Trong phòng ngủ, Tưởng Duyệt Y nhẹ nhàng chạm vào băng gạc màu trắng trên trán Thủy Thủy, lòng đau tê tái.

Bé con trắng trắng mềm mềm trong chớp mắt bị rạch một đường vết thương dài như thế, bị may ba mũi, không chích thuốc tê*, cô nghĩ lại mà thấy đau lòng muốn chết.

(*Chương trước tg mới nói chích thuốc tê giờ thì viết không chích, chả biết đâu mà lần.)

Tưởng Duyệt Y đang chìm trong thương tiếc nên không chú ý thấy Thủy Thủy đã mở mắt.

"Cô cô." Bé con nhẹ nhàng kêu một tiếng.

"Thủy Thủy tỉnh rồi à, có đau không?"

"Con muốn ba ba."

"Ba ba con đang ở bên ngoài có việc, Thủy Thủy ngủ một giấc trước có được không nào?"

"Không, con muốn ba ba."

"Ba ba của con..." Tưởng Duyệt Y do dự một lát, bỗng nhiên cô đổi đề tài: "Thủy Thủy có muốn một người mẹ không?"

Đôi mắt đang nửa mở nửa đóng của bé lập tức mở to, Tưởng Duyệt Y rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của bé con đang hấp háy dừng trên người cô, ánh mắt có ý tứ sâu xa gì đó lóe lên rồi chợt tắt.

Chắc là ảo giác...Thủy Thủy còn nhỏ như này mà.

"Cô cô phải làm mẹ của con sao?" Thủy Thủy nhỏ giọng hỏi.

Trong lòng Tưởng Duyệt Y rung rinh: "Thủy Thủy muốn cô làm mẹ của con à?"

Cái cảm giác bị quan sát, bị nhìn kỹ lại xuất hiện nữa.

Lúc này xác định! Không phải ảo giác!

Tưởng Duyệt Y cảm thấy buồn cười, EQ của đứa bé này khá cao đấy.

Cao cũng có chỗ tốt, dễ nói chuyện, dễ lừa gạt, nếu bên ngoài không dàn xếp thuận lợi được, nếu anh của cô không muốn phối hợp, vậy thì cô hoàn toàn có thể thay thế nha! Chỉ cần Thủy Thủy thích, cô tin tưởng Văn Khê sẽ không có vấn đề gì, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, quan trọng là tóm được bé con vào trong tay mình trước đã.

"Nếu Thủy Thủy chọn cô là mẹ thì sẽ có rất nhiều~rất nhiều đồ ăn ngon ăn không hết, muốn mua đồ chơi gì thì mua đồ chơi đó, cô cô dẫn con đi chơi khắp nơi luôn được không?"

Thủy Thủy không trả lời, bé con lại biến trở về dáng vẻ hai mắt khép hờ rồi bắt đầu tự hỏi.

Lúc này cửa phòng vang lên tiếng động nhỏ, Tưởng Nguyệt Tiêu bưng hai ly nước ép dưa hấu lặng lẽ đi vào.

"Bé con tỉnh rồi?" Bà ấy nhẹ giọng hỏi.

Tưởng Duyệt Y nhận lấy nước dưa hấu, vừa quay đầu thì thấy bé con Thủy Thủy lại mở to mắt bắt đầu quan sát cô mẫu.

"Cô cô." Bé con hỏi nhỏ: "Đây cũng là mẹ của con sao?"

"Ha ha ha." Tưởng Nguyệt Tiêu cười không ngừng: "Cục cưng, bà là bà cô của con, không phải mẹ con đâu."

"Hai người đang nói gì thế, Thủy Thủy muốn mẹ à?"

Tưởng Duyệt Y xấu hổ.

Phải giải thích như thế nào đây, cô muốn đào góc tường nhà anh cô, không phải vì người lớn mà đơn giản chỉ vì đứa bé mà thôi.

"Tới đây, cục cưng, muốn thấy mẹ của con không nào? Ở bên ngoài đấy." Tưởng Nguyệt Tiêu bắt đầu dụ dỗ.

Quả nhiên Thủy Thủy mắc bẫy, bé chậm rì rì bò lên.

"Thật sự có mẹ sao?"

"Thật nha, mau đến xem." Tưởng Nguyệt Tiêu mở cửa ra.

