hắn liền quyết đoán mà bóp cò.

“Phốc…Phốc”

2 gã đại hán không kịp né tránh đã bị Bùi Đông Lai hạ gục, ngã xuống trong vũng máu. Ngoài ra, 4 tên còn lại cũng sợ tới mức liền trốn vào những bụi cây bên cạnh.

“Loảng xoảng”

Sau khi bắn xong, thân mình Bùi Đông Lai liền thu lại, 2 chân đá vào cảnh cửa thủy tinh rồi đi vào phòng.

- Nạp Lan Ngũ Khải, mày tưởng rằng thông qua đám phế vật người Nga kia thì có thể đối phó được với lão bản sao? Đầu của mày bị lừa đá vào rồi sao? Chẳng lẽ mày không biết lão bản của ta ngoài là cao thủ ra thì hắn lại là một siêu cấp binh vương sao?

Mắt thấy Bùi Đông Lai thuận lợi đi vào phòng thì Quý Hồng cười lạnh một tiếng, cả người giống như quỷ mị liền biến mất. Nhiệm vụ của nàng chính là xử lý lầu 1 cùng với phòng điều khiển.

Sau khi đi vào phòng, Bùi Đông Lai liền bỏ súng xuống, sau đó 2 tay cầm lấy 2 khẩu súng tự động, đi đến cửa rồi dán tai vào cửa phòng, nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Trong hành lang, hơn 10 tên đại hán đang đứng 2 bên hành lang, bọn hắn dùng súng nhắm vào cửa phòng kia, hô hấp bọn hắn tỏ ra dồn dập, vẻ mặt khẩn trương, tay cầm súng run lên, cảm giác kia giống như lúc nào cũng có thể nổ súng vậy.

Rất nhanh, Bùi Đông Lai thông qua thính lực biến thái của mình đã nghe được những tiếng thở dồn dập của những tên ở bên ngoài cửa, đã đoán được vị trí của đối phương.

“Két”

Đột nhiên, cửa phòng mở ra.

“ Pằng..Pằng.. Pằng..Pằng.. Pằng..Pằng…..”

Nghe được tiếng mở cửa thì hơn 10 tên đại hán trong cùng một lúc liền bóp cò, bắn về phía cửa phòng.

“ Pằng..Pằng.. Pằng..Pằng.. Pằng..Pằng..”

Sau đó, coi như lúc hơn 10 tên đại hán không thấy được bóng dáng của Bùi Đông Lai mà không nổ súng nữa thì đột nhiên từ trong phòng xuất hiện 2 khẩu súng tự động, hướng về phía 2 đầu hành lang mà nhả đạn một cách điên cuồng.

“ Phốc..Phốc..Phốc”

Vài tên đại hán không kịp trốn tránh liền bị đạn bắn trung, kêu rên rồi ngã xuống vũng máu, còn những tên còn lại thì liền rút đầu lại, không dám ló ra.

“Bịch”

“Bụp”

Tiếng bước chân và tiếng máy chụp cùng vang lên một lúc, Bùi Đông Lai từ trong phòng đi ra, xuất hiện ở hành lang liền bị máy quay chụp lại.

- Ha Ha, cuối cùng cũng chụp được, Ruscha, mau mau lưu lại rồi gởi vào hòm thư đi.

Thấy được hình ảnh Bùi Đông Lai trong tấm hình thì Nạp Lan Ngũ Khải liền lớn tiếng nở nụ cười.

- Lão…lão bản, dây cáp của hội sở đã bị chặt đứt rồi, không thể vào mạng.

Ruscha biến sắc, thất thanh nói:

- Ngoài ra, mạng in tờ nét cũng không vào được.

- Cái gì?

Tiếng cười của Nạp Lan Ngũ Khải dừng lại, trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.

- Lão bản, nếu như bọn hắn có thể cắt đứng dây cáp thì cũng có thể cắt được dây điện của hội sở.

Sau đó, không đợi Nạp Lan Ngũ Khải nói cái gì, đột nhiên Ruscha hiểu được vì sao Bùi Đông Lai lại nghênh ngang đi vào hội sở, trên mặt của hắn lộ ra vẻ kinh hãi, rống lớn nói:

- Hắn là cố ý làm như vậy, hắn cố ý làm như vậy để chúng ta thấy được cảnh hắn giết người. Ta thề trước Thượng Đế, người này chính là một kẻ điên.