Sau khi Bùi Đông Lai trở lại phòng học thì ngoại trừ Tần Đông Tuyết và đám người Tào Băng ra thì những tên học sinh khác trong lớp đều dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn hắn thậm chí một ít giáo viên cũng dùng ánh mắt cổ quái để đánh giá hắn.
Ánh mắt kia giống như đang hỏi:
" Một tên xuất thân bần cùng như Bùi Đông Lai sao tự dưng lại biến thành một tên phú nhị đại, hơn nữa lại còn ngưu bài hơn phú nhị đại nữa? "Đối với thái độ của mọi người thì Bùi Đông Lai biết rõ nguyên nhân là do Nạp Lan Trường Sinh ra mặt giúp mình, đối với lần này thì vẻ mặt hắn cũng tỏ ra bình tĩnh, cùng giống như ngày hôm qua, hắn vẫn chuyên chú nghe giảng bài, rồi ghi chép.
" Dát chi"Bỗng nhiên, ngay tại lúc mọi người đang nghe giảng bài thì đột nhiên cánh cửa phòng học bị đẩy ra, một người nam nhân đầu hói, bụng phệ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Hiệu trưởng?
Thấy được người cầm quyền rất ít khi xuất hiện ở trong Trầm Thành Nhất Trung này thì toàn bộ mọi người đều sửng sốt.
Sau đó.
Dường như bọn hắn đã đoán ra được cái gì rồi, theo bản năng liền nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Giống như là chứng minh suy đoán của bọn hắn là đúng, sau khi đẩy cửa ra thì hiện trưởng liền liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái rồi quay đầu lại nói với lão sư đang đứng ở trên bảng:
- Trương lão sư, thật là xin lỗi vì đã quấy rầy.
Nguyên bản ở trong Trầm Thành Nhất Trung này thì đối với một người hiệu trưởng như hắn mà nói thì không cần phải khách khí như thế, bất quá hắn lại không muốn tỏ ra bộ dạng lãnh đạo trước mặt của Bùi Đông Lai.
Bởi vì... Hắn sợ!
Sở làm cho Bùi Đông Lai phản cảm!
Nghe được hiệu trưởng nói như thế thì lão sư họ Trương cũng biết được hiệu trưởng khách khí với mình hoàn toàn là bởi vì Bùi Đông Lai, bất quá nàng cũng có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh vì vậy liền bước lên phía trước, mặc dù là biết rõ rồi nhưng vẫn cố ý hỏi:
- Hiệu trưởng, ngài đến đây có chuyện gì không?
- Ta đến đây để tìm Bùi Đông Lai có chút việc.
Hiệu trưởng nói xong liền nhìn về phía Bùi Đông Lai, rồi hỏi:
- Bùi Đông Lai đồng học, nếu như cảm thấy không tiện thì đợi sau khi tan học rồi ta sẽ đến tìm ngươi.
Bùi Đông Lai cũng hiểu rõ mục đích đến đây tìm mình của hiệu trưởng cho nên hắn liền trực tiếp đứng dậy nói:
- Hiệu trưởng, không có gì đáng ngại cả.
Nói xong thì Bùi Đông Lai liền buông cây bút trong tay rồi, đứng dậy hướng phía hiệu trưởng đi tới.
Hiệu trưởng âm thầm thở nhẹ ra một hơi, sau đó cười nói xin lỗi với Trương lão sư rồi đi ra ngoài.
- Bùi Đông Lai đồng học, chúng ta đến phòng làm việc của ta rồi nói tiếp.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đi ra khỏi phòng học, sau đó hiệu trưởng bước lên đóng cửa phòng lại rồi một lần nữa hỏi ý kiến của Bùi Đông Lai.
- Hiệu trưởng, ta biết ngài đếm tìm ta là bởi vì chuyện tình của gia trưởng hội vừa rồi.
Bùi Đông Lai hỏi một đằng trả một nẻo, giọng nói cũng không có chút tỏ ra vẻ ta đây mà ngược lại tỏ ra vô cùng khách khí.
Thân là hiệu trưởng của Trầm Thành Nhất Trung cho nên địa vị của Ngô Chí Quốc ở ngoài xã hội cũng không thấp, mạng lưới quan hệ rất lớn, chuyện tình cần phải xả giao không ít, bình thường thì hắn rấ ít khi ở trường học, mọi công việc trong trường đều do mấy phó hiệu trưởng xử lý rồi sau đó báo cáo cho hắn.
Vào lúc gia trưởng hội diễn ra thì hắn đang ở Bộ Giáo Dục cùng với các lãnh đạo bàn bạc công chuyện, cuối cùng lại nhận được một cuộc điện thoại của một giáo viên trong trường.
