Tới KTV, mọi người đều đã ngồi an vị, nhưng cũng không có ai hát hò nói chuyện gì cả, nhất thời không khí trở nên gượng gạo.

Nói về nguyên nhân thì không thể nghi ngờ gì, đó chính là do Tống Tử Trác và Ngu Vân Tri đang ngồi ở ngay chính giữa mọi người.

Tôi biết không khí gượng gạo này đều là do chính mình mà ra, nhưng tôi cũng không muốn phá hỏng tâm trạng họp lớp vui vẻ lúc ban đầu của mọi người, vì thế tôi quyết định chủ động đứng dậy, chọn một bài hát, muốn xóa tan sự gượng gạo này đi.

Tôi vốn định chọn một bài có tiết tấu nhanh để làm sôi động bầu không khí, nhưng khi tôi nhìn đến Ngu Vân Tri đang lặng im ngồi trên ghế sofa, tôi giống như không thể kiểm soát được hành động, trong một giây kích động, tôi lại chọn một bài hát khác.

Nhạc vang lên, tôi cầm mic, tay hơi run.

Tôi cố không nghĩ gì nữa, tận lực ép mình bình tĩnh trở lại, nhưng sau khi cất tiếng hát, tôi lại phát hiện giọng của tôi có chút run rẩy.

Tôi cầm chặt mic, tiếp tục hát, giống như đang thổ lộ tất cả tình cảm trong lòng mình đi ra, “Em giống như một củ hành tây, vĩnh viễn chỉ là một thứ gia vị dùng để phụ trợ, trộm nhìn anh, thầm che giấu chính mình. Nếu anh nguyện ý lột từng lớp vỏ ra, anh sẽ phát hiện ra, anh chính là bí mật mà em giấu kín tại nơi sâu nhất trong tim mình…”

Lúc hát tới đoạn đó, tôi đã lấy dũng khí mở to mắt ra, nhìn về phía Ngu Vân Tri.

Ngu Vân Tri ngồi cạnh Tống Tử Trác, nhưng giờ phút này tôi đã hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của cậu ta, trong mắt tôi chỉ nhìn thấy có mỗi Ngu Vân Tri mà thôi.

Ngu Vân Tri cũng đang nhìn tôi.

Động tác của cậu ấy tao nhã, vẻ mặt bình thản, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thế, khiến cho toàn thân tôi cảm thấy rét run.

Vẻ mặt và ánh mắt của cậu ấy là có ý gì, tôi cũng hiểu rất rõ ràng.

Nhưng tôi lại chẳng muốn chạy trốn nữa, tôi chỉ tránh ánh mắt của cậu ấy, rồi vẫn như cũ mà cố chấp hát hết bài hát.

Chỉ là không đợi tôi hát hết, Ngu Vân Tri đã đứng lên, lạnh lùng nói, “Tôi có việc, đi trước đây.”

Tim tôi như bị ai đó bóp chặt, giọng bắt đầu líu ríu, không có sức lực để hát tiếp nữa.

Tôi có chút tuyệt vọng nhìn Ngu Vân Tri. Cậu ấy đã mặc xong áo khoác, không quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài.

Lòng tôi lạnh dần.

Tôi thầm trách chính mình. Trách mình si tâm vọng tưởng, rõ ràng đã biết rõ Ngu Vân Tri chính là trăng sáng trên trời, còn tôi chỉ là hạt bụi trong góc nhỏ mà thôi, thế mà vẫn vọng tưởng có thể khiến ánh trăng kia soi rọi đến mình.

Trách tôi vì tư lợi của mình, rõ ràng biết mình đã mắc bệnh nan y, sinh mệnh này cũng không kéo dài được lâu, lại vẫn ích kỉ muốn để cậu ấy biết được tâm y của mình.

Cục diện lúc này, chính là báo ứng tốt nhất cho cái suy nghĩ mơ mộng hão huyền của tôi.

