Tác giả: Thẩm Vi Hoàng

Editor: Solitude

======

Tí tách, tí tách...

Hạt nước nện xuống sàn nhà, trong phòng khách an tĩnh, âm thanh phá lệ rõ ràng.

Khi Nhiếp Miểu buông đôi tay ôm mặt Chu Ký Tình ra, Chu Ký Tình đưa tay lên, muốn chạm vào mặt Nhiếp Miểu, hỏi vì sao y lại bị xối thành như vậy.

Nhưng Nhiếp Miểu cười với hắn, xin lỗi nói: "Chu Chu, xin lỗi, tôi thiếu tích phân, lại trùng hợp bị thương, cho nên mới hôn cậu."

Chu Ký Tình sửng sốt, bên tai đỏ bừng ban nãy, huyết sắc rút đi, nhịp tim dần dần bình phục, thất vọng chợt thoáng hiện dưới đáy mắt.

Nhiếp Miểu, đối với mình không phải loại thích này.

Chu Ký Tình giấu đi mất mát, nếu có thể, hắn muốn trực tiếp trở về phòng, nhốt mình một lúc, điều chỉnh cảm xúc một lúc trở ra, nhưng Nhiếp Miểu bị thương, ngay cả khi Nhiếp Miểu không phải loại thích đó, cũng đối xử với hắn cực tốt, hắn không thể không quan tâm Nhiếp Miểu.

Hắn hỏi: "Cậu bị thương? Bị thương ở đâu? Vì sao lại bị thương?"

Chu Ký Tình có chút vô thố, không biết có nên đỡ Nhiếp Miểu không, không đỡ sợ Nhiếp Miểu đứng không vững, đỡ lại sợ đụng phải vết thương của y.

Tầm mắt hắn đảo quanh trên người Nhiếp Miểu, vội là vội thật sự.

Nhưng cũng không phải phản ứng Nhiếp Miểu muốn.

Nhiếp Miểu cởi áo khoác ướt đẫm ra, kéo tay áo sơ mi trắng.

Trước khi ra cửa, y cố ý mặc màu này, trên đường trở về cũng đặc biệt nhẫn tâm, cho chính mình một đao tương tự.

Hiện giờ tay áo bị nhiễm đỏ máu một mảng lớn, Nhiếp Miểu thay loại thuốc đặc hiệu, nhỏ một giọt vào miệng vết thương, trong khoảnh khắc miệng vết thương da thịt bên ngoài bị nước xối đến trước bệch lập tức khép lại.

Chu Ký Tình nhìn tay áo một mảnh huyết sắc, trong mắt toàn là kinh hoảng và đau lòng, hắn bắt lấy tay Nhiếp Miểu, nhìn chằm chằm nửa ngày, thậm chí duỗi tay sờ sờ vào chỗ vết thương tua nhỏ, xác định đã khép lại mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Nhiếp Miểu đang cởi bỏ dây lưng làm ra vẻ buộc vào cánh tay, nhìn thấy bộ dạng sắp rơi nước mắt của Chu Ký Tình, đau lòng, vội vàng dỗ nói: "Không sao, chỉ trông vậy thôi, dùng thuốc đặc hiệu một cái, không đau nữa."

Hơi tạm dừng, Nhiếp Miểu có ý dùng ánh mắt áy náy nhìn Chu Ký Tình: "Xin lỗi, không có nói trước với cậu, đã hôn cậu."

Nhiếp Miểu chờ mong Chu Ký Tình mặt đỏ tai hồng, y nghĩ vừa rồi khẳng định là do Chu Ký Tình bị vết thương của y hấp dẫn, không có thời gian nghĩ đến nụ hôn vừa rồi.

Nhưng mà, Chu Ký Tình mặt không đổi sắc, không hề có ngượng ngùng hay xấu hổ.

Chu Ký Tình không có bài xích người, mặt mày không có chán ghét, không có không vui, thậm chí tràn ngập lo lắng cùng...!không tán đồng.

Tim Nhiếp Miểu đập nhanh một chút, không nên, rõ ràng đã cảm giác được Chu Chu có động tâm với mình, vì sao lại không tán đồng y hôn môi? Chẳng lẽ nói quá thẳng, chút động tâm đó không đủ để tiến hành hôn môi sao?

