Văn Khê ôm con trai ngồi trong phòng khám ngây người hết nửa tiếng đồng hồ, cậu nhìn miệng vết thương đã được rửa sạch sẽ rồi được tiêm thuốc tê may ba mũi.

"Nhìn xem ai khóc nhè đây nè, có phải là đàn ông con trai không?"

Tâm trạng Văn Khê khá ổn, con nít làm gì không bị đụng này đụng nọ chứ, miễn không tổn thương đến đôi mắt thì đã may mắn lắm rồi.

"Không, không phải con."

"Ồ, không phải Thủy Thủy khóc à? Đâu để ba ba nhìn xem nào."

Văn Khê lau khô nước mắt của bé con rồi nhìn trái nhìn phải, gật gật đầu: "Ừm, thật sự không phải! Thủy Thủy giỏi quá."

Thủy Thủy còn đang hít hít mũi trong lồng ngực cậu, bé con nghe thế thì cố gắng nở nụ cười.

"Không sao rồi." Văn Khê hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của bé con: "Ba ba hôn hôn sẽ không đau nữa."

"Dạ!" Thủy Thủy giơ tay muốn sờ sờ trán mình, bé nhịn không được lại rơi xuống một giọt nước mắt.

Văn Khê đè lại tay bé không cho bé con sờ loạn: "Con nhớ lại chị Phong Phong xem, lúc đó đầu gối của chị ấy bị vết thương lớn như này nè mà còn vỗ ngực nói không đau và cũng không khóc luôn, đúng không?"

Thủy Thủy nghe ba ba nhắc nhở thì nhớ lại, sau đó bé con ngượng nghịu bắt đầu xoắn ngón tay.

"Bạn nhỏ thật là dũng cảm nha!" Bên kia, bác sĩ đã dọn dẹp xong dụng cụ cũng lại đây đáp lời: "Xem kìa, lúc này không khóc nữa rồi, giỏi lắm!"

Thủy Thủy mở to hai mắt nhìn bác sĩ.

Bác sĩ bị nhìn mà lòng mềm nhũn, nhịn không được dỗ dành: "Không sao rồi nha, đi về ngủ một giấc xong thì đau đau bay bay hết nè."

Thủy Thủy gật gật đầu nhỏ, bây giờ bé con thật sự không khóc nữa.

"Về nhà đừng cho đụng vào nước, chỉ may là chỉ tự tiêu, đừng ăn thức ăn có chất kích thích, không được ăn đồ cay, uống hai ngày thuốc hạ sốt là được." Bác sĩ dặn dò.

"Vâng, cám ơn bác sĩ."

Văn Khê ôm con trai mình lên rồi đẩy cửa phòng khám đi ra ngoài, hành lang thật dài bên ngoài cửa có bốn người ăn mặc sang trọng khiến cho mọi người chú ý đồng loạt đứng lên.

Văn Khê ấn đầu con trai trên vai mình, cậu chớp chớp mắt.

Giây tiếp theo, cậu xoay người một cái, bỏ chạy!

"Khoan đã!"

"Ây dô đừng chạy mà."

Nơi này là bệnh viện nên rất đông người, làm sao cậu có thể chạy trốn được, chỉ chốc lát sau đã bị vây lại.

Tưởng Trạm Bạch cao lớn đứng ở nơi này đúng là "ngạo thị quần hùng", cực kỳ gây chú ý, trong tay anh đang cầm tờ kết quả xét nghiệm DNA, bốn mắt nhìn nhau với Văn Khê.

Văn Khê đã từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh hai người gặp lại nhau lần nữa, cậu cũng đã từng lật đi lật lại xem ảnh chụp của Tưởng Trạm Bạch vài lần, nhưng tưởng tượng thì chỉ là tượng tượng, ảnh chụp cũng chỉ là ảnh chụp.

Không nhìn thấy người thật bằng xương bằng thịt thì vĩnh viễn Văn Khê cũng không biết, hóa ra lâu rồi không thấy thì áp lực tình cảm sẽ toàn bộ bị trào ra ngoài, trái tim cậu hung hăng nhảy nhót vài cái, nhưng cũng chỉ vài cái mà thôi.

Liếm cẩu liếm đến nhập diễn quá sâu, cậu nghĩ nếu muốn thoát khỏi thì sẽ không dễ dàng chút nào.

Tưởng Trạm Bạch cũng vô số lần tưởng tượng đến cảnh tượng gặp lại Văn Khê lần nữa.

Văn Khê thích anh, anh biết. Văn Khê giống như cây nấm trong góc tối âm u ẩm ướt không nơi nào không điên cuồng theo đuổi anh, anh biết. Văn Khê bỏ thuốc anh, ép anh phải lên giường với cậu, chuyện này cho đến bây giờ chỉ có một mình anh biết, anh không hề nói với người trong nhà.

