Dịch: Thất Thất

Phương Trạch Sinh cuộn tròn ngón tay, không để Phó Cảnh Hiên liếc nhìn đến trang sách, hắn bình tĩnh mà khép lại thoại bản, trên mặt không lộ biểu tình khác thường nào.

Phó Cảnh Hiên mới vừa tựa lên vai hắn nằm được một hồi thì đứng dậy đi đến phía bàn, lấy một cái ghế ngồi xuống.

Hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời cả hai không ai mở miệng nói gì.

Phương Trạch Sinh vẫn không có vấn tóc lên, khoác áo bào đen, ngồi trên xe lăn, nhàn nhạt nói: "Ngươi tới có chuyện gì?"

Phó Cảnh Hiên nói: "Sao ngươi lại đến đây? Ngươi tới có chuyện gì? Mỗi lần nhìn thấy ta ngươi chỉ nói được mấy câu này thôi sao? Dù sao cũng quen biết đã lâu, không ôn lại chuyện cũ một chút sao?"

"Ôn chuyện?" Phương Trạch Sinh nói: "Ta và nhị công tử bất quá chỉ gặp mặt mấy lần, cũng không có chuyện gì để ôn cả."

Hắn cất giọng lạnh nhạt, cứng rắn phủi sạch giao tình của hai người đến nỗi không còn một mống quan hệ nào.

Lúc này nếu đổi thành người khác, thì chắc hẳn đã sớm vỗ bàn đứng dậy bỏ đi, dù sao mặt nóng dán mông lạnh*, không phải ai cũng nhẫn nại chịu đựng được điều này.

Nhưng Phó Cảnh Hiên thì không giống, trước sau vẫn luôn mỉm cười tủm tỉm đưa cho hắn đôi đũa.

* Mặt nóng dán mông lạnh: ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.

Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.

Phương Trạch Sinh không nhận.

Y liền đặt xuống trước mặt hắn.

Gà hầm dễ ăn, kết hợp với cháo trắng thanh đạm không chút dầu mỡ, thịt gà được xé nhỏ trộn với cháo, không thể nói là mỹ vị tuyệt đỉnh, nhưng quả thật rất ngon miệng.

Phó Cảnh Hiên đã quen việc ăn thứ gì cũng phải bỏ đường, bát cháo này coi như vừa ý, ăn một lúc liền thấy đáy bát, Phương Trạch Sinh vẫn lạnh nhạt như cũ, rõ ràng không muốn ngồi ăn cùng bàn với người khác.

Phó Cảnh Hiên lẩm bẩm nói: "Năm ngoái Đào gia tổ chức hội thưởng trà, mời các khách ở Ích Châu, ta bị đại nương kéo đi theo, đến đó liền cùng Tôn thiếu gia của Đào gia đi thăm thú ngang qua ngõ Vinh Xương.

Ngõ Vinh Xương này ngươi nên đi đến xem một chút, mười dặm đèn lồng đỏ, ban đêm là đẹp nhất, văn nhân thưởng rượu đấu trà, còn có mỹ nhân tựa lưng đàn hát trên mạn thuyền, y y a a mấy tiếng thật trêu chọc lòng người.

"Đúng rồi." Phó Cảnh Hiên nói: "Còn gặp phải một chuyện thú vị."

Phương Trạch Sinh không có hứng thú, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn y, muốn nhìn một chút xem khi nào người này mới định đi.

Thế nhưng Phó nhị thiếu cũng không phải người có da mặt mỏng, tạm thời vờ như không nhìn thấy sắc mặt của người đối diện.

"Hôm đó đúng lúc ngõ Vinh Xương có cuộc đấu trà, ai chiến thắng thì có thể cùng hoa khôi trên thuyền hưởng một đêm đẹp, nghe đâu cô nương hoa khôi kia là một quốc sắc thiên hương, khiến cho lão bản của mấy tiệm trà cách đó vài chục dặm cũng chạy đến thi đấu.

