Lớp trưởng đỡ tôi vào trong phòng WC. Tôi mở vòi nước, rửa vết máu dính trên mặt và tay.

Nhưng máu tươi từ lỗ mũi vẫn không ngừng chảy ra, không ngừng lại được.

Chỉ sau giây lát, bồn rửa tay đã dính đầy máu, trông chẳng khác nào hiện trường của một vụ giết người.

“Cậu đã bị thế thì còn uống nhiều rượu để làm gì cơ chứ?” Lớp trưởng khóc nức nở, kích động lo lắng đứng cạnh tôi, tay chân không biết đặt đâu cho phải.

“Không sao đâu.” Nước lạnh và cơn đau dần biến mất khiến đầu óc tôi thanh tỉnh hơn, tôi cười mỉm, an ủi cậu ấy, “Tớ đã uống thuốc thôi. Sẽ khỏi nhanh thôi.”

Lớp trưởng nhìn tôi, vành mắt đỏ ửng, nước mắt như trực trào ra.

Tôi không muốn chỉ trong một ngày mà đã khiến cho một cô gái phải khóc tới tận hai lần.

Tôi vụng về dỗ dành, “Đừng khóc nữa…Không có gì đâu mà…”

Lớp trưởng nghẹn ngào, “Bệnh nghiêm trọng như thế, vì sao cậu không đi khám bệnh đi, lại còn uống rượu. Cậu…Cậu rốt cuộc có biết chăn sóc bản thân không thế hả?”

Nhìn bộ dạng khổ sở của lớp trưởng, tôi mím môi, nói dối một câu, “Vừa rồi là tớ uống say nên nói lung tung đấy. Tớ thì có thể mắc bệnh nghiêm trọng gì được cơ chứ? Mấy chuyện như đột nhiên bệnh nan y đó cũng chỉ có thể xuất hiện trong mấy phim truyền hình cẩu huyết mà thôi.”

Lớp trưởng ngừng khóc, thút thít ngẩng mặt lên, mắt tròn xoe nhìn tôi, “Thật à?”

Tôi làm bộ bật cười, gõ vào đầu cậu ấy, “Đương nhiên rồi. Sao cậu ngốc thế hả? Người ta nói gì cũng tin. Lời vừa rồi rõ ràng là lời nói dối mà cậu cũng mắc mưu được. Tại mạch máu tớ yếu nên dễ vỡ, vừa nãy lại uống rượu, cho nên mới bị tình trạng khủng bố như thế. Thật sự không có chuyện gì nghiêm trọng cả.”

Lớp trưởng bán tín bán nghi nhìn tôi. Tôi tỏ vẻ thoải mái nhìn lại cậu ấy.

Sau một lúc, cậu ấy rốt cuộc cũng tin, liền bày ra vẻ mặt bất mãn lườm tôi một cái.

Lúc bấy giờ trong lòng tôi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc quay lại phòng, Tống Tử Trác không vui, bảo, “Đi vệ sinh thôi mà sao lâu thế?”

Tôi cười có lệ, “Đau bụng.”

Nói xong, tôi cũng lười để ý đến cậu ta.

Biết thể trạng này không cho phép mình uống rượu thêm nữa, tôi chỉ có thể tựa người vào sofa, ngửa mặt lên nhìn trần nhà.

Tống Tử Trác ngồi bên cạnh, quan sát tôi một lúc lâu, mãi sau mới phun ra một câu, “Cậu không sao chứ?”

Người như cậu ta mà nói ra được một câu quan tâm như vậy, quả là làm khó cậu ta rồi.

Tôi không để ý, tầm mắt đảo lên người cậu ta. Nghĩ tới lời lớp trưởng nói vừa nãy, không nhịn được bật cười.

Bộ dạng lúc này của Tống Tử Trác, nếu không phải vì tôi đã quá hiểu cậu ta thì nhất định tôi cũng sẽ hiểu lầm cậu ta có ý với mình.

Tôi còn nhớ rõ, trước đây, có một khoảng thời gian Tống Tử Trác đột nhiên đổi thái độ, đối xử với tôi cực kỳ tốt. Cả ngày tha thiết ở bên cạnh tôi, luôn mang những thứ tôi yêu thích đến cho tôi.