Liếm cẩu nhập diễn sâu như thế, bị liếm như thế nào sẽ thờ ơ?

Cho dù là cây nấm, thì đó cũng là cây nấm vừa đáng yêu vừa ăn ngon.

Nhưng Tưởng Trạm Bạch là một người có mục tiêu rõ ràng, khi đó đầu óc anh chỉ muốn đắm chìm trong việc học, căn bản không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện khác.

Nên anh đã định không muốn tiếp thu Văn Khê.

Thẳng đến đêm hôm đó.

Nhiệt tình tích cóp hơn hai mươi năm như núi lửa bạo phát, anh bị thân thể đó, mùi thơm đó bắt lấy không thể thoát ra, làm ra rất nhiều rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được.

Ăn ngon nhớ lâu, cũng chỉ là như thế.

Lúc ấy Tưởng Trạm Bạch nghĩ, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời thì có thể làm bạn giường bên cạnh anh cũng không phải là không thể.

Nhưng sau một đêm đó, Văn Khê hoàn toàn biến mất.

Tất cả cách liên hệ đều mất đi hiệu lực, lòng tràn đầy chờ mong của Tưởng Trạm Bạch hóa thành tro bụi, anh nhịn không được nghĩ: Người này thật sự thích anh sao, cậu ta sẽ không phải vì lừa một đêm tình đó chứ?

Đặc biệt là sau đó, anh phát hiện ra anh đã nghiện mùi thơm trên thân thể của Văn Khê, đến lúc gần như không thể tiếp nhận người thứ hai thì càng thêm phẫn nộ rồi. Anh thấy mình như rơi vào một cái bẫy, một cái bẫy rập muốn hủy diệt cảm xúc ý chí của anh.

Ngài Tưởng trẻ tuổi luôn có vài ngày cảm xúc táo bạo vào mỗi tháng, cảm thấy không thoải mái, tựa như thú dữ đang trong kỳ động dục không chiếm được sự vỗ về trong thế giới động vật, mà mấy ngày nay vừa đúng lúc vào những ngày ngài Tưởng ngủ Văn Khê trước đây.

Anh mất hơn bốn năm để thích ứng và tập làm quen với chuyện này, anh cũng tin tưởng anh vẫn sẽ có thể khống chế bản thân mình như cũ, sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Còn Văn Khê, nếu cậu ta đã đi rồi, vậy thì đi xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu đi, ngàn lần đừng xuất hiện ở trước mặt anh nữa.

Nếu không thì sau khi gặp lại, anh nhất định sẽ trói người lại, đánh cho một trận.

Nhưng bây giờ khi thật sự gặp được, đánh thì chắc chắn không thể nào xuống tay được rồi.

Con người luôn rụt rè sợ hãi trong ấn tượng của anh, hiện giờ hai mắt sáng ngời, sống lưng thẳng tắp, bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình cũng không giấu được dáng người hoàn mỹ của cậu. Cậu giống như đóa nấm tú cầu mê người, trắng nõn mơn mởn, tràn đầy mật ngọt.

Cậu đã khác biệt vô cùng lớn.

Tâm tình này của Tưởng Trạm Bạch, không ai có thể hình dung được. Anh còn cầm kết quả xét nghiệm DNA, vậy nghĩa là trong khoảng thời gian Văn Khê biến mất, cậu không chỉ sinh cho anh một đứa con mà đứa con cũng đã lớn chừng này?

Cho nên không chỉ là lừa một đêm tình, mà còn là mượn giống?

Vậy bây giờ là gì nữa? Muốn phụ bằng tử quý, nghênh ngang vào nhà, gả vào nhà họ Tưởng sao?

Tưởng Trạm Bạch có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Nhưng bệnh viện không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

"Văn Khê, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện nhé?" Lâm Lan Chỉ là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Văn Khê theo ánh mắt nhìn người phía sau đang nói với cậu, cậu nhịn không được nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ.

"Sao thế này?" Tưởng Trạm Bạch nhạy bén cảm nhận được có gì đó sai sai: "Hai người biết nhau à?"

"Khụ, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói."

"Đi đến chỗ của chị đi." Tưởng Nguyệt Tiêu thở dài.

Vì thế đoàn người chuyển dời đến căn nhà gần đó của Tưởng Nguyệt Tiêu.

"Cô đi ép nước trái cây đây." Tưởng Nguyệt Tiêu đi vào nhà bếp.

"Thủy Thủy mệt mỏi rồi, em bế Thủy Thủy đi vào phòng ngủ một lát đây." Tưởng Duyệt Y nhẹ giọng nói.