"Không sao." Khi Nhiếp Miểu đang ảo não vì chưa phải lúc đổ dầu nóng, Chu Ký Tình nhẹ nhàng nói, "Lúc trước tôi đã đáp ứng với cậu, cậu phối hợp với tôi kiếm tích phân, tôi phối hợp với cậu kiếm tích phân, chúng ta cùng nhau đối kháng với thợ săn.

Tôi biết cậu muốn trị thương..."

Nói, tầm mắt hắn dừng trên cánh tay Nhiếp Miểu.

Cánh tay thon gầy nhưng hữu lực, máu chảy, màu sắc tựa rỉ sắt uốn lượn trên cánh tay.

Nơi trắng duy nhất, là chỗ vết thương dữ tợn ban nãy.

Chu Ký Tình nuốt một cái, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.

Hồi lâu, Chu Ký Tình dùng ngón tay cái véo nơi trắng nõn duy nhất trên cánh tay Nhiếp Miểu, ngước mắt nhìn Nhiếp Miểu hỏi: "Đau không?"

Khi hắn hỏi, cặp đồng tử đen nhánh kia dường như ngấn lệ lập lòe.

Nhiếp Miểu thấy rõ, đó là thương tiếc.

Lúc Nhiếp Miểu chuẩn bị bán thảm, đã nghĩ đến điểm này, y có thể tự mình hiểu, hiểu được mình chịu không nổi ánh mắt thương tiếc của bé con, nhưng nghĩ vì kế hoạch, nhịn một chút liền qua.

Nhưng mà y sai rồi, y hoàn toàn chịu không nổi ánh mắt này của Chu Ký Tình, cánh tay bị Chu Ký Tình niết nhẹ khó chịu từng cơn, sau một tiếng ho khan y cầm lấy ống tay áo bị rách, trực tiếp xé, lau vết máu trên cánh tay lành lặn.

Vừa lau vừa nói: "Không đau, không sao, đã khép lại, không đau gì cả...!Ngoan, chờ tôi đi tắm rửa, lại nói cho cậu chuyện đã xảy ra?"

Chu Ký Tình buông tay Nhiếp Miểu, gật đầu nói: "Ừ."

Nhiếp Miểu vội vàng vào phòng tắm, cởi quần áo, vặn vòi nước, nước ấm chảy từ đầu xù xù xuống.

Thân thể lạnh lẽo, trong chốc lát ấm lên.

Nhiếp Miểu hung hăng xoa mặt một phen, có chút ảo não hỏi β: "Mày nói coi, Chu Chu không phải có hơi không đúng không?"

β khô khốc nói: "Ai biết đâu, đó là ký chủ của α, tôi làm sao biết tình huống của ký chủ của α thế nào."

Nhiếp Miểu nghe ra β có chút không đúng, y chau mày hỏi: "Lời này sao lạ thế nhờ? Như đang ném nổi."

"...!Ký chủ, xin cậu đừng từ không thành có." β nghiêm túc nói, "Tôi có cái gì cần ném nồi?"

Nhiếp Miểu nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra cái gì, β không có nồi cần ném, huống hồ, nó còn che lấp giúp mình không ít chuyện.

Y xưa giờ đa nghi, bản thân cũng rõ điều này, nghĩ tới nghĩ lui, đánh giá là mình đa nghi.

Sau khi tắm xong, y mặc áo tắm trắng, vừa sấy tóc vừa đi ra ngoài, phát hiện Chu Ký Tình đã lau rửa sạch sẽ vệt nước y mang về, lúc này không thấy bóng dáng.

Nhiếp Miểu nhíu mày: "Chu Chu đi đâu?"

β thật cẩn thận nói: "Phòng làm việc.

Đang vẽ tranh."

Nhiếp Miểu khó mà tin được: "Vẽ tranh?"

Hiện tại còn chưa tới buổi tối đâu!

Huống chi, mỗi thứ bảy Chu Ký Tình buổi sáng đến chỗ Thiệu lão tiên sinh, trở về thì không vẽ tranh.

Sinh hoạt của Chu Ký Tình đặc biệt có quy luật, cực hiếm phá hư quy luật.

Dựa theo thói quen sinh hoạt bình thường, hiện tại nên ngồi trên sô pha, bên xem TV, bên dùng laptop xem xét tranh trên trang web kia mới đúng.

Quái dị trong lòng Nhiếp Miểu càng ngày càng nặng, y đặt khăn lông trên lưng ghế, sải bước đến cửa thư phòng, tuy là cửa mở, nhưng Nhiếp Miểu vẫn gõ cửa trước, thu hút sự chú ý của Chu Ký Tình nói hỏi: "Tôi có thể vào không?"

