- Được. - Diệc Tâm Đồng cúp điện thoại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, thoắt cái trời đã khuya rồi.

- Mệt hả? - Đột nhiên tiếng của Vũ Lạc Trạch truyền đến, cô quay đầu nhìn anh, mới phát hiện anh đang nói chuyện với cô.

Sau khi kịp phản ứng, cô gật đầu một cái.

- Lập tức về nhà nhé, lần đầu tiên xuất hiện tình huống này? Đoán chừng để Dương biết được, nhất định sẽ nhốt em trong nhà không cho em ra ngoài! - Anh cười trêu chọc nói.

Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt Diệc Tâm Đồng tái nhợt, đôi tay ra sức níu chặt lấy mép váy trên đùi, tự giễu cười nói:

- Anh sẽ không!

Nói xong, tầm mắt cô nhìn ra phía ngoài cửa xe, tâm tình phức tạp mím môi một cái giác.

Vũ Lạc Trạch tò mò nhìn cô, cảm giác có chỗ nào đó là lạ, chẳng lẽ anh nói sai cái gì?

Thời gian tan lớp vừa đến, các loại xe xa hoa nổi tiếng đỗ đầy trước cửa trường đại học, tốp năm tốp ba sinh viên kết thành đoàn đi tới cửa trường học.

Mà một chiếc Rolls-Royce màu bạc giá trị hơn một tỷ dừng ở cửa trường học, nữ sinh đại học mới tan lớp rối rít không nhịn được nhìn vào trong cửa sổ xe.

Cửa kính xe bằng thủy tinh thật dày Thật làm nổi bật khuôn mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông tuấn mĩ, kiểu tóc anh tuấn, một thân đồ thể thao màu trắng, vừa nhìn đã thấy là soái ca sức quyến rũ mười phần, toàn bộ nữ sinh đi qua từ bên cạnh thét ra tiếng chói tai:

- Soái ca! Rất đẹp trai!

Xung quanh sườn xe nhanh chóng chật nít học sinh tan học, toàn bộ đều nhìn về phía soái ca trong xe.

Rất nhanh, Diệc Tâm Đồng và Quan Hi cũng đi tới từ cửa trường học, hai người cũng chú ý tới một chiếc xe nổi tiếng đỗ ở cổng trường học.

Quan Hi tò mò rướn cổ lên nói:

- Người đó a? Có tiền như vậy!

Diệc Tâm Đồng chỉ liếc xe kia một cái, không hề để ý chút nào, nhưng lúc cửa xe bị đẩy ra, một người đàn ông bước xuống xe, người đàn ông kia lại làm cho cô khiếp sợ trừng lớn mắt.

Là anh? Sao anh lại tới trường học? Hơn nữa còn là mặc một thân đồ thể thao. Cô không tự chủ dời mắt đến trên mặt Mạc Duy Dương, mà anh cũng đang ở xa xa nhìn chăm chú vào cô, hình như đang đợi cô đi tới.

Nhớ tới tranh cãi ở bữa tiệc lần trước, cô lui về phía sau một bước theo bản sau đó xoay người chạy trở lại.

Quan Hi thấy cô đi mất, vội vàng kêu lên:

- Tâm Đồng!

Hiện tại trong đầu Diệc Tâm Đồng đầy những mảng hỗn loạn, cô nắm chặt túi vải, không quay đầu lại chạy đi.

Quan Hi đuổi theo cô, níu cánh tay của cô lại , nhìn khuôn mặt cực kỳ tái nhợt của cô, lo lắng hỏi:

- Cậu sao vậy? Quay lại làm gì? Không về nhà sao?

- Tớ. . . . . . – Cô vừa muốn nói gì đó, lại bị tiếng chuông điện thoại trong túi xách cắt đứt, cô căng thẳng níu chặc túi, nhất định là anh gọi tới!

- Cậu sao vậy? Sao lại không nghe điện thoại?"

- Tớ không sao! Hi, đột nhiên tớ phát hiện, tớ quên mang một quyển sách đi, tớ trở về ~ phòng học lấy, cậu không cần chờ tớ! - Diệc Tâm Đồng chột dạ xoay người chạy đi, sau lưng truyền đến tiếng gọi của Quan Hi, nhưng cô bất chấp tất cả chạy về phía trước, cho đến khi va vào một người.

- Tại sao không nhận điện thoại?

Không cần nhìn cũng biết người nói chuyện là ai , Diệc Tâm Đồng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mạc Duy Dương, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói:

- Em. . . . . . muốn đợi đến khi không có ai mới gặp nhau!

Nhưng anh lại mất hứng nhướng mày:

- Như vậy là sợ người khác biết quan hệ của chúng ta?

- Em. . . . . . chỉ nghĩ cho người! - Cô cắn môi dưới, nhẹ giọng nói ra.

Anh nhìn đỉnh đầu của cô, chỉ nghe được anh nói:

- Suy nghĩ của người khác tôi không quan tâm!

Diệc Tâm Đồng không hiểu anh đang tức giận cái gì? Bên trong xe ngột ngạt, căng thẳng nhìn cằm anh, cô lo lắng siết chặt làn váy.