Văn Khê đưa bé con nặng trĩu qua cho cô, vẻ mặt đó như vạn lần không muốn, suýt chút nữa làm cho Tưởng Duyệt Y không thể kiềm nén nét mặt lại được.

Hay lắm, Văn Khê từ đâu ra bóng ma tâm lý rồi vậy? Anh ta sẽ không cho rằng bọn họ tới cướp bé con chứ?

Thủy Thủy đã rất buồn ngủ nên đã ngủ một giấc trên xe, khi bị cô cô quen thuộc ôm đi cũng không có phản ứng gì.

Trong nháy mắt, trong phòng khách chỉ còn dư lại ba người.

Văn Khê nhìn thẳng, cậu không nhìn Tưởng Trạm Bạch, cũng không nhìn Lâm Lan Chỉ, thái độ của cậu thêm vài phần mạnh mẽ, có thể nói là không chút khách sáo: "Rốt cuộc mấy người xuất hiện ở trong bệnh là có chuyện gì, nói đi."

Lâm Lan Chỉ rất hạ mình nói: "Đừng hiểu lầm, là do dì vô tình thấy Thủy Thủy trong livestream, bởi vì đứa bé này rất giống với Trạm Bạch lúc nhỏ, cha của nó lại là con cho nên dì mới thử đi làm xét nghiệm DNA."

Văn Khê rõ ràng không tin, chém đinh chặt sắt: "Rõ ràng bọn họ không hề giống nhau!"

Lâm Lan Chỉ không phản bác, bà chỉ lấy điện thoại ra rồi kiếm mấy bức ảnh chụp của con trai mình khi còn nhỏ đưa cho Văn Khê xem.

Văn Khê chỉ nhìn thoáng qua, sau đó đôi mắt mở lớn.

Cái này mà không giống hở? Cái này là giống như đúc như cùng một người luôn ấy!

Cậu nhịn không được nhìn qua Tưởng Trạm Bạch, tại sao cái tên thần mặt dài lạnh lẽo này, lúc nhỏ là cục nắm mặt tròn ngọt ngào vậy trời?

Khoa học chỗ nào đâu?!

Văn Khê không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, trên phương diện gien di truyền, cậu đã bị lật xe!

Lâm Lan Chỉ quan sát vẻ mặt của cậu, lúc này lại bỏ thêm một câu: "Chuyện năm đó là dì làm không đúng, dì xin lỗi con."

Dây thần kinh của Văn Khê rung lên, cậu không ngờ mẹ của Tưởng Trạm Bạch sẽ xin lỗi mình.

Tưởng Trạm Bạch lãnh đạm lên tiếng: "Năm đó mẹ đã làm cái gì?"

"Mẹ..."

"Không có gì hết." Văn Khê nhanh chóng cắt ngang bà.

Chỉ cần Lâm Lan Chỉ mở miệng nói, cậu lại hoảng hốt nhớ về buổi sáng năm đó lúc vừa tỉnh dậy sau một đêm điên cuồng.

Thậm chí cũng không thể gọi là buổi sáng được, nói là buổi chiều mới đúng. Khi đó hệ thống vẫn còn bên cạnh cậu, lúc đó cậu vừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ bỏ thuốc cuối cùng và được đến phần thưởng "Cơ bắp mẫn cảm gấp ba lần + cơ thể tự có mùi thơm", sau đó đã bị đè cả một buổi tối để trải nghiệm cái cơ thể mẫn cảm này.

Cảm giác đó, ba giác quan "Sướng-Đau-Sợ" đều cùng bộc phát, Văn Khê suýt chút nữa muốn chết trên giường luôn.

Tưởng Trạm Bạch như mấy trăm năm chưa được ăn thịt vậy, một lần được ăn là không biết kiềm chế, đặc biệt là vẻ mặt bị ham muốn làm cho vặn vẹo, gân xanh toàn bộ nổi lên, dữ tợn đáng sợ, hoàn toàn không còn là con người mà tràn ngập sự dã tính.

Văn Khê tựa như con mồi đáng thương bị đè dưới móng vuốt của dã thú, mỗi một thới thịt đều trắng nõn thơm ngọt làm cho dã thú không biết phải cắn chỗ nào mới tốt. Sau đó cậu bị nuốt cả người vào, rồi bị nhổ ra, ẩm ẩm dính dính ướt dầm dề, rồi lại bị liếm láp tỉ mỉ toàn thân, mỗi một tấc da thịt đều không được buông tha.

Quả thật là quá kích thích, kích thích đến mức bây giờ cậu chỉ nhớ lại một chút thôi là cũng có thể "cứng" lên được rồi.