Chu Ký Tình ngẩng đầu, phát hiện là Nhiếp Miểu, lập tức buông bút trên tay, bước nhanh đi ra, vừa đi vừa hỏi: "Cậu tắm xong rồi sao? Bây giờ muốn nói với tôi đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chu Ký Tình không cho Nhiếp Miểu vào thư phòng, tuy rằng không có rõ ràng cự tuyệt y vào thư phòng, nhưng hắn bỏ gần tìm xa, muốn tới phòng khách nghe Nhiếp Miểu nói chuyện.

Nhiếp Miểu không lên tiếng, nhưng lúc đi theo Chu Ký Tình ra phòng khách, khóe mắt liếc nhìn bức tranh mở ra trên bàn làm việc.

Giấy Tuyên dính dán lên một tờ giấy cực lớn, trên giấy trống rỗng.

Chu Ký Tình không vẽ gì cả.

Vậy tại sao lại không nhận ra có người?

Nhiếp Miểu không rõ, y tạm thời áp xuống nghi hoặc, ngồi xuống bên cạnh Chu Ký Tình trên sô pha.

Ban công cửa sổ đóng thật chặt, mưa vốn đã thu nhỏ lại bắt đầu đổ mạnh.

Mây đen giăng đầy, mưa rền gió dữ, làm phòng khách đặc biệt tối, rõ ràng mới ba giờ hơn, lại giống như vào đêm.

Chu Ký Tình đứng dậy ấn mở sáng đèn trong phòng khách, khi ngồi xuống kéo khoảng cách với Nhiếp Miểu gần hai mươi phân.

Khoảng cách này nói ra không xa, nhưng Chu Ký Tình cố ý.

Nhiếp Miểu có thể xác định, Chu Ký Tình có vấn đề.

Bởi vì cái hôn vừa rồi.

Nhiếp Miểu ở trong lòng thở dài, y chờ cũng đã đủ lâu rồi, không ngờ tới hành vi hôn môi vừa rồi vẫn khiến Chu Ký Tình trở nên đề phòng.

Đại khái là tình cảm hơn hai tháng này, cùng với tình hình cùng hội cùng thuyền hiện giờ, Chu Ký Tình chỉ âm thầm kéo khoảng cách, chứ không phải trực tiếp trở mặt.

Nhiếp Miểu đuối lý, vả lại sợ làm động tác gì lớn khiến Chu Ký Tình trực tiếp ẩu tâm trừu tràng.

Cứng cỏi như y, cũng sẽ hơi không chịu nổi, hơn nữa y cũng không muốn làm Chu Ký Tình khổ sở.

Nhiếp Miểu nhìn thoáng qua khoảng cách hai mươi cm giữa họ, mặc kệ bản thân có xây dựng tâm lý thế nào, trong lòng vẫn có chút nghẹn khuất.

Nếu là ngày thường y có thể cố ý dùng bàn chân, đầu gối đụng tới chân Chu Ký Tình, hoặc là ngồi dựa gần hắn, cùng nhau xem TV, thi thoảng nhìn lướt qua tranh trên laptop của Chu Ký Tình, thảo luận với Chu Ký Tình xem người khác vẽ đẹp vẽ xấu.

Có thể dẫn bé con nhà y nói chuyện đĩnh dạc, xem mắt đen của hắn sáng ngời.

Hiện tại...!Chỉ có thể bày ra nụ cười, nói với Chu Ký Tình: "Còn nhớ ngày chúng ta trao đổi thân thể không? Cậu nói α nhắc nhở cậu, thợ săn ở trong phạm vi trăm mét sử dụng đạo cụ mị hoặc."

Chu Ký Tình đè nén ý nghĩ muốn đến gần sát nguồn nhiệt của mình, thình lình nghe Nhiếp Miểu nói, hắn đột nhiên ngẩng đầu: "Cậu gặp thợ săn?! Vết thương là thợ săn gây ra?"

Nghĩ lại mà sợ vỡ bờ trong lồng ngực.

Hình ảnh bản thân bị cắt đứt cổ họng, thình lình chết không ngừng phóng lại trong đầu, thân thể hắn lạnh lẽo, nhịn không được nghĩ đều tại hắn, nếu không phải hắn, Nhiếp Miểu cũng không đến nỗi bị thương...

