Trầm Thành Nhất Trung là một trong những trường học tốt nhất của Trầm Thành, tự nhiên là trong trường không ít những tên phú nhị đại giống như Trịnh Phi, mặc dù đám phú nhị đại này chưa bao giờ gặp qua Nạp Lan Trường Sinh nhưng mà bọn hắn thông qua nhiều đường nên đã biết được người ra mặt giúp Bùi Đông Lai chính là Nạp Lan Vương gia uy chấn ở Đông Bắc.
Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng! (Một hòn đá làm nổi lên hàng ngàn con sóng.)
Tin tức này làm cho bọn họ trực tiếp mà sợ ngây người.
Sau đó, tin tức này liền lan truyền nhanh khắp cả Trầm Thành Nhất Trung, thân phận của Bùi Đông Lai cũng trở nên thần bí, đám học sinh liền suy đoán đủ loại, nào là Bùi Đông Lai là con tư sinh của Nạp Lan Trường Sinh, cũng có người suy đoán Nạp Lan Trường Sinh là trưởng bối của Bùi Đông Lai.
Xuất phát từ tò mò rất nhiều MM lớp 10 thừa dịp vào lúc giải lao giữa giờ học liền tiến đến xem Bùi Đông Lai, trừ việc đó ra không không it tên học sinh có thân phận cũng bắt đầu lôi kéo Bùi Đông Lai.
Hiển nhiên, cha mẹ của bọn hắn muốn thông qua Bùi Đông Lai để có thể tiếp cận được với vị Nạp Lan Vương gia trong truyền thuyết kia.
Đối mặt với nhiều chuyện như vậy thì mặc dù Bùi Đông Lai có chút buồn bực nhưng hắn cũng không có cách nào thay đổi được, chỉ có thể không chú ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chăm chú đọc sách.
Vương Hồng bị ngã trong lúc gia trưởng hội, sau khi trải qua kiểm tra thì đúng là bị chấn động não rất nhỏ.
Nhưng mà.
Sau khi biết được thương thế của mình thì Vương Hồng cũng không có để ý, càng không có ghen ghét Bùi Đông Lai, mà trước tiên là nàng muốn tìm gặp Bùi Đông Lai để giải thích nhưng kết quả lại bị hiệu trưởng Ngô Chí Quốc mắng té tát, trực tiếp đuổi nàng ra khỏi trường.
Ngô Chí Quốc giải quyết sự tình một cách nhanh chóng, điều đó làm cho Vương Hồng khóc không ra nước mắt, chỉ hận chính bản thân mình có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Càng làm cho Vương Hồng không thể ngờ được chính là giữa trưa sau khi trở về nhà, thì chồng nàng chẳng những không an ủi, chiếu cố nàng mà ngay lúc gặp mặt thì chồng nàng đã tặng nàng hai cái bạt tai vào mặt.
Vương Hồng vốn là đã chịu ủy khuất ở trong trường học, về nhà lại bị chồng tát vào mặt thì lập tức liền phản kháng, kết quả là chồng nàng nói cho nàng viết bởi vì chuyện tình của nàng mà Trịnh Kim Sơn chẳng những không giúp đỡ hắn mà còn bị lãnh đạo cấp trên tra hỏi nữa.
Việc này đưa đến kết quả: Chồng của Vương Hồng bị đuổi việc…
Việc này thì Bùi Đông Lai cũng không biết, buổi chiều sau khi tan học thì hắn cự tuyệt lời lôi kéo, làm quen của đám hoàn khố. Hắn đợi sau khi đám hoàn khố rời đi thì trực tiếp đi tới chỗ ngồi của Tần Đông Tuyết.
Tần Đông Tuyết đang gặp một đề toán khó, đang vắt óc suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên thấy được có một thân ảnh đang đứng bên cạnh mình thì theo bản năng nàng liền ngẩng đầu lên.
- Tần Đông Tuyết đồng học, cho dù là sợ anh cướp đi ngôi vị Trạng Nguyên của kưng thì cũng không cần phải mất ăn mất ngủ như thế a.
Bốn mặt chạm vào nhau, Bùi Đông Lai nở ra nụ cười trêu ghẹo nói.
Bên tai vang lên lời nói trêu ghẹo của Bùi Đông Lai, lại thấy bộ dạng tự tiếu phi tiếu của Bùi Đông Lai thì khóe miệng của Tần Đông Tuyết hơi vểnh lên, hừ nhẹ nói:
- Bùi Đông Lai đồng học, nếu như em nhớ không lầm thì một năm trước, thì mỗi kỳ anh đều hơn em mười điểm, em làm sao lại có thể không mất ăn mất ngủ được chứ?
Giọng nói vui vẻ, cái miệng vểnh lên, nụ cười mê người…
Hết thảy những thứ này đều không hợp với hình tượng của Tần Đông Tuyết.
Nhưng mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bùi Đông Lai lại không cảm thấy có gì khác lạ, từ sau khi kết thúc trận bóng rổ lúc trước thì Tần Đông Tuyết đã chủ động nói chuyện với hắn, hắn phát hiện được khoảng cách giữa hai người đang được kéo gần lại.
Mà sáng sớm hôm nay, Tần Đông Tuyết lại ra mặt cho Bùi Đông Lai, cái cảm giác này thì trong lòng Bùi Đông Lai biết được rõ ràng.
- Tần Đông Tuyết đồng học, vì muốn cảm ơn hôm nay đã ra mặt giùm ka nên ka quyết định mời em một bữa cơm, không biết là em có nhận lời hay không?