Tôi phát hiện ra, lúc này tôi ngay cả cười khổ cũng không thể làm.

Tôi trống rỗng buông mic xuống, đột nhiên bả vai bị vỗ vỗ, sau đó là tiếng của Tống Tử Trác vang lên, “Hát không tệ. Sao không tiếp tục đi?”

Tôi thẫn thờ liếc cậu ta một cái, thấy tâm tình của cậu ta có vẻ đã tốt hơn rất nhiều rồi, gương mặt mang theo ý cười khó kiềm nén nổi, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ đắc ý.

Cậu ta đang cười cái gì chứ? Đắc ý cái gì chứ?

Là đang cười bộ dạng thảm hại này của tôi à? Đắc ý vì Ngu Vân Tri đối với cậu ta thì thân thiết gắn bó, còn đối với tôi thì lại là thái độ khinh thường?

Nụ cười trên gương mặt của cậu ta làm tôi thấy thật chói mắt, tôi kiềm chế lắm mới không kích động mà cho cậu ta một quả đấm.

Tôi hơi cúi đầu xuống, rủ mắt, không nhìn cậu ta. Tay hết nắm vào rồi lại mở ra, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại được.

Tống Tử Trác lên tiếng, trong giọng nói là ý cười hả hê, “Trước mặt bao nhiêu người, đến bài này còn hát được thì bây giờ cậu còn ngại ngùng cái nỗi gì?”

Ngại ngùng? Cậu ta vẫn còn chưa chơi đủ sao? Cười nhạo bộ dạng này của tôi thú vị lắm sao?

Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, gạt cái tay đang đặt trên vai mình ra, xoay người quay trở lại chỗ mình ngồi xuống.

Tôi còn tưởng Tống Tử Trác sẽ vì hành động này của tôi mà tức giận, không ngờ cậu ta chẳng làm gì, chỉ cười cười ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Giận à?” Tống Tử Trác dán sát vào người tôi, “Vừa rồi làm như vậy là tôi không đúng.”

Tôi nghe xong mấy lời này, vẻ mặt kinh hãi, nhất thời quên cả việc phải tức giận với cậu ta.

Tống Tử Trác lại chịu nhận lỗi với tôi?

Hôm nay mặt trời chắc là mọc đằng tây rồi? Hay là cậu ta uống nhầm thuốc nên thần kinh có vấn đề?

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta. Cậu ta ho khan một tiếng, ánh mắt có chút trốn tránh, “Gần đây hãng X vừa mới ra mắt máy chơi điện tử mới nhất, tôi tặng cho cậu nhá?”

Máy chơi điện tử của hãng X có tiếng là rất chất lượng và đắt đỏ, đây cũng chính là hãng game mà Tống Tử Trác thích nhất.

Tuy kỹ thuật chơi game của tôi tốt, nhưng chẳng qua luyện tập như vậy cũng chỉ là vì để chơi cùng với Tống Tử Trác mà thôi, thực ra mấy trò này tôi không có hứng thú lắm.

Nhưng hình như trong mắt Tống Tử Trác, có vẻ tôi là kiểu người rất thích chơi game?

Cho nên cậu ta muốn tặng tôi món quà đó, là vì muốn xin lỗi hay là muốn bồi thường?

Tôi cảm thấy phỏng đoán của tôi rất vớ vẩn. Đồng thời cũng cảm thấy càng lúc càng không nắm bắt được tính tình của cậu ta.

Vì thế tôi chỉ trầm mặc nhìn cậu ta, một lúc sau mới nở nụ cười khô khan, “Cảm ơn Thiếu gia, nhưng không cần phải tiêu pha vì tôi như thế đâu.”

Tống Tử Trác hơi nhíu mày, ý cười trên mặt nhạt dần, giống như đang kiềm chế cơn giận, “Về sau đừng gọi tôi là ‘Thiếu gia’ nữa. Gọi tên tôi là được rồi.”