Nói chung là nếu có chuyện gì gấp thì trước tiên là phải báo cho phó hiệu trưởng rồi sau đó phó hiệu trưởng mới báo lại cho hiệu trưởng.
Đối với lần này thì Ngô Chí Quốc có chút nghi hoặc, hơn nữa là còn bất mãn, bất mãn vì vị giáo viên ấy không hiểu quy củ.
Nhưng mà.
Khi hắn nghe xong giáo viên kia nói thì hắn sợ tới mức thiếu chút nữa mà ngất đi.
Lúc ấy, trong Bộ Giáo Dục cũng có một vài vị lãnh đạo có quen biết với Ngô Chí Quốc, thấy sắc mặt của hắn khó coi thì liền hỏi nguyên nhân, sau khi biết được chân tướng sự tình thì cũng sợ tới mức không nhẹ, đồng thời còn nói:
- Ngô hiệu trưởng, ta mặc kệ ông dùng biện pháp gì, nhất định phải xử lý chuyện này cho tốt.
Đối với mệnh lệnh của lãnh đạo thì thân là hiệu trưởng của Trầm Thành Nhất Trung thì Ngô Chí Quốc cũng không dám chậm trễ, trước hết hắn liền rời đi khỏi Bộ Giáo Dục.
Ngay sau khi bước ra khỏi Bộ Giáo Dục thì Ngô Chí Quốc cũng không trực tiếp đi tìm Nạp Lan Trường Sinh.
Bởi bì hắn biết thân phận của mình kém Nạp Lan Trường Sinh hơn cả vạn dặm, căn bản là không có tư cách để đi gặp mặt Nạp Lan Trường Sinh để nói chuyện này.
Hiểu được điều này, trước tiên thì Ngô Chí Quốc trở về trường học để hỏi rõ sự tình. Hắn nghe được mọi người báo cáo, ở hắn xem ra chuyện này là do Bùi Đông Lai dựng lên, quan trọng nhất chính là thái độ của Bùi Đông Lai, chỉ cần Bùi Đông Lai không có ý định làm quá thì về phía của Nạp Lan Trường Sinh cũng dễ ăn nói.
Lúc này nghe được Bùi Đông Lai nói toạt móng heo thì Ngô Chí Quốc xấu hổ gật đầu, nói:
- Thực xin lỗi Đông Lai, lúc ấy ta có việc bận nên rời khỏi đây, nếu lúc ấy có ta ở đó thì ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng làm ra hành động càn quấy như thế.
- Hiệu trưởng, kỳ thật trong chuyện này thì ta cũng có chỗ không đúng.
Mặc dù Bùi Đông Lai biết những lời nói của Ngô Chí Quốc chỉ là lời khách khí nhưng mà hắn cũng để cho Ngô Chí Quốc khó chịu.
Ân?
Thật sự là Ngô Chí Quốc không ngờ rằng Bùi Đông Lai sẽ khách khí đến như thế, nhất thời thì có chút sửng sốt.
- Bất quá hiệu trưởng à, Vương Hồng bởi vì đã nhận được chỗ tốt của phụ thân Trịnh Phi cho nên ở trước mặt mọi người đã vũ nhục cha của ta, quả thực là làm sỉ nhục chức nghiệp của một người giáo viên.
Bùi Đông Lai không để cho Ngô Chí Quốc khó chịu cũng không có nghĩa là là hắn không có ý định lợi dụng cơ hội cáo mượn oai hùm để giáo huấn Vương Hồng một phen.
Dù sao thì Vương Hồng đã vũ nhục Bùi Vũ Phu, chẳng khác nào là đụng vào nghich lân của hắn.
- Đông Lai, ngươi nói không sai, hành vi của Vương Hồng quả thật là đã làm mất đi hình tượng giáo viên. Việc này thì ta cùng với lãnh đạo trường học đã trao đổi ý kiến rồi, nhất trí quyết định khai trừ Vương Hồng ra khỏi trường học.
Ngô Chí Quốc vội vàng trả lời một câu, sau đó tựa hồ như vậy sẽ không đủ làm Bùi Đông Lai nguôi giận cho nên liền bổ sung:
- Mặt khác, Chu hiệu trưởng không rõ trắng đen nên đã quyết định khai trừ ngươi thì ta cũng đã hướng xin ý kiến của các lãnh đạo ở Bộ Giáo Dục, những lấy đạo ấy sẽ cấp cho ngươi một câu trả lời hợp lý.
- Cảm ơn hiệu trưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bùi Đông Lai mỉm cười rồi nói cảm ơn.
