Tác giả: Thẩm Vi Hoàng

Editor: Solitude

======

Gió thổi mạnh thật sự, thùng rác xanh lá còn bị thổi lật, mấy thứ tương đối nhẹ bên trong bị gió thổi tứ tung.

Khu công nghiệp thành phố B, Hà gia có một kho hàng tại đây.

Nhiếp Miểu lái xe đến đó, lúc xuống xe, thấy mây đen kéo đến, cuồng phong gào thét.

"Trời sắp mưa à." Nhiếp Miểu cảm khái một câu, sau đó cầm một cây dù đen, bén nhọn hệt một thanh trường kiếm.

Y cầm dù đi vào trong, vừa đi vừa hỏi β: "Mày nói cái gì trùy, tỏa linh trùy đúng không? Có thể cài vào cái dù này không?"

β có chút lo lắng: "Ký chủ, hiện tại cậu chỉ có một cái tỏa linh trùy, lại còn là dùng một lần, tùy tiện đối mặt với thợ săn, quá nguy hiểm đi? Hay là chúng ta trở về? Chờ tích góp tích phân đủ nhiều, lại qua đây một trận tử chiến?"

Nhiếp Miểu cười mắng một tiếng: "Cút đi, cái gì mà một trận tử chiến, tao hiện tại không muốn chết, bé con của tao lập tức phải thích tao, chết rồi tao thấy không đáng."

Dừng lại một chút, ánh mắt Nhiếp Miểu kiên nghị rất nhiều: "Gã mấy lần khinh nhục Chu Chu, dù cho hôm nay không thể làm cái gì, tao cũng phải làm rõ ràng, thợ săn ấy, ở thế giới này, rốt cuộc là ai."

Sau khi Chu Ký Tình ra cửa, Nhiếp Miểu lập tức nhận được tin, Chu lão ra khỏi nhà đi gặp bạn cũ, Lý Mai Mai mượn cớ rời đi, đi dạo một vòng quanh thành phố B, cắt đuôi bảo tiêu Chu lão đặt bên người ả, đi tới kho hàng của Hà thị ở khu công nghiệp.

Nhiếp Miểu cầm dù đen, đi vào kho hàng.

Dưới chỉ dẫn của β, đi qua thùng đựng hàng, quang minh chính đại tìm thấy Lý Mai Mai ở vùng cỏ cửa sau kho hàng.

Chuẩn xác mà nói, còn chưa tới đã nghe thấy tiếng kêu rên của Lý Mai Mai.

Vòng đến loại địa phương này yêu đương vụng trộm, Nhiếp Miểu chậc một tiếng, biết chơi.

Y ngồi trên bậc thang cửa sau kho hàng, dù đen gõ gõ trên lan can rỉ sét loang lổ: "Hai vị trong đám cỏ khô, tâm sự không?"

Trả lời Nhiếp Miểu chính là tiếng kêu to đứt quãng của Lý Mai Mai.

Đại khái năm phút sau, Hà Nhạc tây trang giày da đi ra, chỉ có quần có chút dấu vết, nơi khác đến nếp gấp cũng không có.

Không quá giống Hà Nhạc trông thấy trước đây, Hà Nhạc hiện giờ, càng thêm cà lơ phất phơ, bất cần đời.

Mặt mày gã ngạo mạn, là tự cao tự đại, là coi vạn vật như con sâu cái kiến.

Tay đặt trên cà vạt đen kéo kéo, một bộ dạng văn nhã bại hoại.

Trong khi đó, Nhiếp Miểu ăn mặc hưu nhàn rất nhiều, khí thế cũng nội liễm rất nhiều, thoạt nhìn như sinh viên mới bước vào xã hội, bất đắc dĩ bị buộc làm lưu manh.

"Mày thật sự có lá gan tìm tới?" Hà Nhạc trịch thượng nhìn Nhiếp Miểu một cái, "Không muốn sống?"

Nhiếp Miểu cười nhạo: "Không phải mày dẫn tao lại đây à? Tao cũng không ngờ, lại là mày."

Người thông minh nói chuyện, không cần quanh co lòng vòng, Hà Nhạc, chính xác mà nói là thợ săn, gã sớm đã biết Nhiếp Miểu ngồi xổm nhìn Lý Mai Mai, lần trước ở Tương Giang lão viện nhất thời hứng khởi, lại không che giấu, bị người ta bắt cái đuôi cũng bình thường.