Tôi kéo khóe miệng, cười cho có lệ.

Người bảo tôi phải phân rõ tôn ti, gọi mình là ‘Thiếu gia’ chính là cậu ta, bây giờ người bảo tôi không cần gọi mình là ‘Thiếu gia’ cũng lại chính là cậu ta.

Người như cậu ta, tôi thật sự không muốn phí lời thêm nữa.

Vì không muốn để ý tới Tống Tử Trác đang ngồi bên cạnh, cũng bởi vì tâm tình đang đặt ở chỗ Ngu Vân Tri, cho nên tôi đã không ngừng uống rượu.

Ngồi đây được hơn nửa giờ, quanh tôi đã đầy vỏ rượu. Tôi cũng có chút say, đầu óc hỗn loạn, người lâng lâng như đi trên mây.

Tôi lảo đảo đi ra khỏi phòng, đi về phía WC. Đột nhiên thấy lớp trưởng đang đứng chắn ở hành lang.

Lớp trưởng nhìn tôi, cắn môi, sau đó nói, “Tuy tớ thấy Tống Tử Trác là một tên cặn bã, nhưng nếu…nhưng nếu cậu có tình cảm gì đó đối với cậu ta, tớ cũng sẽ chúc phúc cho hai người. Vừa nãy lúc cậu hát xong, tớ đã quan sát phản ứng của Tống Tử Trác rồi. Tớ thấy cậu ta đối với cậu cũng không phải là không có tình cảm gì…Dù thế nào, cậu cũng nhất định phải hạnh phúc đấy nhé!”

Lớp trưởng cho rằng bài tôi hát vừa rồi là dành cho Tống Tử Trác? Cậu ấy nghĩ tôi thích Tống Tử Trác ư?

Sao có thể chứ! Thật sự là hoang đường!

Tôi đã ngà ngà say, miệng bật cười.

Cười xong, tôi lại ho khan, nhìn lớp trưởng đang ngơ ngác mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn tôi.

“Cậu, cậu làm sao thế?” Giọng lớp trưởng có chút run rẩy.

Vì say rượu nên động tác của tôi trở nên chậm chạp, tôi từ từ nâng tay lên, sờ lên mũi và khóe miệng của mình, ngón tay chạm phải một chất lỏng lành lạnh.

Dưới ánh đèn mờ, tôi nhìn ra được đó là máu, đỏ tươi, sền sệt, cũng rất đẹp.

Tôi cười khẽ, lơ đễnh nói, “Không có gì đâu.”

Lớp trưởng đỡ người tôi, hai tay run rẩy, “Thế này mà là không có gì à? Cậu rốt cuộc bị sao thế?”

“Tớ bị bệnh nan y, bị như thế này cũng là bình thường thôi.” Tôi nghiêm túc nhìn lớp trưởng, “Cho nên không sao đâu. Đừng lo lắng.”

#VL:

Mai mình sẽ đi phỏng vấn ở 1 chỗ T.T Có hơi lo, vì lần này mình thật sự muốn làm công việc này, nên mình nhất định sẽ cố điều chỉnh thái độ thật tốt. Như mấy lần trước đi phỏng vấn dạo toàn là để va chạm cho biết mùi đi xin việc =]]] Tối qua mình mơ thấy sâu, rết, bọ bò đầy nhà, sáng tỉnh dậy sợ quá lên mạng thử tìm hiểu, hóa ra mơ thấy cái này là có điềm lành. Đúng thật luôn, trưa người ta gọi điện hẹn lịch phỏng vấn. Nói chung là cố lên! Cố lên! Mình nhất định sẽ làm được!

Dạo này lịch của mình khá căng, cho nên sẽ không ra chương được liền tù tì như đợt trước nữa. Chắc 1 tuần chỉ làm được 1 chương thôi:((( Nói thật là có nhiều truyện mình muốn mó tới quá. Cơ mà ‘hữu tâm vô lực’:< ahuhu