"Cậu đừng hoảng." Nhiếp Miểu thấy Chu Ký Tình sợ hãi, không chút nghĩ ngợi liền cầm tay hắn, cảm xúc lạnh lẽo làm Nhiếp Miểu bất chấp chuyện Chu Ký Tình đề phòng y, nhanh chóng nói, "Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, thợ săn kia, cổ họng bị tôi đâm thủng, nếu không phải chạy nhanh, không chừng gã đã chết."

"...!Cái gì? Cậu thiếu chút nữa là có thể giết gã?"

Chu Ký Tình có chút há hốc mồm, tên biến thái kia, yếu như thế sao?

Nhìn phản ứng căng thẳng hậu chấn thương tâm lý của Chu Ký Tình tạm thời biến mất dưới lời giải thích ngắn gọn của mình, Nhiếp Miểu cũng nhẹ nhàng thở ra.

Phát hiện tay Chu Ký Tình lạnh lẽo cực kỳ, Nhiếp Miểu lại kéo gần khoảng cách hai mươi cm kia, ngồi xếp bằng, áp đầu gối nóng bỏng lên chân Chu Ký tình, tay còn lại khép lại, ý đồ phủ ấm tay Chu Ký Tình.

"Tôi vẫn luôn cảm thấy Lý Mai Mai kia có vấn đề, cho nên thuê người ngồi trông ả, phỏng chừng là bị thợ săn phát hiện, gã là kẻ ngu cực kỳ tự tin, cố ý gióng trống khua chiêng gặp mặt với Lý Mai Mai, lần này thậm chí để Lý Mai Mai dẫn đường đến khu công nghiệp, yêu đương vụng trộm ở kho hàng bỏ hoang của Hà gia, sau khi tôi tìm đến, gã đứng trước mặt tôi bảo tôi đừng xen vào việc người khác, còn nói với tôi, gã muốn Lý Mai Mai bò giường cậu, cắm sừng Chu lão gia tử, từ đó ghét bỏ cậu...!Dù sao chính là tìm phiền phức khắp nơi, nói cho cậu biết gã vô xử bất tại, khiến cậu run sợ, sợ hãi, sau đó bẻ ngạo cốt, cầu xin gã.

Tôi nghe xong liền tức giận, lấy mũi dù đâm cổ họng gã."

* Vô xử bất tại: ở nơi nào cũng đều có.

Chu Ký Tình có chút khó có thể tin, nó có thể đâm được? Hơn nữa dù, còn có thể đâm thủng cổ họng người?

Nhiếp Miểu bổ sung một câu: "Tôi vay nặng lãi, mua đạo cụ, tuy là dùng một lần, nhưng vẫn khiến cái thứ chó vô dụng đó kinh sợ, khi muốn làm thêm lần nữa, gã đã chạy, lúc chạy ngang thì chém vết cắt trên tay tôi."

"Bởi vì vay có hơi nhiều nên vết thương trên cánh tay, tôi muốn mượn nữa, β không cho, cho nên...!Vẫn phải nói xin lỗi với cậu, đột nhiên hôn cậu, cậu bị hoảng sợ đúng không? Thật ra sau khi hôn tôi liền hối hận, cậu mà ẩu tâm trừu tràng tại chỗ, tôi cảm rất cực tội lỗi."

Nói xong, Nhiếp Miểu trong phương diện biểu diễn, có thiên phú cực kỳ cao.

Y áy náy, y bất an, y trộm quan sát Chu Ký Tình ở góc độ Chu Ký Tình có thể phát hiện.

Sợ hắn giận, sợ hắn từ đó rời xa mình, đề phòng từng động tác của mình, tất cả đều hiện ra trước mặt Chu Ký Tình.

Nhưng y không biết, Chu Ký Tình lúc này tâm hoảng ý loạn.

Loạn đến nỗi, căn bản không ý chú đến diễn xuất của y.

Chu Ký Tình nghĩ, hôn môi ở huyền quan, hắn cho rằng Nhiếp Miểu thích hắn, cho nên hôn hắn, trùng hợp trong lòng hắn cũng có tâm tư khó tả, hắn cũng có thích Nhiếp Miểu.

Thích một người, là thích đối phương ở bên, là sẽ thấy hồi hộp, sung sướng khi hôn môi.

Pháo hoa nổ tung bên ngực trái, dư vị lưu xa.