- Đông Lai, không cần phải khách khí, đây là việc mà ta phải làm.
Đối mặt với lời cảm ơn của Bùi Đông Lai thì Ngô Chí Quốc liền ngẩn ra, sau đó cười nói trả lời một câu.
Hiển nhiên là hắn biết rằng, tạm thời không đề cập tới chồng của Vương Hồng chỉ nói riêng Trịnh Kim Sơn và Trương Vân bởi vì chuyện gia trưởng hội lần này thì sẽ sẽ gặp trừng phạt, trường học bên này cũng xem như phải cho Bùi Đông Lai một cái công đạo.
Hắn cũng không biết rằng Bùi Đông Lai nói cảm ơn là bởi vì trong vòng một năm qua, hắn luôn ôm hy vọng đối với Bùi Đông Lai, thủy chung vẫn quan tâm đến chuyện tình học tập của Bùi Đông Lai.
Ngay sau khi Bùi Đông Lai cùng Ngô Chí Quốc kết thúc cuộc nói chuyện thì tiếng chuông vang học liền vang lên, các học sinh sôi nổi từ trong phòng học đi ra.
- Ngô hiệu trưởng, ngài đi mau lên.
Bùi Đông Lai thấy thế liền khách khí nói.
Đối với Ngô Chí Quốc mà nói thì bản thân hắn là một hiệu trưởng mà lại hạ mình nói chuyện cùng với một gã học sinh, nếu bị các học sinh khác cùng các giáo viên khác thấy được thì cũng có chút ảnh hưởng đến hắn.
Đối với lần này, nghe được Bùi Đông Lai nói ra thì trong lòng hắn âm thầm cảm thán Bùi Đông Lai biết được thế thái nhân tình, sau đó cười cười rồi vỗ vỗ bả vai của Bùi Đông Lai rồi rời đi.
Thấy được Ngô Chí Quốc thân thiết vỗ vào vai của Bùi Đông Lai thì mấy tên học sinh trong lớp 12/1 đi ra cũng không cảm thấy có gì là kinh ngạc cả.
Đồng thời thì bọn hắn cũng không có bước lên chào hỏi Bùi Đông Lai.
Đối với bọn hắn mà nói thì một năm trước thì Bùi Đông Lai là một nhân vật phong vân trong Trầm Thành Nhất Trung này lúc ấy thì bọn chúng vô cùng ngưỡng mộ Bùi Đông Lai, sau này bởi vì phát sinh biến cố cho nên thành tích của Bùi Đông Lai liền bị trượt dốc xuống, trở thành cho cười cho cả thiên hạ, bọn hắn thấy vậy thì cảm thấy vui sướng khi người khác gặp nạn.
Hôm nay thân phận của Bùi Đông Lai lại trở nên thần bí hơn nữa lại vô cùng ngưu bức cho nên bọn chúng cũng không có mặt mũi nào mà đi tới nói chuyện với Bùi Đông Lai.
- Đông Lai, hiệu trưởng tìm người làm gì thế? Chắc hẳn không phải là muốn khai trừ ngươi ra khỏi trường học sao?
Cũng bất đồng so với đám người kia, sau khi Tào Băng ra khỏi phòng học thì vẻ mặt liền quan tâm hỏi Bùi Đông Lai.
- Tào Băng, thật sự là ngươi biết một mà không biết hai, Trịnh Phi cùng với ông già của hắn đều bị Đông Lai dập cho lên bờ xuống ruộng, làm sao hiệu trưởng lại dám khai trừ hắn được?
Một gã bạn học khác ở cùng phòng với Bùi Đông Lai nói.
- Đúng vậy a, theo ta thấy thì hiệu trưởng đến đây tìm Đông Lai thì hơn phân nữa là muốn làm thế nào để kết thúc việc này.
Lại một người khác nói:
- Đông Lai, ta cảm thấy rằng Vương Hồng quả thật là một người rác rưởi, căn bản là không xứng với hai chữ giáo viên, ngươi cứ phóng tay mà làm, không cần phải buông tha cho bà ấy.
Nghe được ba người nói như vậy thì Bùi Đông Lai lại dở khóc dở cười, vốn muốn nói cái gì đó nhưng lại thấy được Tần Đông Tuyết từ trong phòng học đi ra.
Trong phút chốc, ánh mắt của hai người liền gặp nhau trên không trung.
- Bùi Đông Lai, rốt cuộc là anh còn bao nhiêu bí mật đây?
Tần Đông Tuyết mỉm cười ý bảo một chút, trước tiên là dời ánh mắt ra khỏi một chút nhưng trong lòng lại xuất hiện từng gợn sóng.