Hơn nữa hôm nay gã cố ý khoe khoang, thị uy.

Hà Nhạc sờ sờ mặt mình, thở dài nói: "Gương mặt này, không tốt lắm, trên thực tế tao muốn gương mặt của mày kìa, nhưng hình như tao đến muộn một bước, thế mà bị đồng liêu đoạt trước."

Ngừng lại, Hà Nhạc nhếch miệng cười: "Mà thôi, mặc kệ là thân xác nào, cũng như nhau.

Dù sao tao muốn chơi, ai cũng đừng hòng ngăn cản."

Gã đột nhiên vỗ tay, Lý Mai Mai vừa rồi kêu rên trên cỏ khô bước ra, quần áo có chút xộc xệch, đồng tử vô thần, giống cái xác không hồn.

Hà Nhạc thô lỗ nắm cổ Lý Mai Mai, kéo người đến trước mặt mình, sau đó khom lưng nói bên tai: "Bảo bối, còn nhớ rõ những gì anh nói với cưng không? Đi bò giường Chu Ký Tình, cắm cho Chu lão gia tử cái sừng, khiến ông cháu bọn họ trở mặt."

Thần trí Lý Mai Mai dường như không rõ, ả xuất thần nói: "...!Rõ."

Hà Nhạc nghe được câu trả lời vừa lòng rồi, một cái bốp vỗ vào mông Lý Mai Mai, nói như thể tán tỉnh: "Bảo bối, đi thôi, làm xong anh khen thưởng cho cưng."

Lý Mai Mai mơ mơ màng màng rời đi.

Đợi người đi rồi, Hà Nhạc nhìn Nhiếp Miểu đang ngồi trên bậc thang đứng lên.

Ở trước mặt người này triển lãm kế hoạch của mình, Hà Nhạc nhếch miệng cười nói: "Ầy, không rõ vì sao tao lại ở trước mặt mày, nói rõ ràng với mày như vậy, tao muốn làm gì nhờ? Muốn làm sao đối phó thằng nhãi kia chăng?"

Nhiếp Miểu không trả lời gã, ánh mắt thâm trầm như mực.

Hà Nhạc cũng không để bụng, gã rất tự tin, không cảm thấy có ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Làm thợ săn nhiều năm như vậy, ngoại trừ Chu Ký Tình, gã chưa từng không ăn được người nào.

Hiện giờ gã chỉ muốn rành mạch nói cho con chó thà chết chứ không chịu khuất phục kia, cho dù chết, gã cũng sẽ bẻ gãy ngạo cốt đó, khiến nó quỳ trong bùn lầy, xen lẫn cá chạch.

Nói trắng ra kế hoạch cho bọn chúng, để bọn chúng biết, cái gì gọi là không thể phản kháng.

Cái gì gọi là bất lực.

Hà Nhạc kiêu căng nâng cằm, vừa định chuẩn bị giảng giải hoành đồ bá nghiệp của gã, lại thấy Nhiếp Miểu nhảy xuống khỏi bậc thang, trên tay cầm dù nhọn hoắt đâm tới, chỉ thẳng cổ họng.

Tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, còn mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Hà Nhạc từng thấy máu rất rõ ràng, Nhiếp Miểu muốn giết gã, là kiểu nhất định phải được.

Gã thậm chí thấy hình ảnh cổ họng mình bị đâm thủng.

Trải qua biết bao thế giới, thế mà trong nháy mắt đó gã kinh sợ.

"Mở tự động phòng ngự, trừ 33333 tích phân."

Giọng nói lạnh băng của hệ thống đầu tiên 001 truyền đến, điều khiển Hà Nhạc né tránh đòn tấn công bất ngờ của Nhiếp Miểu.

Nhưng vẫn chậm một bước, mũi dù rõ ràng trông không thể giết người lại lóe lên ánh trắng, cắt qua cổ Hà Nhạc.

Đại khái là cắt phải động mạch chủ, máu phun trào ra, nếu không có hệ thống đầu tiên 001 kịp thời mua thuốc, sợ là thân xác Hà Nhạc này sẽ chết.