Tưởng Duyệt Y nắm tay của bé, ba người rón ra rón rén ra phòng ngủ rồi từ từ đi tới phòng khách.

"Con nhìn cái người mặc áo đen kia kìa, có đầu tóc xoăn giống con đó, chính là mẹ của con nha."

Thủy Thủy há hốc mồm nhìn người đàn ông đẹp trai đang ngồi ngay ngắn chững chạc trên sô pha.

Người đàn ông như có cảm giác nên hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt chạm vào Thủy Thủy.

Thủy Thủy "vèo" một cái rụt đầu trở vào.

Một lát sau, bé con lại sợ hãi rụt rè dò đầu nhỏ ra ngoài, cẩn thận quan sát.

Vốn người đàn ông đang rũ mắt xuống, tựa như lơ đãng thoáng nhìn qua bên này.

Thủy Thủy lại "vèo" một cái rụt đầu trở về, trái tim nhỏ của bé con đập bùm bùm bùm.

Kích động.jpg.

Thành thành thật thật đứng một lát, Thủy Thủy lại nhịn không được thò đầu ra thăm dò người đàn ông trong phòng khách.

Hai người lớn đứng ở sau lưng bé liếc nhìn nhau, Tưởng Duyệt Y chua lòm: "Thủy Thủy tò mò về mẹ đến như vậy sao?"

Trong phòng khách, đột nhiên Tưởng Trạm Bạch đứng lên, đôi chân dài chỉ cần sải vài bước đã đến được bên này.

Anh càng tới gần, đầu Thủy Thủy nâng càng ngày càng cao, miệng nhỏ há ra ngày càng lớn.

"Bên cung cấp ở Simila vi phạm hợp đồng, cô mẫu biết chưa?"

Miệng Tưởng Nguyệt Tiêu cũng theo đó mở to: "...Lúc này rồi mà con còn bàn chuyện công việc với cô à?"

Tưởng Trạm Bạch nhíu mày: "Đây là chuyện rất nghiêm trọng, thành phần thay thế độc quyền bên phòng thí nghiệm còn cần..."

"Khoan đã." Tưởng Nguyệt Tiêu bất đắc dĩ cắt ngang lời anh: "Chuyện công việc thì một lát nữa hẵng nói, đây là con trai con, không muốn làm quen trước một chút sao?"

Tưởng Trạm Bạch mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, cả người anh khó chịu giống như bị người ta xâm phạm vào giới hạn của mình.

ánh mắt của Tưởng Trạm Bạch vẫn nhìn thẳng tăm tắp, không hề liếc mắt nhìn xuống một cái, nhưng bé con lại vẫn ngẩng đầu không chớp mắt hau háu nhìn anh như cũ.

"Tới, Thủy Thủy." Tưởng Duyệt Y dứt khoát bế bé con lên để hai người mắt chạm mắt với nhau: "Gọi đi nào."

Tầm nhìn của Thủy Thủy đột nhiên cao lên, bé con đã được nhìn trực diện khuôn mặt lạnh lẽo của anh, bé há miệng thở dốc không nói gì, bỗng nhiên cánh tay nhỏ vòng lấy ôm cổ Tưởng Duyệt Y, đầu bé gục vào vai cô, đưa cái ót ra với anh, không hé răng nói lời nào.

"Đây là thẹn thùng nè." Tưởng Duyệt Y cười nói: "Anh, anh nhìn Thủy Thủy xem, đáng yêu chưa, thật sự rất xinh đẹp."

Trưởng Trạm Bạch vẫn là khuôn mặt lạnh băng, cả người tỏa ra hơi thở không vui.

"Hai người nói thế nào?" Tưởng Nguyệt Tiêu hỏi.

"Sẽ kết hôn." Tưởng Trạm Bạch lời ý ít nhiều đáp.

"Được rồi, chúng ta đến công ty bàn chuyện công việc đi vậy." Tưởng Nguyệt Tiêu hiểu rõ cháu trai này của mình, chuyện lớn như nào cũng không lớn bằng chuyện công việc, lúc này tốt nhất nên theo ý nó.

Hai người cùng nhau rời đi, thẳng đến khi ra khỏi cửa phòng mà Tưởng Trạm Bạch cũng chưa hề nhìn Văn Khê một lần.

Dường như anh đối với hôn nhân của mình, với nửa kia của mình, với "Mối tình đầu" gặp lại sau bốn năm xa cách không hề có cảm giác gì, mà chỉ có thờ ơ.