Bùi Đông Lai mỉm cười nói.
Trong phòng học thì có một ít học sinh vẫn chưa rời đi, bon hắn thấy được Bùi Đông Lai đang cùng Tần Đông Tuyết nói chuyện một cách vui vẻ thì không nói, hơn nữa Bùi Đông Lai lại muốn mời Tần Đông Tuyết đi ăn cơm, một đám giống như là nuốt phải lựu đạn, trợn tròn mắt lên, vẫn không nhúc nhích mà nhìn vào Tần Đông Tuyết.
Dường như bọn hắn muốn biết, trong vòng hai năm qua Tần Đông Tuyết vẫn chưa bao giờ đi ăn cơm chung với một nam sinh khác, không biêt hôm nay Tần Đông Tuyết có cự tuyệt lời mời của Bùi Đông Lai hay không đây?
- Có thể nhận được lời mời của một nhân vật phong vân nhất của Trầm Thành Nhất Trung thì bỉ nhân cảm thấy vô cùng may mắn và vinh hạnh.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của đám người kia thì Tần Đông Tuyết buông cây bút trong tay ra rồi cười trả lời lại.
Đáp ứng rồi!
Tần Đông Tuyết đáp ứng rồi.
Nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết lại thấy được vẻ mặt vui vẻ của nàng thì toàn bộ đám học sinh kia đều ngây dại.
So với đám người kia thì dường như Bùi Đông Lai đã đoán được Tần Đông Tuyết sẽ đáp ứng mình cho nên hắn cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc nào, bất quá bốn chữ
" Nhân vật phong vân " này mà hắn cảm thấy xấy hổ mà đỏ mặt, vì thế liền lấy tay sờ sờ lên đầu rồi đi lên phía trước dẫn đường.
Sau khi hai người rời khỏi Giáo Học Lâu thì ánh trời chiều nhuộm đỏ bừng một mảnh, làm cho người khác cảm thấy có một loại cảm giác xa hoa.
Dưới ánh trời chiều, Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết đi song song với nhau, hai người cũng cách xa nhau không quá 50 cm.
Phát hiện này làm cho trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi động, hắn nhớ lại một quyển sách đã từng viết:
" giữa người với người cách nhau không quá một cánh lưới sắt, chỉ khi nào đối phương hoàn toàn tin tưởng người thì ngươi mới có thể tự nhiên đi qua cánh cửa sắt ấy được"Trong đầu hiện ra những câu nói trong sách ấy thì Bùi Đông Lai không khỏi vui vẻ, ở hắn xem ra thì khoảng cách giữa mình và Tần Đông Tuyết có thể hoàn toàn vượt qua, mà lại còn có thể ở chung một chỗ nữa chớ ( tự sướng vê lê)
Đi cùng với Bùi Đông Lai ở trong sân trường thì Tần Đông Tuyết có thể nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc của những họ sinh kia, bất quá nàng cũng không có để ý mà đem lực chú ý đặt trên người của Bùi Đông Lai.
Lúc này thấy Bùi Đông Lai cười cười thì Tần Đông Tuyết không nhịn được mà hỏi:
- Cười cái gì thế?
- Hả..
Nguyên bản thì Bùi Đông Lai đang tự sướng, ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết thì liền giật mình, sau đó hắn liền lấy lại bộ dáng đúng đắn rồi nói:
- Anh đang suy nghĩ, bon hắn thấy được anh với em giống như là tình lữ sóng vai đi chung với nhau trong sân trường, không biết sau khi trở về thì bọn hắn có nguyền rủa anh hay không đây?
Tình lữ.
Nghe được hai chữ này thì trong lòng Tần Đông Tuyết không khỏi nhảy dựng lên, mà vẻ mặt cũng trở nên ửng đỏ, nhìn qua thì vô cùng mê người.
- Vô sỉ.
Tần Đông Tuyết đỏ mặt, tức giận mắng một câu, lại không dám nhìn vào đôi mắt của Bùi Đông Lai.
- Nếu như anh vô sỉ thì đã cầm tay em và lớn tiếng hô lên rằng em là bạn gái của anh rồi.
Không biết tại sao, thấy được bộ dạng thẹn thùng như vậy của Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai lại thấy vô cùng khoái trá.
- Ok, if you want, em không có ý kiến.
Bị Bùi Đông Lai nhìn chằm chằm thì tim của Tần Đông Tuyết liền đập nhanh hơn, vì muốn che dấu sự xấu hổ nên nàng đã ngẩng đàu lên, bình tĩnh nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Thật không có ý kiến sao?
Bùi Đông Lai có chút sửng sốt, càng nhiều hơn là hưng phấn, hắn đang rất nóng lòng.
- Không có.
Lập trường của Tần Đông Tuyết vô cùng kiên định.
- Em xác định và khẳng định là không có sao?
Bùi Đông Lai có chút không dám tin, hắn lại thử hỏi một lần nữa.
- Em xác định và khẳng định là không có ý kiến giề.
Tdt nói xong rồi lại khẽ hừ một tiếng:
- Bất quá, chỉ cần anh dám thì em sẽ kêu anh phi lễ đối với em.
"—— "
Một đầu của Bùi Đông Lai liền nổi lên hắc tuyến.
Vẻ mặt của Tần Đông Tuyết liền nở ra nụ cười xấu xa.
Nhưng mà
Bùi Đông Lai lại không thấy được, trong nụ cười ấy lại chứa đừng vài phần cảm xúc khác thường.