Ta đã có nhìn sơ qua hầu hết các bánh trà của họ, đều là ngang tài ngang sức, không thể phân thắng bại được, sau đó bọn họ lại so bì đến nước pha trà, ai ai cũng nói nước pha trà nhà mình là cam tuyền thượng hạng, nhưng không nghĩ tới nước thì đun sôi lên chỉ có mỗi một vị chẳng khác nhau là mấy, còn nói gì là nước giếng hay cam tuyền....Giằng co một hồi lâu, không biết ai ra chủ ý, đầu nguồn của sông Điều Thiển có một tòa linh sơn tọa trấn ở đó, nước ở đó nhất định có linh khí dồi dào, nếu có thể lấy nấu trà nhất định sẽ chiến thắng! Ngươi nói đoán xem kết quả thế nào? Trên dưới trăm người chen nhau nhảy xuống con sông ấy lấy nước, hoa khôi cô nương hoảng sợ đến mức ôm tỳ bà bỏ chạy, mấy ngày tiếp theo cũng không dám lộ mặt ha ha ha ha ha!"

Nấu trà tốt nhất là nấu bằng nước trên đỉnh linh sơn, thấp hơn là nước sông, cuối cùng là nước giếng.

Gia đình bình thường pha trà đều là đun từ nước giếng để nấu, khác nhau là ở phẩm chất của lá trà, nhưng trong cuộc đấu trà thì lại khác, ngoại trừ xem thời gian mà bọt trà đọng lại là bao lâu, thắng thua còn là ở màu sắc của nước trà, trà sau khi pha mang màu sắc trong và sáng là tốt nhất, màu lục nhạt hoặc màu vàng đều là loại kém hơn chút, bởi vậy nước dùng để pha trà có ảnh hưởng rất lớn đến điều này.

"Bất quá ở thời điểm hiện tại có rất ít người có thể pha ra loại trà có màu sắc như thế, ngay cả Đào gia cùng Hồ gia...."

"Nói xong chưa?" Phương Trạch Sinh mở miệng, đánh gãy tiếng cười giòn của Phó Cảnh Hiên, "Nếu đã nói xong rồi thì trở về đi."

Lệnh đuổi khách đã rõ ràng như vậy, Phó Cảnh Hiên lập tức im lặng, đặt đũa xuống, quay người rời khỏi.

Thời điểm Ách thúc tiến vào, cháo trên bàn đã nguội lạnh, ông định dọn dẹp thì lại bị Phương Trạch Sinh ngăn lại: "Nghe được sao?"

Ách thúc hầu hạ hắn đã nhiều năm, hiểu được vì sao hắn lại hỏi như thế, gật gật đầu.

"Y mang ta đi thăm thú Ích Châu một chuyến, ta lại đuổi y ra ngoài".

Vừa nói vừa rũ mắt xuống, nhìn hai chân đã tàn phế ẩn sau lớp y phục của mình, "Đi cũng tốt, vốn là muốn cùng y cắt đứt quan hệ..."

"Ôi chao thiếu gia! Thiếu gia đây là muốn đi đâu?" Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Tam Bảo, âm thanh như tiếng chim sẻ.

Không nghe thấy Phó Cảnh Hiên đáp lại, nhưng tiếng bước chân vội vã, trái ngược với tiếng bước chân thong dong nhàn hạ ngày thường, đoán chừng là đang nổi giận.

Sắc mặt Phương Trạch Sinh trầm tĩnh, né tránh ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, giơ tay mở khóa hộp gỗ trên bàn, bên trong là một khối ngọc bội hắn đã bỏ vào lúc trước, còn chưa kịp lấy ra thì đã nghe "ầm" một tiếng, cửa thư phòng bị người dùng chân đá mở, không cần nhìn cũng biết là ai.

Phương Trạch Sinh tay chân quýnh quáng, vội vàng đem ngọc bội bỏ trở lại, âm thanh "bộp" vang lên, ngọc bội bị va vào hộp gỗ nứt một góc ở phía trên, làm cho tâm của đại đương gia đau như nhỏ máu, lại không thể đem ra nhìn thật kĩ xem có hỏng ở chỗ nào nữa không, chỉ có thể dùng hai tay đóng nắp hộp thật chặt, nhìn thấy Phó nhị gia tay cầm bọc y phục của mình, trong ngực ôm chăn nệm của mình, cười nhẹ tiến vào.