Hà Nhạc té sang một bên, che lại cổ, hoảng sợ nhìn Nhiếp Miểu: "Mày, mày —— Mày thật to gan!"

Nhiếp Miểu vung tay, cây dù dài trên tay y như thanh kiếm của hiệp khách cổ đại.

Lần này là y từ trên nhìn Hà Nhạc.

Tiếng sấm ầm vang, tia chớp trắng đến lạnh lùng đánh xuống, chiếu sáng mặt mày lành lạnh của Nhiếp Miểu.

"Hay cho mày giết người như ma, không cho tao...!báo thù cho hả giận?"

Hà Nhạc điên cuồng hỏi hệ thống đầu tiên 001 trong đầu: "Tại sao gã có thể tổn thương tao, tại sao gã có thể?!"

Hệ thống đầu tiên 001 im lặng một lát nói: "Tỏa linh trùy, dù của hắn bao phủ tỏa linh trùy, nhưng cái này cực quý, làm sao hắn có thể nhanh như vậy ——"

Lời còn chưa dứt, mưa to tầm tã.

Trong cơn mưa xối xả, Nhiếp Miểu nói: "Mày bắt nạt bé con nhà tao như thế nào? Thế giới trước cắt cổ em ấy đúng không? Sau đó ở thế giới này lại muốn cưỡng bức em ấy đúng không? Còn tính toán phá bỏ ngạo cốt tranh tranh của em ấy? Cái hệ thống này của tao á, đang muốn bắt bọn mày, đưa cho hệ thống chính."

* Ngạo cốt tranh tranh: tính cách cao ngạo bất khuất, so sánh chính trực, kiên trinh.

"Nhưng mà ấy, tao không muốn." Nhiếp Miểu quơ quơ cây dù trên tay, ở trong mưa to, thong thả ung dung sờ mũi dù, "Khổ mà bé con nhà tao từng chịu đựng, tao muốn tất cả bọn mày đều phải chịu một lần, hiện tại bắt đầu cái đầu tiên đi...!Mày cắt cổ bé con nhà tao, tao đâm thủng cổ mày."

Y ở trong mưa, đi đứng tự nhiên, mùi dù đâm tới hướng Hà Nhạc ngã ngồi dưới đất.

Hà Nhạc trợn tròn đôi mắt, hô một tiếng: "Độn!"

Hà Nhạc biến mất ngay tại chỗ.

Hà Nhạc kinh hoảng chạy trốn cũng không biết Nhiếp Miểu vọt lên hai bước liền dừng lại.

β: "...!Thế cũng quá sợ chết đi?"

Tỏa linh trùy của Nhiếp Miểu là đạo cụ dùng một lần, sau lần đầu, liền vô dụng.

Nhưng Nhiếp Miểu giả vờ như đạo cụ vĩnh viễn không bằng.

Nhiếp Miểu thong thả ung dung bung dù, mưa xôn xao nện trên mặt dù, phát ra âm thanh lộp bộp.

Y hỏi: "Tao đâm trúng gã, một thời gian ngắn gã hẳn không thể rời khỏi thân xác của Hà Nhạc, chạy trốn đi?"

β hơi lắp bắp nói: "Cũng không nói chắc, nếu gã sử dụng lượng lớn tích phân, đổi lấy đạo cụ nào đó, vẫn có thể rời khỏi thân xác Hà Nhạc, chẳng qua bị tỏa linh trùy đâm trúng, trước mắt có thể nói là không thể rời khỏi thế giới này."

"Được, phỏng chừng có thể thành thật mấy ngày, tao cũng có thể thanh thản ổn định...!kiếm tích phân."

Nhiếp Miểu cầm dù, rời khỏi nhà kho hoang phế đã lâu này.

*

Mưa to rơi nửa tiếng, rồi chậm rãi chuyển mưa nhỏ.

Chu Ký Tình hôm nay hiếm khi không vẽ tranh, ngồi trên ghế treo ở ban công ngắm mưa ngoài cửa sổ.

α có chút lo lắng sốt ruột.

Từ sau khi Chu Ký Tình hỏi nó về nhiệm vụ chủ tuyến, liền luôn trầm mặc không nói nhìn ngoài cửa sổ.