Nhưng không hề là sung sướng, kích động, mà là chua xót, còn có hoảng loạn.

Dựa theo bình thường, nếu người khác hôn hắn, hắn sẽ nôn đến hư thoát.

Nhưng vừa rồi không có, Nhiếp Miểu liệu có phát hiện tâm tư khó tả của hắn không?

"Chỉ là đụng tới mà thôi, cũng không có gì, chúng ta rất thân thiết, trước kia từng trao đổi thân thể, tôi, tôi chính là cậu, cậu chính là tôi, tự chạm vào mình tôi sẽ không muốn nôn, cậu cũng không cần phải xin lỗi, tình hình lúc ấy khẩn cấp mà, đúng không?" Chu Ký Tình gần như là phản xạ có điều kiện nói dối.

Lời nói dối đầu tiên, đã vô cùng thông thuận, Chu Ký Tình có chút khổ sở nghĩ, viện trưởng cô nhi viện nói không sai, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh con ra biết đào động.

* Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh con ra biết đào động: cha mẹ dạng gì sinh ra con dạng đó, thầy cô dạng gì dạy ra học trò dạng đó.

Mặc dù anh cảnh sát nhặt được hắn, mất công dạy dỗ hắn, nhưng con của kẻ nói dối, trong xương cốt có gen nói dối, dẫu không ngừng niệm nguyên tắc ngày qua ngày, năm này sang năm khác, cũng chỉ là lớp vỏ ngoài, vĩnh viễn không thể nào khắc trong xương cốt.

Hắn chính là một kẻ nói dối.

Trong lòng Chu Ký Tình nghẹn đến không được, đột nhiên rút tay bị Nhiếp Miểu phủ lên, dùng khuôn mặt vô cảm che giấu ti tiện của mình, hỏi: "Cậu thiếu bao nhiêu tích phân, tôi đã hỏi α, tích phân không thể trao đổi, cho nên tôi không có biện pháp trả giúp cậu, còn cần tôi phối hợp với cậu kiếm tích phân không?"

Nhiếp Miểu: "Không, tạm thời không cần."

Nhiệm vụ tiếp theo, là lăn giường.

Hiện tại y và Chu Ký Tình căn bản chưa xác định quan hệ, Chu Ký Tình thậm chí bởi vì nụ hôn vừa nãy mà không vui, nếu không có tình cảm tích lũy đằng trước làm cơ sở, sợ là Chu Ký Tình đã sớm trở mặt, sau đó cả đời không bao giờ qua lại với y.

Ầy, độ hảo cảm tiêu một mảng lớn, nếu làm lại, sẽ càng gian nan hơn lần đầu!

Hiện tại Nhiếp Miểu hối hận, đặc biệt hối hận.

"Như vậy à, vậy, vậy được rồi."

Chu Ký Tình xê dịch ra sau, rời xa cái bếp lò Nhiếp Miểu, suy nghĩ có chút phiêu tán, Nhiếp Miểu đại khái phát hiện ra mình có tâm tư không thể cho người biết, cho nên cảm thấy có chút xấu hổ, sợ lại có một nhiệm vụ hôn môi gì gì đó, sợ hắn hiểu lầm.

"...!Đúng rồi, cậu vừa nói thợ săn, gã chạy trốn, có phải không còn ở thế giới này, không còn nguy hiểm?" Chu Ký Tình ho khan một tiếng hỏi, "Nếu gã đã chạy trốn, cũng không có nguy hiểm, vậy cậu cũng có thể về nhà mình, chắc sẽ không bất hiện như thế này."

Bất tiện Chu Ký Tình nói là đàn ông luôn có thời điểm tự mình giải tỏa.

Sắc mặt Nhiếp Miểu thay đổi.

Nhưng không thể không nói, đây là trong dự kiến.

Chu Ký Tình bắt đầu đề phòng y, muốn loại y ra khỏi không gian tư nhân.

Đi ra thì dễ, vào lại mới khó!

Nhiếp Miểu cọ cọ răng hàm, làm bản thân thoạt trông đứng đắn lại nghiêm túc, không mang theo bất cứ tư tình gì, nói: "Không được, cậu không biết, con hàng chó má kia tuy bị thương, nhưng giống như tôi, tôi có thể mua thuốc đặc hiệu, gã cũng có thể, mấy thứ như miệng vết thương này, rất nhanh sẽ khép lại."

Y nói đến đường hoàng.