Phương Trạch Sinh nói: "Ngươi sao còn chưa đi?"

Phó Cảnh Hiên hỏi: "Ngươi đang giấu thứ gì?"

"Không có gì" Phương Trạch Sinh dời hai tay của mình ra chỗ khác, lần thứ hai nói chuyện với gương mặt lạnh nhạt: "Ngươi nếu muốn trở về Giang Lăng, để Chu thúc đưa ngươi về, đường xá xa xôi mang nhiều chút ngân..."

"Ngươi lo lắng cho ta sao?" Phó Cảnh Hiên ôm chăn nhoài người trên bàn dài, không mặt mũi hỏi.

Phương Trạch Sinh ngoài mặt tỏ ra thờ ơ, thật ra dưới lớp y phục đã dùng tay mạnh mẽ bấu bắp đùi đã không còn tri giác của mình một cái, nghiêng đầu sang một bên.

Phó Cảnh Hiên vui vẻ một chút, liếc mắt nhìn bát cháo nguội lạnh trên tay Phương Trạch Sinh.

So với lúc y rời đi, bát cháo này vơi đi không ít, rõ ràng đã bị người khác uống mấy ngụm, trong lòng càng cao hứng, y một mạch băng qua phía sau tấm bình phong, đem chăn của mình ném lên giường, thuận thế nằm xuống, Phương Trạch Sinh nhíu mày "Ta không phải đã bảo ngươi quay về đi sao?"

Phó Cảnh Hiên gối đầu lên hai tay mình, gác chéo chân nói: "Không phải ta đã quay về rồi sao? Hai chúng ta hiện tại cũng được xem như phu thê, phu xướng phụ tùy, phu nghĩa phụ từ, phu quân ngủ ở thư phòng, làm sao ta có thể không biết xấu hổ mà hưởng thụ giường ấm nệm êm một mình?"

"Ngươi-" Phương Trạch Sinh nhất thời không biết mở miệng thế nào, hắn tưởng rằng nếu dùng nói nặng lời một chút thì sẽ có thể đuổi Phó Cảnh Hiên rời khỏi nơi này, đang lúc Phương Trạch Sinh suy nghĩ biện pháp làm cho y rời đi, Phó Cảnh Hiên đã nhanh nhẹn bước lại gần đây, nhướng mày nói: "Ngươi cái gì mà ngươi, bây giờ chỗ của ngươi cũng là chốn về của ta, ta đương nhiên phải ở bên cạnh ngươi".

Phó nhị gia đùa giỡn vô lại đến thuần thục, suốt một buổi sáng nán lại thư phòng.

Nhìn y bằng ánh mắt lãnh đạm y không để ý, đối với y lạnh giọng y lại không nghe, vẫn cứ nheo nheo mắt nhìn nhìn cành cây hạ xuống ô cửa, một lúc thì ngồi bệnh lá của nó lại thành một mối, tóm lại nhìn chung chính là bộ dạng của một công tử bột không chịu làm việc đàng hoàng.

Uổng công Tam Bảo vui vẻ một hồi, đứng ngoài cửa sổ than thở, nơi ở của Phương Trạch Sinh tuy rộng lớn nhưng ngoại trừ Ách thúc cũng chỉ có mấy người bọn, không còn người nào khác.

Hôm qua đại đương gia mới thành thân, dù thế nào cũng coi như chuyện lớn trong phủ, mọi người không buông lời chúc mừng thì thôi, ngay cả hỏi tới cũng không thèm hỏi, Tam Bảo bất mãn bỉu môi, nhìn một khoảng sân rộng mà không biết làm cái gì, chỉ đành tiến tới nói chuyện phím với Ách thúc, Ách không thể nói được, ra dấu thì Tam Bảo lại xem không hiểu, chỉ có thể bẻ một cành cây ngồi xổm ở chân tường viết chữ, Tam Bảo không biết nhiều chữ, muốn viết lại không biết viết thế nào, gấp đến độ vò đầu bứt tóc.