Khi ấy tôi ngây thơ dễ lừa. Nghĩ rằng lời Tống Tử Trác nói thích mình là thật, vì thế liền thụ sủng nhược kinh, cảm thấy ngoại trừ mẹ ra thì chưa từng có người nào thích tôi được đến vậy, lại còn đối xử với tôi rất tốt nữa.

Tôi lúc ấy, từ tận đáy lòng cảm thấy có thiện cảm với Tống Tử Trác hơn rất nhiều.

Để đáp trả lòng tốt của cậu ta, tôi liền đối xử tốt với cậu ta hơn gấp bội.

Tôi còn tưởng quan hệ giữa chúng tôi sẽ cứ duy trì như vậy, tình cảm của tôi đối với Tống Tử Trác cũng sẽ từ từ biến thành “thích”.

Chỉ là ngày vui còn chưa kéo dài được bao lâu, thiện cảm vừa mới nảy sinh của tôi đối với cậu ta đã bị bóp chết một cách tàn nhẫn.

Hứng thú của Đại thiếu gia như cậu ta tới nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng bao lâu sau cậu ta đã chơi chán trò này.

Lúc đó trời rét đậm, nước đóng thành băng.

Tống Tử Trác gọi tôi tới bể bơi, kích động bảo, “Bùa hộ mệnh của tôi rơi vào bể bơi mất rồi. Vật đó rất quan trọng đối với tôi.”

Cái bộ mặt giả vờ hoảng hốt của cậu ta rất cứng ngắc, nhưng tôi vì quá lo lắng nên không nghĩ nhiều, chỉ biết sốt ruột thay cậu ta, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tôi không muốn để người khác biết chuyện bùa hộ mệnh bị rơi xuống bể bơi. Bố tôi mà biết nhất định sẽ mắng tôi té tát. Cậu nhảy xuống tìm rồi lấy lên giúp tôi với.” Tống Tử Trác chớp chớp mắt.

Hồi nhỏ thân thể tôi không tốt lắm, trước giờ kị lạnh kinh khủng, vì thế khi nhìn đến bể bơi lạnh băng, tôi có chút do dự.

“Tôi thích cậu nhất mà.” Vẻ mặt Tống Tử Trác có chút giảo hoạt, “Giúp tôi đi mà.”

Tôi thấy cậu ta như vậy, bèn nghĩ nhất định bùa hộ mệnh kia rất quan trọng, vì thế tôi liền cắn răng cởi quần áo rồi nhảy xuống bể bơi.

Cho đến giờ phút này tôi vẫn nhớ nhiệt độ của bể bơi lúc ấy.

Lạnh đến thế, lạnh đến mức da tôi như bị đóng băng, lạnh thấu tận xương tủy, khiến cơ thể tôi cứng ngắc, cử động rất khó khăn.

Nhưng lại nghĩ đến Tống Tử Trác, lo cậu ta sốt ruột, tôi lại cổ vũ tinh thần của mình, lặn xuống tìm bùa hộ mệnh cho cậu ta.

Kết quả thì sao.

Kết quả chính là tôi suýt thì bị ngất trong bể bơi, mất nửa cái mạng. Lúc mọi người tới cứu tôi, Tống Tử Trác lại nhìn tôi như một trò cười, cười bảo, “Thật đúng là ngu quá đi. Có phải chỉ cần tôi nói tôi thích cậu thì cái gì cậu cũng đều nguyện ý làm vì tôi đúng không? Haha, tiếc là tôi căn bản không hề thích cậu. Trước kia cũng chỉ là đùa cậu mà thôi.”

Khoảnh khắc ấy tôi chỉ cảm thấy, cái ác ý này của Tống Tử Trác còn lạnh hơn cả nước băng, lạnh thấu tim.

Chuyện cũ đó tôi vẫn nhớ rất rõ. Sau vụ đó coi như cũng khôn hơn được một chút. Hiện giờ tôi tuyệt đối sẽ không bởi vì một chút lòng tốt này của cậu ta mà cho rằng cậu ta thích mình. Cùng lắm đây cũng chỉ là vì cậu ta lại muốn chơi tôi một lần nữa. Không biết lại định trêu chọc tôi thế nào đây.

Tôi thản nhiên cười, “Tôi không sao.”

Tống Tử Trác tựa như còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im bặt.

Tôi dựa vào ghế sofa mềm mại, cảm giác đau đớn trong cơ thể dần được thuốc giảm đau xoa dịu. Men say dâng lên, tôi có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, ký ức trong trí nhớ lại hiện lên.