Lý do chính đáng quang minh.

Nhưng Nhiếp Miểu vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Ký Tình, y tìm remote, bật TV, âm thanh vui sướng phát ra từ kênh thiếu nhi.

Nhiếp Miểu di dời tầm mắt, tiếp tục nói: "Tỏa linh trùy dùng một lần, đả thương gã, gã không có cách nào thoát khỏi thế giới này, nhưng bởi vì không có đâm chết, nếu tiêu hao một lượng lớn tích phân, nói không chừng còn có thể đổi thân xác khác.

Tuy rằng tôi cảm thấy gã sẽ thành thật một khoảng thời gian, nhưng Chu Chu, sớm muộn gì gã cũng phát hiện tỏa linh trùy tôi dùng, là đạo cụ dùng một lần, đến lúc đó, gã sẽ quay về báo thù."

Cuối cùng kết luận: "Cho nên, mặc kệ có tiện hay không, hai ta đều nên ở cùng nhau.

Hơn nữa giữa hai ta có thể có cái gì không tiện, không phải cậu vừa nói sao? Cậu chính là tôi, tôi chính là cậu."

Ánh đèn màu TV ánh lên khuôn mặt tinh xảo tú lệ của Nhiếp Miểu, đặc biệt đẹp, khi nghe y nói xong, phản ứng đầu tiên trong lòng hắn là vui mừng.

Nhưng nhanh chóng liền tự mình phỉ nhổ, Nhiếp Miểu đây là sợ hắn gặp phải nguy hiểm, cho nên mặc dù khó xử, xấu hổ, cũng phải ở cùng phòng với hắn.

Chu Ký Tình trước nay không thích làm khó xử người khác, hắn nói: "Không sao, tôi có tích phân, tôi có thể mua đạo cụ phòng ngự, còn có thể mua vũ khí, gã không xúc phạm đến tôi dễ dàng như vậy."

Nhiếp Miểu: "..."

Thật đúng là, thật sự một chút cơ hội cũng không cho!

"Tôi vẫn không quá yên tâm." Nhiếp Miểu hấp hối giãy giụa, "Nếu không, tôi ở phòng khách? Chờ giải quyết thợ săn xong, tôi lại dọn đi?"

β có một phỏng đoán không tốt lắm: "Ký, ký chủ, cậu không phải muốn, muốn nuôi nhốt sợ săn đâu ha?"

Nhiếp Miểu không trả lời nó, nhìn chằm chằm Chu Ký Tình, nghĩ nếu bé con lại từ chối, y nên dùng lý do gì lưu lại.

Cũng may Chu Ký Tình nhả ra.

Trên thực tế Chu Ký Tình cũng tiếc Nhiếp Miểu, sống cùng nhau lâu như vậy, hắn đã quen có Nhiếp Miểu bên cạnh, nhưng sợ mình lại có phản ứng khó miêu tả nào đó, khiến Nhiếp Miểu xấu hổ, không vui.

Hiện tại sống tách ra, là lựa chọn cực kỳ không tồi.

Ít nhất, còn ở cùng dưới một mái hiên.

Còn có thể tiếp xúc, còn có thể ở chung, hơn nữa cũng không đến mức ở trong cùng gian phòng, tăng thêm xấu hổ.

Chu Ký Tình nói: "Cảm ơn."

Nhiếp Miểu: "..."

Sau bữa tối, Chu Ký Tình chủ động yêu cầu đi rửa chén.

Bình thường Nhiếp Miểu bảo hắn đừng làm, đuổi hắn đi vẽ tranh, hắn liền sẽ thành thành thật thật vào thư phòng, hôm nay thì thế nào cũng không chịu, nói: "Chúng ta phân công hợp tác, khoảng thời gian trước tôi bận học, chuyện gì cũng đều là cậu làm, thật sự áy náy, hiện tại tôi không bận như vậy, tự nhiên phải làm vài việc trong khả năng, huống chi..." Chu Ký Tình ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhiếp Miểu, rất gian nan nói, "Không phải đã nói rồi sao? Tôi là anh cậu, tôi nên chăm sóc cậu hơn."

Nhiếp Miểu: "..."

Đây là đang mơ hồ nhắc nhở y, nhớ kỹ huynh hữu đệ cung đi.

Nhiếp Miểu nghẹn một hơi, nhường phòng bếp, trong lòng thầm nghĩ ngày mai liền đi mua máy rửa chén.