Chim sẻ đậu trên đầu cành cây được một lúc liền vỗ cánh bay đi mất, Phó Cảnh Hiên đảo mắt vài vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào dòng chữ Ách thúc viết.

Mấy năm trước, hỏa thiêu khói sặc.

Tam Bảo khó khăn đọc từng chữ, kinh ngạc nói: "Cổ họng của ngài là bị khói xông đến mất giọng?"

Ách thúc gật gật đầu, xem như đồng ý.

Phó Cảnh Hiên đã từng nghe nói qua, tám năm trước Phương Xương Nho cùng với thê tử là Tạ Quân Lan chết trong một vụ hỏa hoạn bất ngờ, nghe nói là ở kho hàng có trà mới gửi về, trùng hợp ngày hôm ấy hai người mang theo Phương Trạch Sinh đi theo kiểm tra, thời tiết khô hanh, ngẫu nhiên phát sinh đám cháy.

Đã là thiên tai thì khó có thể ngăn chặn, dù rất đáng tiếc, nhưng cũng đành chịu, chỉ là đáng thương cho Phương Trạch Sinh, trong đám cháy năm đó bị vật nặng rơi xuống đè gãy hai chân.

Phương Trạch Sinh xuất thân trà môn thế gia, một tuổi liền có thể nhận biết trà, hai tuổi liền có thể phân biệt vị trà, năm tuổi có thể ở trong hội thưởng trà đoán tên trăm loại trà khác nhau, không những vậy, hắn còn có thể nói tường tận cách làm ra chúng.

Mặc dù khi đó tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng vì đương tuổi thiếu niên nên nên hơi tự mãn chút cũng không là gì.

Theo lý, cuộc đời của hắn không nên trở thành như bây giờ, hắn nên đường đường chính chính mà tiếp quản Phương gia, danh chính ngôn thuận trở thành kiêu chủ đứng đầu tứ đại gia tộc, mà không phải như bây giờ ngồi trên xe lăn, mang một cái hư danh đại đương gia.

Phó Cảnh Hiên quay đầu lại, rút cây quạt từ sau lưng ra rồi tựa vào trước song cửa sổ, y cảm thấy vụ hỏa hoạn năm đó từ đầu đến cuối xảy ra thật kì lạ, Phương Xương Nho buôn bán làm ăn nhiều năm, trà mới còn non, tươi xanh mơn mởn, ẩm ướt sương sớm, trải qua nhiều công đoạn làm khô, vò lá, phơi nắng, áp thành từng bánh gọn gàng, mấy chục người gia công mới ra được thành quả, trước khi ra thành phẩm, tá điền sẽ mang ngọn trà còn ẩm để ở trong kho, cứ cho là thời tiết hanh khô, cũng tuyệt đối sẽ không tự bốc cháy, làm cho người ta không kịp chạy khỏi, cái gì thiên tai không thể lường trước đều là tùy tiện lấy một cái cớ để che mắt người đời, còn nguyên do thật sự thì chỉ có người phóng hỏa mới biết.

Theo suy đoán của Phó Cảnh Hiên, người phóng hỏa tám chín phần mười chính là...!

Lúc này, cửa thư phòng mở ra.

Phó Cảnh Hiên cùng Phương Trạch Sinh đồng thời ngước mắt nhìn, nhìn thấy một vị phu nhân mặc y phục đắt tiền bước vào, người này chính là người ngồi ở vị trí chủ hôn ngày hôm qua Vương phu nhân.

Phương Trạch Sinh nửa ngày không phản ứng với Phó Cảnh Hiên, bây giờ lại đặt quyển sách trong tay xuống, không nóng không lạnh nói: "Ngươi tới, đẩy ta đến đại sảnh".

Trong khách sảnh Ách thúc đã sớm chuẩn bị trà nước, Vương phu nhân ngồi đối diện tỏ ra quan tâm nói: "Vài ngày trước trời mưa, trên đùi có thấy đau không?"

"Đa tạ cô mẫu quan tâm".

Phương Trạch Sinh cung kính nói: "Không đau, đã sớm không còn cảm giác".

