Diệc Tâm Đồng không hiểu anh đang tức giận cái gì? Bên trong xe ngột ngạt, căng thẳng nhìn cằm anh, cô lo lắng siết chặt làn váy.

- Xuống xe! - Mặt anh không thay đổi kêu lên.

Diệc Tâm Đồng nghiêng đầu liếc nhìn ngoài xe, xe đã sớm dừng trước một nhà hàng nhỏ. Anh tháo dây an toàn đẩy cửa xe ra bước xuống, mà cô thấy rồi mới hiểu theo sát xuống xe.

Nhà hàng này trước kia cô và anh đã tới mấy lần, có điều rất ít khi cô thấy anh mặc đồ thể thao tới nàh hàng ăn cơm, nên cô không khỏi nhìn anh nhiều lần. Vẫn rất dẹp trai. Quen nhìn dáng vẻ anh mặc âu phục nghiêm túc, thỉnh thoảng thấy anh mặc đồ thể thao, cảm giác như ánh mặt trời, giống như anh trai hai mươi nhà bên cạnh.

Cô không tự chủ nhìn phải thất thần, anh đưa cho cô một chén canh, ánh mắt khác lạ nhìn thẳng cô.

Cô tỉnh táo lại nhận lấy canh, cúi đầu uống từng chút từng chút.

- Sau này mỗi tuần ra ngoài ăn cơm với tôi một lần! - Đột nhiên anh ném ra một câu như vậy.

Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh.

- Sao? Em rất bận?- Anh không vui nhíu mày, ngón tay vuốt vuốt chiếc đũa.

- Không có. . . . . . - Cô chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.

- Gần đây tập luyện piano thế nào? - Anh lại bất thình lình hỏi.

Nói đến piano, ánh mắt chỉ đọc truyện tại nguồn của cô không khỏi ảm đạm xuống. Kể từ khi chuyển ra khỏi biệt thự, mười ngón tay của cô cũng chưa có cơ hội tiếp xúc với piano. Mặc dù nhà Vũ Lạc Trạch cũng có piano nhưng cô dùng không quen.

- Tập luyện không tốt? – Anh theo dõi toàn bộ phản ứng của cô vào trong mắt.

- Cũng được. . . . . . - Cô trả lời qua loa.

Nhưng anh dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô, môi mỏng nhấp xuống.

Sau khi cùng ăn cơm với anh xong, anh lại dẫn cô vào trung tâm thương mại, lý do là: đã rất lâu cô không mua quần áo rồi.

Thật ra thì quần áo cô mặc trước kia đều là do anh trực tiếp mua sau đó sai người làm bỏ vào tủ quần áo của cô, hiện tại sau khi cô dọn ra ngoài, cô đều mặc quần áo do trước kia anh mua cho cô.

Cô rất muốn cự tuyệt, nhưng người đàn ông này luôn luôn nói một là một, cho nên cô chỉ có thể theo sát phía sau anh, vào trung tâm thương mại.

Đầu tiên họ đi tới cửa hàng bán nội y, đối với cửa hàng nội y cô cũng không quen thuộc lắm, nhưng nhìn vào thiết kế nội thất trong cửa hàng, chắc giá cũng không rẻ.

- Tiên sinh cần gì không? - Nhân viên phục vụ đứng ở cửa nhiệt tình mời bọn họ đi vào.

Mạc Duy Dương trực tiếp đi vào trong cửa hàng, ánh mắt quét qua từng dãy nội y có nhiều màu sắc khác nhau, .sau đó đi tới trước một hàng áo lót Lace (viền tơ) màu đen, ngón tay nâng lên một bộ trong đó, xoay người về phía nhân viên phục vụ nói:

- Màu này lấy mười bộ, có. . . . . . cái này. . . . . . - Anh lại chỉ mấy bộ áo lót khác, sau đó gọi cô vào:

- Em vào thử xem, coi có thích hay không!

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vội nhìn về phía cô cười nói:

- Bạn trai em thật biết quan tâm, mua nhiều nội y như vậy, có nhiều hứng thú!

Cả khuôn mặt Diệc Tâm Đồng đỏ bừng, nhỏ giọng nói:

- Anh ấy không phải là bạn trai của em! - Sau đó đi tới trước mặt Mạc Duy Dương, nhận lấy một bộ trong số đó, vội vã vào phòng thử quần áo.

Hai tay Mạc Duy Dương ôm ngực, ngồi trên ghế sa lon bên cạnh đợi cô ra ngoài.

Sau khi Diệc Tâm Đồng thay xong áo lót ở trong, cảm thấy áo lót hơi nhỏ một chút, nhưng cô lại xấu hổ không dám mở miệng gọi nhân viên phục vụ giúp cô lấy số lớn, cho nên cô ngơ ngác ở bên trong hồi lâu, cho đến khi cửa phòng thử quần áo bị người khác gõ vang.

- Xong chưa? Có phải có vấn đề hay không? - Ngoài cửa truyền đến tiếng của người đàn ông kia.

Tay cô run lên, môi run run nói:

- Hình như nhỏ một chút!

Cô nói xong câu này, hận không thể chui xuống đất. Cô lại có thể nói với người đàn ông kia rằng nội y hơi nhỏ một chút.không biết anh sẽ nghĩ gì.

Cảm giác cửa phòng bị người khác mở ra, không chưa kịp mặc áo khoác vào, cửa đã đẩy ra, Mạc Duy Dương đã đi vào rồi.