Nhìn thoáng qua Chu Ký tình đứng trước bồn rửa chén trong phòng bếp, bởi vì quá cao mà không thể không cong eo, Nhiếp Miểu có chút phiền.

Nhãi ranh, không tranh mà làm, không biết trẻ con nên được chiều chuộng sao?

Một chút tự hiểu cũng không có.

Thật vất vả cũng chờ rửa chén xong, đuôi mắt Nhiếp Miểu thoáng thấy Chu Ký Tình đi ra, y lập tức nghiêng người, vẫy tay với Chu Ký Tình nói: "Chu Chu, mau tới đây, Heo Peppa cậu luôn xem bắt đầu chiếu rồi."

Chu Ký Tình rụt rè lắc đầu: "Không cần, hôm nay thầy có giao tác nghiệp, tôi có một chút ý tưởng."

Ngừng lại, hắn nhìn lướt qua TV treo tường: "Bây giờ tôi có nhiều thời gian hơn trước kia, sau này tôi có thể lên mạng xem."

Nói xong, hắn vào thư phòng.

Nhiếp Miểu chờ cùng xem TV: "..."

Không chỉ dừng ở lần này, liên tục vài ngày, Chu Ký Tình đều chưa từng tiếp cận quá mức với y.

Nói kéo khoảng cách ra một chút, sau đó nhất phách lưỡng tán, cũng không đến nỗi.

Chu Ký Tình rất tốt, cũng rất khoan dung với y, mặc kệ chuyện gì, hắn đều đồng ý, nhưng phàm là động tác tương đối ái muội, hắn đều sẽ lén lút né tránh.

* Nhất phách lưỡng tán: hai bên quyết đoán kết thúc quan hệ.

Cho dù Nhiếp Miểu có mười tám ban võ nghệ, nhưng Chu Ký Tình không tiếp chiêu, ái muội tồn trong lòng cũng bóp chết trong nôi.

Thứ sáu.

Một tuần mưa liên tiếp, cuối cùng cũng ngừng.

Nhiếp Miểu nằm trong phòng cho khách, khác với bức màn tương đối dày màu xám trong phòng Chu Ký Tình, bên y là song sa màu trắng tương đối mong manh.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trời sao bên ngoài.

Ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.

Nhưng tình cảm của y và Chu Ký Tình, một bước khó đi.

Ngón tay Nhiếp Miểu vô thức chạm vào màn hình di động, màn hình đen, màn hình sáng không ngừng lặp lại.

"Như vậy không được." Nhiếp Miểu lẩm bẩm tự nói, "β, mày còn không tra được thứ chó đẻ đó ở đâu sao?"

β nơm nớp lo sợ: "Tôi cảm thấy ký chủ vẫn đừng làm chuyện nguy hiểm thế này, sau khi bắt giữ thợ săn, hẳn nên nhanh chóng ấn chết gã, sau đó giam cầm hệ thống đầu tiên 001, làm cho nó mất hết năng lượng rồi hoàn toàn chết máy, cuối cùng gửi đến chủ hệ thống, để chủ hệ thống thẩm phán nó."

Nhiếp Miểu cười lạnh: "Dựa vào cái gì, tao còn chưa tra tấn gã đủ."

β phản bác: "Ký chủ, cậu rõ ràng là muốn cho thợ săn làm trung gian, một lần nữa quay về phòng Chu tiên sinh."

"Nếu không phải mày với α cho tao tình báo giả, tao đến nỗi làm thành vậy hả?" Nhiếp Miểu trở nên khó chịu ném nồi, "Hôm đó nếu không phải bọn mày bảo trong mơ của Chu Chu đều là tao, tao đến nỗi bí quá hóa liều mà đi hôn người ta?"

β: "..."

Rõ ràng là cậu đã quyết định lâu rồi ok!

Lời này nó không dám nói, chỉ nhỏ giọng nói: "Tình báo của bọn tôi, không có sai lầm."

Nhiếp Miểu cười nhạo: "Không có sai lầm, vậy mày nói coi vì sao bắt đầu từ hôm đó, Chu Chu đem tất cả ái muội của tao, trả về nguyên vẹn?"

β: "Tôi cũng không biết giải thích thế nào với ký chủ, bởi vì tôi chỉ là một hệ thống."

