Edit + Beta: Snail

Buông người xuống, đặt trên giường, khép cửa sổ lại, cũng khép cửa lại, cởi bỏ đai lưng Trình Dục, như bóc vỏ mà lột y phục của y, lộ ra thân thể trắng nõn, khung xương cân xứng, hai điểm đỏ thẫm, gầy lại xinh đẹp.

Có điều vẫn gầy đi một ít…

So với trước kia, gầy không ít, hoặc là đi Tư cốc xảy ra chuyện gì, hoặc là thương tâm vì Trình Sóc chết… Có điều, còn một loại khả năng, nói không chừng Trình Dục phát hiện tâm tư của mình đối với y, đêm không thể chợp mắt, cho nên gầy.

Phượng Thăng Minh vừa thưởng thức, vừa nắm lấy tay Trình Dục dường như phát hiện không bình thường đang đẩy hắn ra đè sang một bên. Hiện tại y hầu như là tùy ý hắn đòi lấy, không cần phải che che giấu giấu như ngày xưa, không cần lén nhìn người nọ như ngày xưa, không cần khó có được cùng nhau tắm rửa như ngày xưa, còn phải giả bộ như không có việc gì, nhanh chóng dùng khăn vải lau thân thể y.

Hắn có thể dùng tay hắn, sờ khắp toàn thân y, cũng có thể dùng môi hắn, hôn khắp toàn thân y, còn có thể… dùng vật của hắn, cắm vào nơi bí ẩn nhất của Trình Dục.

Trình Dục say đến mơ màng, chỉ số thông minh còn có một chút, bị ánh mắt đánh giá nóng bỏng của Phượng Thăng Minh khiến lông tơ dựng thẳng lên. Đây là bản năng thân thể y, thậm chí không quan hệ đến tâm của y. “Thăng … Thăng Minh…”

Y hàm hồ phun hai chữ này ra, theo sát là quở mắng, “Ngươi đi… Nhanh lên! Ngươi… cút…” Rốt cục cáu kỉnh nói ra một chữ cuối cùng. Kỳ thật y rất muốn nói chữ này, chỉ là tình nghĩa huynh đệ lúc trước ùn ùn kéo đến, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đồng thời Phượng Thăng Minh đối xử với y rất tốt, đều khiến y không muốn nói chữ kia ra.

Nhưng sâu trong nội tâm y cũng có chán ghét. Lúc khác không cảm giác được, nhưng khi Phượng Thăng Minh làm ra hành động uy hiếp đến trinh tiết của y, y liền chán ghét.

Bởi vì chữ “cút” này làm đen  mặt, Phượng Thăng Minh cúi đầu ghé vào tai y thăm dò, “Đệ biết… Ta thích đệ, có phải không?”

“Cút…” Sau khi Trình Dục say, vô cùng thành thực mà nhăn mi phun chữ này ra.

Phượng Thăng Minh lập tức kéo hai chân Trình Dục ra, đè ép đến bên cạnh đầu y, lộ ra chiếc mông rất căng, mà bộ phận sinh dục ngoài trừ lông tóc, làn da rất trắng, dường như có chỗ không thích hợp…

Đại khái là vấn đề ánh sáng.

Phượng Thăng Minh không muốn suy nghĩ nhiều, tim hắn đập rất nhanh, cổ động hắn phải xuống tay nhanh lên. Tách mở mông Trình Dục, thấy bên trong khe mông lộ ra tiểu huyệt, tiểu huyệt khép chặt, chỉ có khe hở mà thôi, hơn nữa ngay cả khe hở cũng vô cùng nhỏ hẹp.

Nhưng màu sắc rất đẹp.

Giống như màu hoa anh đào.

Phượng Thăng Minh ngậm ngón tay mình, làm ướt, đâm vào tiểu huyệt Trình Dục.

Trình Dục không khỏe mà giãy giụa một chút, vẫn không có khí lực gì, nửa híp mắt, không ngừng lặp lại, như thì thào nói: “Cút… Khốn kiếp… Cút…”

Phượng Thăng Minh thở dài, nói: “Hiện tại đệ cứ tức giận, về sau ta sẽ dỗ dành đệ thật tốt.”

Tuy nói như thế, lại đâm vào một ngón tay. Hai đầu ngón tay đi vào, đã cảm thấy bị siết chặt. Thật chặt, tựa như rất khó đi vào bên trong.

“Cút… Cút!” Trình Dục như đang nằm mơ, trong mơ y mở chân ra, mà bạn tốt muốn đè y.

Trong mộng liền không cần lo lắng xung đột với Phượng Thăng Minh, có thể tận tình mắng hắn.

“Khốn kiếp… Đau… Vô sỉ…”

Trên trán chảy xuống mồ hôi, Trình Dục cúi đầu rên rỉ, trong lòng Phượng Thăng Minh thương tiếc, nhưng lại có vài phần tàn nhẫn. Hắn hy vọng lần đầu tiên của y với mình có thể có chút máu, cũng hy vọng lần đầu tiên Trình Dục có thể đau một chút, như vậy y mới có thể nhớ kỹ. Đây là ý tưởng cố chấp của hắn, dù cho ý tưởng này rất vô căn cứ.