Cuối cùng cậu bị mất đi ý thức, không biết là do ngất xỉu hay là do ngủ nữa, đến khi mở mắt ra thì thấy...mẹ của vai chính công – Người đã thâm nhập giao lưu với mình suốt cả một đêm, bà đang ngồi nghiêm chỉnh đoan chính ở mép giường nhìn cậu.

Ngồi ở trong một đống hỗn loạn không nỡ nhìn bên mép giường...nhìn cậu.

Mẹ của công lờ mờ tỏ ra không hy vọng con trai của mình tìm một diễn viên làm bạn đời, càng không hy vọng tìm một người bạn trai...qua đêm có thể kêu giường lớn tới mức nguyên cả một tầng lầu đều có thể nghe thấy, yêu cầu bà phải khẩn cấp dời phòng gấp.

Không hề nói quá chút xíu nào, toàn bộ sự cơ trí và chỉ số IQ của cậu đã bay hết sạch vào buổi sáng hôm ấy, mỗi khi nhớ lại cảnh tưởng đó đều làm cho cậu muốn đào một cái hố sang một hành tinh khác để ẩn cư mãi mãi.

Mặt mũi cả đời này của cậu hoàn toàn bị quét sạch.

Cuối cùng cậu mơ mơ màng màng nhận lấy thẻ ngân hàng mà người mẹ có trái tim mạnh mẽ này đưa cho cậu, chờ đến khi cậu giật mình tỉnh lại thì cậu đã rời khỏi nơi đó và đang ngồi trên máy bay.

Thẻ ngân hàng có 5 triệu, phí một đêm tình của người thừa kế nhà họ Tưởng to bự đến nỗi làm người ta phải kinh ngạc.

Cậu rất xấu hổ, Lâm Lan Chỉ cũng rất xấu hổ, hai người xấu hổ không nói gì, Tưởng Trạm Bạch gõ gõ bàn không muốn buông tha: "Tôi yêu cầu một lời giải thích."

Anh yêu cầu cái rắm á, Văn Khê nói thầm trong lòng.

"Con yêu cầu cái rắm á." Bà Lâm cực kỳ thô bỉ trợn trắng mắt.

Tưởng Trạm Bạch sững sờ, anh ngạc nhiên nhìn bà một cái, dường như không thể tưởng tượng được bà lại thô tục như vậy.

"Văn Khê à, thật ra hôm nay mọi người không có ý gì khác, chỉ là một mình con nuôi con cũng không dễ dàng gì, tốt nhất là hai đứa kết hôn để tạo thành một gia đình hoàn chỉnh là hay nhất."

"Kết hôn?"

Hai người trăm miệng một lời.

"Đúng vậy, đừng nói cái khác, chỉ nói một mình con nuôi con vừa mệt trách nhiệm lại nặng nề, hơn nữa dì có tra qua, gia đình đơn thân ảnh hưởng đến tâm lý của đứa trẻ rất lớn! Thủy Thủy lại thông minh như này, có thể nó sẽ càng bị tâm lý phản nghịch nghiêm trọng, càng có cảm giác cô độc mãnh liệt, càng..."

Hiển nhiên Lâm Lan Chỉ đã gấp gáp có chuẩn bị từ trước, bà nói ra các mặt trái tâm lý mà một đứa trẻ trong gia đình đơn thân có thể bị ảnh hưởng, nói một thôi một hồi làm cho Văn Khê lại bắt đầu lo âu.

Những việc đó cậu đã sớm biết rồi cho nên căn bản cậu không có ý định một mình nuôi con, dù sao đi nữa cậu cũng phải tìm một người bạn đời nhưng chẳng qua vẫn luôn không có người thích hợp, vì thế nên mới kéo đến hiện tại.

Bây giờ cái "người thích hợp" đã tự mình tìm tới cửa và cũng không có ý cướp con của cậu, mà chỉ muốn kết bạn với cậu cùng nuôi con mà thôi...

"Hơn nữa những cái khác của Trạm Bạch nhà dì không nói nhưng nó có rất nhiều tiền, tất cả mọi chi phí cho Thủy Thủy đều không cần phải lo lắng, ông cụ nhà chúng ta rất biết chăm trẻ con, Trạm Bạch là do ông cụ nuôi từ nhỏ đến lớn đó, con nhìn xem bây giờ nó giỏi giang ưu tú chưa này."

Đừng thấy bà Lâm có chỉ số IQ rất cao, trong giới nghiên cứu khoa học cũng chiếm một vị trí hết sức quan trọng, có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với nước nhà. Nhưng giờ phút này, bà cũng chỉ như là một bà mẹ đang cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ đứa con trai nhà bà trong buổi xem mắt vậy.

Đã vậy còn cảm thấy không tự tin khi chào hàng lắm.

END CHƯƠNG 14.