Lúc Văn Khê mang con trai đi giải quyết vấn đề gia đình thì tổ tiết mục ⟪Bé Con Tới Rồi⟫ cũng đã đưa ra thông báo.

Thông báo công khai thương tật của Thủy Thủy, cùng với việc Thủy Thủy sẽ tạm thời rời khỏi phát sóng trực tiếp, thời gian trở lại sẽ quyết định sau.

Khi Thủy Thủy bị thương, khán giả lên tới năm con số trong phòng phát sóng trực tiếp đều tận mắt thấy được, đáng lý nếu không có chuyện vết thương thì còn phải mất cỡ một tuần nữa thì nhiệt độ và danh tiếng của tiết mục mới đi lên, nhưng có lần bị thương này nên tiết mục lập tức bạo.

Tiêu đề # Vết thương của Thủy Thủy # không cần mua mà vẫn bò lên trên hot search, vô số các cư dân mạng nhàm chán nghĩ trong lòng Thủy Thủy là ai? Sau khi ấn vào xem thì không ai không bị nhan sắc của bé con chinh phục.

Sao lại có bé con vừa xinh đẹp vừa đáng yêu đến thế này!

Vì thế show ⟪Bé Con Tới Rồi⟫ có liên quan đến Thủy Thủy cũng theo đó mà bạo!

Đạo diễn Ninh vui đến mức không khép miệng lại được.

Không khép miệng lại được giống đạo diễn Ninh còn có một người khác.

Văn Khê lại nhận được điện thoại của người đại diện Chung Linh.

"Cậu tuyên truyền bộ phim mới mà tôi đã nói với cậu trước đó chút đi, tôi sẽ gửi cậu bản thảo mẫu qua Wechat, nhớ rõ chuyển phát."

Chung Linh không nói chuyện khác mà chỉ nói một câu như thế, việc này làm cho Văn Khê hơi nhíu mày.

"Chị Chung, hình như chị còn chưa gửi kịch bản qua cho tôi đâu."

"Thế hả? Vội quá nên quên, cậu cứ phát Weibo trước đã, lát nữa tôi gửi kịch bản cho cậu."

Chung Linh nói xong thì cúp máy ngang.

Văn Khê nhìn điện thoại nói bộ chị tưởng tôi bị ngu à, rõ ràng đang đào hố cho tôi còn thiếu chút muốn đẩy tôi xuống thì có.

Cậu mở Weibo của mình ra, đã bốn năm rồi cậu không phát bất kỳ bài post nào, số lượng fans vẫn cứ hơn 100.000, đối với một võng hồng thì coi như không tệ lắm, dù sao cậu cũng chưa từng mua fans.

Đúng vậy, Văn Khê tự mình định vị cho một người không có tác phẩm nào như cậu là một võng hồng.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu tìm được Weibo Official của bộ phim ⟪Truyền Thuyết Cung Lang Hậu⟫, sau đó xóa xóa giảm giảm bản thảo mẫu mà Chung Linh gửi tới cho cậu, cuối cùng share lại kèm với năm chữ: Chúc mừng khởi động máy.

Cái loại kịch nát này, ngay cả nội dung cốt truyện cũng không thèm gửi cho cậu, làm như cậu cần lắm không bằng.

Share lại xong rồi chụp màn hình gửi Chung Linh, Chung Linh giống như chưa nhận được tin nhắn, cứ giả chết không gửi kịch bản qua cũng không đề cập đến việc ký hợp đồng với cậu.

Qua hôm sau, Văn Khê đã vứt chuyện này ra khỏi não, bởi vì cậu phải đi theo vai chính tổng tài đăng ký kết hôn.

Toàn thế giới này đều làm hồ sơ điện tử, kết hôn nhất định phải xác nhập hộ khẩu tạo thành hộ gia đình mới, nghĩ cũng biết Tưởng Trạm Bạch sẽ không đăng ký ở bên chỗ cậu, vì thế cậu chỉ có thể mang theo bé con đi Hải Thị.

Cho nên trong ngày này, bí thư Tần vạn năng nhận được một nhiệm vụ quan trọng làm cho hắn phải kinh sợ — Đi đón "phu nhân" và con trai của Boss tới Hải Thị.

