Edit + Beta: Snail“Đệ có phiền não?” Con ngươi Phượng Thăng Minh vừa đen vừa sáng, để sát vào Trình Dục một ít.
“Ta… Ta…” Trình Dục nhíu nhíu mày, gật đầu, lại uống một ly rượu, nói, “Ta có phiền não.”
“Phiền não gì?”
Trình Dục cười với hắn, cười đến ôn nhuận, cười đến có vài phần tính trẻ con, “Ta không nói cho huynh.”
Tựa như nghĩ tới điều gì, lại cười cười, y chỉ vào Phượng Thăng Minh, vậy mà lại nói, “Ngươi muốn trói ta lại, ngươi thật là một tên xấu xa, tâm tư rất xấu rất xấu, trước kia ta đều không nhìn ra… Vì sao ta không nhìn ra?”
Mắt Phượng Thăng Minh tối sầm lại, bắt được tay y đang chỉ vào mình, tay Trình Dục chủ yếu để luyện kiếm, vì vậy mười ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt chỉnh tề…
Có điều, xúc cảm có chút không giống với trước kia, thoạt nhìn, trong chuyến đi Tư cốc, Trình Dục từng bị thương ở tay.
“Xấu xa! Ngươi sờ tay ta.” Trình Dục cau mày, đem tay bị Phượng Thăng Minh vô ý vuốt ve khiến cho tê tê rút về, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tầng đỏ ửng, bộ dáng y có hơi hơi tức giận, cả người ửng đỏ càng tôn lên loại khí chất không nói ra được của y, so với bình thường ra vẻ đạo mạo lẫm liệt quang minh dễ nhìn hơn nhiều. Chí ít một thanh niên hiệp khách, chung quy cũng nên buông lỏng một chút.
Phượng Thăng Minh nhìn bộ dáng này của y, không khỏi có chút miệng khô lưỡi khô, dường như đối với cử động của hắn Trình Dục có chút mẫn cảm, nhưng cũng không phải đặc biệt rõ ràng, giống như cái hiểu cái không, lại tựa như cự tuyệt mà không cự tuyệt, mê người nhất, “Dục đệ… chẳng lẽ đệ say?”
Trình Dục lắc đầu, nói: “Tửu lượng của ta không thấp như vậy, tửu lượng Trình Sóc mới thấp… Ta cũng không phải đệ ấy…”
Phượng Thăng Minh nghe y nhắc tới Trình Sóc, trong lòng trầm xuống, nghĩ đến mấy ngày nay Trình Dục không bình thường, không khỏi tới gần y, thấp giọng thăm dò, “Dục đệ, có phải đệ… gặp qua Trình Sóc?”
Toàn thân Trình Dục chấn động, trong mắt đầu tiên lại xuất hiện ánh nước, nhưng nháy mắt một cái, lại nhanh chóng biến mất, cả người đều run lên, rõ ràng là bị chọc tức, nhưng y nhịn xuống, không có nổi giận.
Phượng Thăng Minh lập tức xác nhận một sự thật, Trình Dục chẳng những rất có khả năng đã gặp qua Trình Sóc, y còn biết tâm tư của mình đối với y. Chỉ là vì tình nghĩa qua lại với hắn, cho nên y không nói…
Phượng Thăng Minh không khỏi có chút hoảng sợ nói: “Dục đệ… đệ…”
Trình Dục gắt gao trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi còn coi ta là huynh đệ?” Ngừng lại một chút, lại lặp lại, “Ngươi thực sự coi ta là huynh đệ?”
Phượng Thăng Minh không thể trả lời, trong lòng một luồng tà niệm, giật giây để hắn thừa dịp lúc này Trình Dục say rượu, chế trụ y, sau đó dùng xiềng xích khóa y lại. Vậy không cần đối mặt với sau này y thành thân. Nhưng nếu thật sự đâm rách tầng cửa sổ giấy kia, Trình Dục nhất định sẽ “lưu đày” hắn.
Lại châm một ly rượu Trình Dục, Phượng Thăng Minh thấp giọng nói: “Là ta không tốt, đệ uống rượu tiêu giận đi.”
Trình Dục không nghi ngờ gì, thật sự uống vào, một ly rượu này đã là ly thứ bốn, trước mắt Trình Dục hầu như trời đất đều xoay chuyển. Y muốn tỉnh táo một chút, muốn đi rửa mặt, lý trí miễn cưỡng nói cho y biết y không thể tiếp tục say. Chống bàn đứng lên, ngay cả bàn đều giống như không chống được, Trình Dục trực tiếp ngã sang một bên, Phượng Thăng Minh tiếp y vào ngực.
Trình Dục nhíu nhíu mi, nhìn hắn một thoáng.
Người trong lòng gần mình trong gang tấc, đồng thời mắt ướt át liếc nhìn mình, môi cũng nhuộm mùi rượu.
Cổ họng Phượng Thăng Minh giật giật, căn bản không nhìn y nhíu mi, nhịn không được nương theo cảm giác say hôn lên.
Môi rất ngọt, còn dính mùi thơm rượu hoa lê.
Trình Dục hơi hơi mở to hai mắt, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, giãy giụa muốn đẩy hắn ra, nhưng lúc tay đẩy đến ngực hắn, đã mềm nhũn ra, không còn nửa phần khí lưc, Phượng Thăng Minh âm thầm thở dài, xem như say rượu loạn tính là được, huống chi Trình Dục say thành dạng này, cho dù y biết mình cố ý chiếm tiện nghi, cũng không nói nên lời.
Nói không chừng… còn sẽ nhờ đó mà hủy bỏ hôn sự. Cũng nói không chừng, chính mình có thể ép y ra khỏi mai rùa.
Không thành công thì thành nhân.
Ôm ngang Trình Dục lên, Phượng Thăng Minh không chút cật lực ôm lấy một nam tử trưởng thành, đi về phía phòng ngủ Trình Dục.
Hắn muốn ở chỗ Trình Dục, đem Trình Dục ăn luôn.