Editor: Nhã Y Đình

Ngày hôm sau, Tiếu Nhiễm còn chưa tỉnh thì Cố Tương đang vác bụng bầu chạy tới.

Tiếu Nhiễm dụi mắt ngồi dậy: "Chị Cố Tương, sao chị lại tới đây?"

"Chị nghe anh trai nói em mang thai nên vội vàng qua đây xem!" Cố Tương quan tâm hỏi han, "Sao rồi? Có cảm thấy khó chịu, buồn nôn không?"

Tiếu Nhiễm lắc đầu.

"Vẫn chưa đến giai đoạn đó!" Cố Tương thở phào một hơi.

"Chị tới bằng cách nào vậy?" Tiếu Nhiễm thấy Cố Tương chỉ đi một mình, không khỏi lo lắng.

"Chị tự lái xe đến!" Cố Tương không cảm thấy có vấn đề gì, cười nói.

"Tự chị lái xe đến? Anh rể không nói gì sao?" Tiếu Nhiễm kinh ngạc trừng mắt nhìn Cố Tương.

Chị ấy sắp sinh rồi nha!

Anh rể thật quá yên tâm mà!

Nếu đổi lại là Cố Mạc, sẽ giam cô ở nhà, không cho ra ngoài.

"Có chứ, sao lại mặc kệ chứ?" Cố Tương cười trả lời, "Nhưng mà không thể ngày nào cũng ở nhà mà giám sát chị được!"

Tiếu Nhiễm cười.

"Em rửa mặt chút đi, chị dẫn em đi ăn sáng!"

"Không cần! Để em mua đồ ăn sáng chị cũng được!" Tiếu Nhiễm sợ hãi nói.

"Chị thì sắp đến giai đoạn dỡ hàng rồi, không có việc gì. Nhưng mà em đó, đây chính là giai đoạn quan trọng, không thể có việc gì được!" Cố Tương nghiêm túc nói, "Đúng rồi, anh chị đâu?"

Lúc này Tiếu Nhiễm mới chú ý tới Cố Mạc không ở đây. Cô gãi tóc, thất thần vài giây mới nhớ ra: "Thôi chết rồi! Hôm nay có kỳ thi cuối kỳ!"

Cô vội vàng đứng lên, chạy vội vào nhà vệ sinh.

"Chậm một chút!" Cố Tương đuổi theo Tiếu Nhiễm nói.

"Ngừng!" Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Tương mang bụng bầu lớn còn gắng gượng đuổi theo cô. Tiếu Nhiễm bị dọa đổ mồ hôi lạnh, "Chị Cố Tương, chị có ý thức được chị đang làm mẹ không hả?"

"Hai người chúng ta, kẻ tám lạng, người nửa cân. Đừng nói nhau!" Cố Tương cười trả lời.

"Không phải vì em chưa quen sao?" Tiếu Nhiễm chọt dạ cười hai tiếng.

"Em nhất định phải nhớ kỹ mình là phụ nữ có thai, không thể như trước, muốn nhảy thì nhảy, muốn chạy thì chạy!" Cố Tương nghiêm túc dặn dò Tiếu Nhiễm.

"Chị Cố Tương, hiện tại không có anh rể giám sát chị đâu!" Tiếu Nhiễm cười hì hì một tiếng.

Nhớ ngày Cố Tương mới mang thai, Tần Viễn Chu thường xuyên bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh. Ngày nào cũng dặn dò chị ấy.

Hiện tại lại đổi thành Cố Tương dặn dò cô.

"Cơ thể chị khỏe mạnh, chạy nhảy như thế nào cũng không sao cả. Nhưng em thì khác, bác sĩ cũng dặn em phải cẩn thận rồi!"

"A... A..."

"Đi rửa mặt đi! Để chị tìm quần áo cho em!"

"Để em tự làm!" Tiếu Nhiễm lại bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh, "Chị cũng đừng để bị động thai!"

"Chúng ta đừng ai nói ai cả!" Cố Tương cười nói.

"Chị Cố Tương, em nghiêm túc!"

Cố Tương đi đến ghế sô pha mà ngồi xuống, cười nói: "Chị ngồi ở đây chờ em!"

"Không được nhúc nhích!" Tiếu Nhiễm nghiêm túc dặn dò.

"Chị không động!" Cố Tương lắc đầu.

Lúc này Tiếu Nhiễm mới thả lòng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

"Đi thôi! Để lấp đầy bụng chúng ta nào!" Cố Tương thấy Tiếu Nhiễm đi ra, cười đi đến, ôm lấy cánh tay cô.

Tiếu Nhiễm cười, "Cũng không biết ai là người không ý thức được mình đang mang thai chứ!"

"Ngày nào chị cũng cố gắng chạy nhảy để hi vọng bé con nhanh chóng chui ra. Nó chưa muốn ra nhưng chị đã muốn lắm rồi!" Cố Tương khoa trương nói.

"Sinh con nào có nhanh như vậy chứ?" Tiếu Nhiễm cười hì hì một tiếng.

Đây mới đúng là phong cách của Cố Tương.

"Đi nhanh lên! Đi ăn cơm nào!" Cố Tương dắt Tiếu Nhiễm chuẩn bị đi.

Lúc này, chuông cửa dưới lầu vang lên.

"Vừa rồi em đã gọi đồ ăn đến!" Tiếu Nhiễm đỡ Cố Tương, cười nói.

"Sao chị lại quên mất còn có dịch vụ này chứ?" Cố Tương cảm thấy mình hơi ngộc.

"Để em đi mở cửa!" Tiếu Nhiễm cười buông tay Cố Tương, không chạy đi nữa mà chậm rãi xuống tầng.