Bí thư Tần, tiến sĩ từ nước ngoài về, tốt nghiệp xuất sắc trong một trường đại học xếp hạng top 10 thế giới, 33 tuổi, chưa lập gia đình, được xưng là "máy công tác", lương một năm tám con số trở lên, từng bắt tay với tổng thống của nước M và nước Y, là người thành công mà đi ra ngoài không ai dám xem thường. Lúc này hắn đang đứng dưới lầu của một chung cư cũ kỹ u ám, lần đầu tiên trong đời mình, hắn sinh ra cảm giác "rất quá đáng" với Boss của mình.

Ngài Tưởng – Người có thể làm cho các chính khách của các nước phải khom lưng uốn gối, trong tay có hằng hà sa số sản phẩm độc quyền nắm giữ mạch máu kinh tế, lại khiến cho vợ mình phải ở cái nơi như thế này???

Hắn không chú ý tới giới showbiz, không xem mấy cái tiết mục dở òm, bởi thế nên không hề có ấn tượng với chỗ này. Trên thực tế, bởi vì show truyền hình ⟪Bé Con Tới Rồi⟫ phát sóng trực tiếp nên đã có không ít người bản xứ nhận ra nhà của Thủy Thủy, chưa tính có cả bạn học trong nhà trẻ của Thủy Thủy, mỗi ngày đều có rất nhiều người ngồi xổm dưới lầu hoặc đi gõ cửa nhà cậu.

Vì vậy hôm nay Văn Khê mới hẹn thời gian là 6 giờ sáng với bí thư Tần, vào lúc này vẫn chưa có ai ngồi canh trước nhà nên rất thích hợp rời đi.

Chờ đến khi bí thư Tần đi lên lầu nhìn thấy "vợ" trong lời đồn của Boss, mặc dù bên ngoài rất bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng đã kêu gào: Trời ơi! Vứt một người vợ đẹp như vậy ở chỗ như thế này??? Quá phí phạm của trời đi! Thật sự không hổ là Boss!

Văn Khê đã thu dọn đồ xong xuôi, cậu giao cho bí thư Tần một cái va li, sau đó cậu vào phòng dùng thảm bao kín mít Thủy Thủy rồi ôm ra ngoài, bé con vẫn chưa đến giờ tỉnh dậy nên lúc này còn đang ngủ ngon lành.

"Làm phiền rồi." Văn Khê nhỏ giọng nói.

"Đừng khách sáo." Bí thư Tần cũng hạ giọng xuống sợ làm ồn tiểu Thái Tử, đến khi "phu nhân" ra cửa sau ngồi xong thì hắn hỗ trợ đóng cửa lại, xuống lầu, lên xe, dặn dò tài xế đi ra ga tàu cao tốc.

Thủy Thủy còn nhỏ nên có chứng say máy bay rất nghiêm trọng, có một lần ngồi máy bay xong thì cực kỳ chống đối việc này, thời gian lái xe đến Hải Thị lại quá dài, vì thế bọn họ chỉ có thể ngồi cao tốc.

Công tác cuồng Trưởng Trạm Bạch đang mang theo đoàn đội đàm phán lần cuối nên không thể đi được, anh còn thuận tiện kéo theo Tưởng Nguyệt Tiêu và Lâm Lan Chỉ. Anh nói rất rõ ràng với hai người họ, có thể lãnh chứng sớm, cứ hoàn thành hết công việc là có thể về Hải Thị ngay.

Vì vậy hai người đành phải ở lại hỗ trợ anh.

Tuy rằng Tưởng Duyệt Y không có nhiệm vụ phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn có rất nhiều thông cáo đã được sắp xếp trước đó nên cô chỉ có thể trở về Hải Thị trước một bước, còn nói đến lúc đó sẽ đi đón Văn Khê.

Nói ra cũng rất lạ đời, rõ ràng Văn Khê cũng chưa nói được mấy câu với Tưởng Duyệt Y, nhưng so sánh với Tưởng Trạm Bạch và Lâm Lan Chỉ thì mức độ quen thuộc của hai người tiến bộ vượt bậc, Văn Khê nghĩ tới nghĩ lui, đúng là càng thân với Tưởng Duyệt Y hơn.

Một đường xóc nảy, khoảng giữa trưa 12 giờ, Văn Khê thành công đến Hải Thị.

END CHƯƠNG 15.