Cái lần đó, vì thân thể tôi chẳng khỏe mạnh gì cho cam, lại ngâm người trong nước lạnh nên sau đó tôi bị một trận bệnh nặng.

Lúc tôi bị bệnh, Ngu Vân Tri thường tới thăm tôi.

Kỳ thật tôi cực kỳ chán ghét cái cảm giác bệnh tật ốm yếu phải nằm trên giường. Nhưng cũng nhờ chuyện đó mà Ngu Vân Tri mới quan tâm tới tôi. Tôi lại chợt cảm thấy bị như vậy cũng rất đáng.

Khi tôi nhìn Ngu Vân Tri lẳng lặng ngồi bên giường của tôi, nhìn một bên mặt của cậu ấy lúc cậu ấy gọt táo, mọi chuyện xảy ra đều không còn quan trọng nữa. Bệnh cũng thế, ác ý của Tống Tử Trác cũng thế, mọi thứ dường như đều không còn khiến tôi khó chịu nữa.

Ngu Vân Tri khi ấy vẫn chưa lạnh nhạt như bây giờ. Cậu ấy không còn cười nhạo tôi như thời gian đầu mới gặp mặt, thái độ đã trở nên nhu hòa hơn, thỉnh thoảng còn cười mỉm với tôi.

Lúc bị bệnh, niềm vui lớn nhất của tôi là được nhìn thấy Ngu Vân Tri.

Hôm nào mà bắt gặp được thái độ nhu hòa của cậu ấy hay nhìn được cậu ấy mỉm cười với mình thì tôi có thể vui vẻ suốt cả ngày hôm đấy.

Đối với tôi mà nói, Ngu Vân Tri chính là ánh sáng duy nhất của tôi lúc bấy giờ.

Nhưng Tống Tử Trác xấu xa lại cướp đi ánh sáng duy nhất ấy của tôi.

Ngày đó cậu ta đột nhiên xông vào trong phòng bệnh, tấy Ngu Vân Tri đang ngồi bên giường tôi, cậu ta trở nên phẫn nộ.

Tôi còn nhớ vẻ mặt cậu ta nhìn tôi có chút vặn vẹo, dường như mang theo một chút ghen tuông. Cậu ta khinh miệt nói, “Vân Tri, loại người như vậy không đáng để cậu phải tới đây thăm. Bị bệnh thì sao chứ, cũng chỉ là một đứa mệnh tiện mà thôi.”

Sau đó cậu ta liền kéo Ngu Vân Tri rời đi.

Tôi nhìn bóng dáng của hai người, tay nắm chặt chăn, cắn răng vào nhau, chặt đến nỗi khớp hàm đều đau nhức.

Ngu Vân Tri cũng chỉ mới tới thăm bệnh tôi được có mấy lần, có mỗi thế mà cậu ta cũng không chịu nổi được sao?

Ngu Vân Tri cũng không phải chỉ thuộc về một mình cậu ta!

Lửa giận trong lòng dấy lên, tôi muốn cản Tống Tử Trác lại, muốn giữ Ngu Vân Tri.

Nhưng rồi cuối cùng, tôi lại chỉ có thể bất lực ngồi trên giường, nhìn hai người rời đi.

Vì tôi biết thân phận tôi kém xa bọn họ. Tôi cũng chú ý được, Ngu Vân Tri không hề phản kháng Tống Tử Trác, cậu ấy là cam tâm tình nguyện rời đi cùng Tống Tử Trác.

Đến đêm, bố tôi đến thăm thôi. Ông nói, hôm nay Tống Tử Trác nói là muốn tới thăm bệnh tôi, ông hỏi Tống Tử Trác có đến không, lại hỏi tôi đã cảm ơn Tống Tử Trác chưa.

“Con cũng biết tính tình Thiếu gia mà. Cậu ấy có thể tới thăm con đã là coi trọng con lắm rồi. Đối với tâm ý này của cậu ấy, con phải cảm ơn người ta đấy.”

Nghe lời bố nói, tôi chỉ muốn cười lạnh.

Tống Tử Trác tới thăm bệnh tôi? Cậu ta chỉ là muốn đưa Ngu Vân Tri đi mà thôi, cho nên cậu ta mới tới đây.

Cậu ta quả nhiên là có dụng tâm.