Nó đã tự mình nghiên cứu từng câu từng chữ mình nói ra, cũng chưa phát hiện nhiệm vụ chủ tuyến nói ra có vấn đề gì.

Châm chước mấy phen, α hỏi: "Ký chủ, bây giờ cậu lại không muốn hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến sao?"

Chu Ký Tình ngẩn ra: "Tại sao lại nói như vậy?"

"Bắt đầu từ khi tôi nói nhiệm vụ chủ tuyến với cậu, cậu vẫn luôn nhìn ra cửa sổ, trầm mặc không nói, cậu không muốn hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến?" α ăn ngay nói thật.

Lúc ấy α nói: "Tích phân hiện tại của ký chủ là 11000 tích phân, đối đãi thẳng thắn thành khẩn còn một phần ba chưa hoàn thành.

Chẳng qua bởi vì đã hoàn thành hai phần ba, cho nên có thể nhảy qua nhiệm vụ này, hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến tiếp theo —— Thương tiếc trìu mến."

Chu Ký Tình im lặng, sắc mặt hắn có chút cứng đờ.

Giãy giụa hồi lâu, Chu Ký Tình hỏi: "Tôi chỉ đang suy nghĩ, tôi phải thương tiếc trìu mến như thế nào."

Hắn đối với Nhiếp Miểu, dường như có tâm tư không rõ, vốn là xấu hổ rồi, cái từ ngữ này càng khiến Chu Ký Tình thêm xấu hổ.

Chu Ký Tình không biết dùng tâm tình gì, đi làm chuyện thương tiếc trìu mến này.

Là anh em, hay là...

Không đợi Chu Ký Tình tự tiêu hóa nỗi lòng xấu hổ này, huyền quan bên cửa truyền đến tiếc lách cách.

Nhiếp Miểu đã trở lại.

Chu Ký Tình hãi hùng khiếp vía, luôn có loại hoảng loạn khi làm chuyện xấu bị bắt.

Hắn nhanh chóng đứng lên, bước nhanh từ ban công ra phòng khách, vòng qua quầy rượu chạm rỗng, liền thấy Nhiếp Miểu ướt dầm dề.

Cả người đều ướt đẫm, lại không có vẻ chật vật, ngược lại mang theo khí thế oai hùng.

Chu Ký Tình ngơ ngác nhìn Nhiếp Miểu đứng ngoài huyền quan: "Cậu, cậu sao lại bị ướt? Không tránh ——"

Chữ mưa còn chưa nói xong, Nhiếp Miểu đã sải bước đi về phía hắn, đôi tay đầy vệt nước giữ cằm hắn, môi bị mưa to xối lạnh lẽo nhưng mềm mại dán lên môi hắn.

Trong khoảnh khắc, Chu Ký Tình cảm thấy trong lòng như có pháo hoa nổ tung.

Pháo hoa hoa mỹ lộng lẫy cả trái tim.

Thịch thịch thịch ——

Tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức Chu Ký Tình có chút đầu váng mắt hoa, hô hấp cũng không khỏi ngừng lại, màng nhĩ như sét đánh, như sắp phải bị phá tan.

Trong lúc hoảng hốt, Chu Ký Tình nghĩ, Nhiếp Miểu cậu ấy thật sự thích mình.

Nên dùng tâm tình kiểu gì đi hoàn thành nhiệm vụ, Chu Ký Tình có quyết định.

======

Tác giả có lời muốn nói: Còn chưa ở bên nhau!

Còn chưa!

Miêu tuy vừa khốc vừa A, báo thù cho hả giận đặc biệt feel, nhưng ổng biên kịch với Chu Chu là sự thật, vẫn phải tự làm tự chịu!

Lời editor: Nhà có bé trai hướng nội đa tâm nhạy cảm lần đầu biết yêu, mong thông cảm  ̄Д ̄=3

Ờm, chuyện là tuần này, tuần sau (có thể là tuần sau nữa) mình có lịch kiểm tra và vài thứ linh tinh nhà trường bày vẽ, thời gian rảnh không nhiều, cũng lười lên mạng nữa.

Hôm nào có sức mình sẽ đăng, không thì thôi ha, chắc giữa tháng 10 quay lại 1 ngày/chương.

Thêm thông báo nữa là đổi lịch đăng chương, từ 20h thành 2-3h sáng..