"Cút đi." Nhiếp Miểu mặc kệ nó, nằm trên giường thở dài, "Ầy, nhiệm vụ chủ tuyến có thể nhảy không? Nhiệm vụ sau lăn giường là cái gì? Cái này vừa lên tới đã kích thích thế rồi, không tốt."

β: "...!Nhiệm vụ tiếp theo, là long, long dương thập bát thức."

Nhiếp Miểu: "..."

"Mày rốt cuộc là hệ thống gì? Tao thấy mày là hệ thống kiêu dâm thì hơn."

Đang lúc β muốn phản bác, Nhiếp Miểu nghe thấy bên ngoài có âm thanh.

Chu Chu?

Nhiếp Miểu trở người đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài xem.

Hé mở cửa chút, y liền thấy Chu Ký Tình vừa đi vào phòng bếp, vừa nói chuyện.

"Con xin lỗi...!Không phải, cậu ấy không có, chỉ là, chỉ là có việc, có việc bận, đúng, đúng, a? Tuần sau, tuần sau cũng, không không không, tuần sau có thể, tuần sau có thể...!Dạ, chúc ngủ ngon, sư phụ."

Bây giờ là mười hai giờ hơn mười ba phút tối.

Chu Ký Tình vừa mới từ thư phòng ra, đã nhận được cuộc gọi từ Thiệu Thư Tân.

Cũng không biết Thiệu lão tiên sinh bị làm sao, đã trễ thế này còn không ngủ, cố ý gọi điện đến dặn dò Chu Ký Tình, ngày mai muốn đến K ăn cơm, nghe nói là con cái, còn có ba đồ đệ trước của Thiệu lão tiên sinh đều đã trở lại.

Thiệu lão tiên sinh nghĩ, vừa vặn, người một nhà gặp mặt, ăn một bữa cơm, liền hẹn ở K.

Lần trước chia tay, Thiệu lão tiên sinh nói ăn bữa cơm nhà, hiện tại liền cố ý gọi điện thoại tới nói cho Chu Ký Tình, thay đổi địa điểm.

Thuận miệng hỏi chuyện giữa Chu Ký Tình và Nhiếp Miểu.

Chu Ký Tình nào dám để Nhiếp Miểu đi cùng hắn, sợ vừa qua đó, Thiệu lão tiên sinh liền xem Nhiếp Miểu thành đồ tức.

* Đồ tức: vợ của học trò.

Như vậy xấu hổ biết bao.

Cho nên Chu Ký Tình lại nói dối.

Hắn nói dối rằng Nhiếp Miểu có việc bận, không đi được.

Thiệu lão tiên sinh tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng nói tuần sau, Chu Ký Tình theo bản năng muốn nói vẫn còn bận, Thiệu lão tiên sinh nói thẳng: "Vậy thầy tự mình gọi điện hỏi Nhiếp tiên sinh, có thể rút thời gian tới gặp mặt lão già này hay không."

Thiệu lão tiên sinh hiểu lầm tiểu đồ đệ của mình bị Nhiếp Miểu bắt nạt.

Chu Ký Tình sợ lòi, chỉ cuống quýt đồng ý.

Sau khi cúp máy, cả người Chu Ký Tình đều không tốt.

Hắn vốn dĩ định lấy chai sữa chua đá trong tủ lạnh, nhưng tay vừa chuyển, cầm lon bia Nhiếp Miểu đặt trong tủ lạnh.

Dựa vào tủ lạnh ngồi dưới đất, buồn đầu nhấp từng ngụm từng ngụm bia.

Tự ghét bỏ mình.

Hắn luôn nói dối, hắn thẹn với khổ tâm dạy dỗ của anh cảnh sát khi còn nhỏ.

Xin lỗi Thiệu lão tiên sinh, xin lỗi Nhiếp Miểu...!Hắn là một người xấu.

Nhiếp Miểu ngửi được mùi cồn, cau mày đi qua, bật đèn phòng bếp, hỏi: "Chu Chu, cậu làm sao ——"

Giọng nói đột nhiên im bặt, Nhiếp Miểu thấy thanh niên ngày thường ngay ngắn quy củ, gục mặt ngồi dưới đất, cái lon trong tay bị bóp biến dạng.

Đại khái là nghe thấy giọng y, Chu Ký Tình chậm rãi ngẩng đầu, mắt sâu như mực, đen như nước biển cuộn trào trong ngày bão tố.

======

Tác giả có lời muốn nói: Chu Chu say, cực A! A trong xương cốt sắp giấu không được!.