Trên mặt Phương phu nhân mang theo vẻ thương tiếc: "Ta biết, nhưng trong lòng vẫn hi vọng thương thế của con có thể tốt lên, sau đó đi đứng lại được, hay là để cho Trần đại phu tới xem một chút."

Phương Trạch Sinh không từ chối: "Nghe theo cô mẫu an bài."

Vương phu nhân nói: "Vậy ta cho người mời hắn ngày mai đến đây".

Vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Phó Cảnh Hiên đang đứng phía sau xe lăn, liền an bài tì nữ lấy một cái ghế để y ngồi xuống, xem ra Liễu thị đã thương lượng với bà xong xuôi, thấy một đại nam nhân gả tới, cũng không hề có chút kinh ngạc nào, còn có chút khách khí.

Phó Cảnh Hiên vốn đang định ngồi, lại bị Phương Trạch Sinh đưa tay ngăn lại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng.

Vương phu nhân thấy vậy cũng không có cưỡng cầu, nâng chén trà lên thổi bớt bọt nước, trong miệng thốt lên vài lời thăm hỏi: "Phụ thân cùng đại nương con thân thể còn tốt?"

Phó Cảnh Hiên nói: "Đều tốt, đa tạ Vương chưởng quỹ quan tâm."

"Vương chưởng quỹ?" Vương phu nhân siết chặt nắp của chén trà, ngón út cong lên hơi giật giật, trên mặt cười như có như không, miệng lặp lại ba chữ này, đem chén trà đặt xuống.

Phó Cảnh Hiên hỏi: "Sao thế?"

"Ha ha, không có chuyện gì." Vương phu nhân hiền lành nói: "Rất nhiều năm không nghe người ta xưng hô như vậy với ta, có chút mới mẻ."

"Ha ha, không có chuyện gì." Vương phu nhân hiền lành nói: "Đã nhiều năm không nghe người khác xưng hô như vậy với ta, có chút mới mẻ."

Phó Cảnh Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng áy náy giải thích: "Xin lỗi Vương phu nhân, vừa rồi là ta sơ suất, đều tại đại nương, làm ta nhất thời quên mất đổi cách xưng hô".

Vương phu nhân nói: "Sao lại nhắc đến Trình phu nhân?"

Phó Cảnh Hiên nói: "Lúc trước có nghe được danh hào của ngài từ miệng đại nương, nói Vương chưởng quỹ kinh thương hữu đạo*, có thể xưng là nữ trung hào kiệt, lần này biết ta đến đây vẫn mãi căn dặn đại ca, bảo huynh ấy hảo hảo chào hỏi ngài, dù sao sau này huynh ấy cũng là người tiếp quản gia nghiệp, trước liên hệ với ngài cũng là điều nên làm."

*Kinh thương hữu đạo: buôn bán làm ăn có con đường riêng.

Vương phu nhân che mặt cười nói: "Trình phu nhân đã quá khen, nàng mới thật sự xứng với câu kinh thương hữu đạo".

Phó Cảnh Hiên thay mặt đại nương nhà mình tuôn ra một đống lời khách sáo, còn nói: "Ta mới đến còn chưa hiểu hết quy cũ, sau này xin nhờ phu nhân chiếu cố nhiều hơn".

Vương phu nhân liếc mắt nhìn Phương Trạch Sinh: "Đứa nhỏ ngốc, quy củ là của Phương gia, cũng không phải là của ta, ta bất quá chỉ là một người khác họ, trong ngoài Phương gia này đều phải nghe theo Trạch Sinh, bây giờ con gả cho hắn, về sau cần phải giúp đỡ hắn quản chuyện trong nhà".

.

||||| Truyện đề cử: Tiên Võ Truyền Kỳ |||||

Phương Trạch Sinh không muốn hai người nói chuyện quá nhiều, liền tiếp lời: "Cô mẫu nói gì vậy, nhờ có cô mẫu chăm nom mấy năm này, bằng không một người tàn phế như ta đoán chừng đã sớm làm lụi bại gia nghiệp to lớn này".

"Ôi chao, con nói cái gì mà tàn phế với không tàn phế khó nghe như vậy".

Vương phu nhân bác bỏ lời nói của hắn: "Trước đừng nói những lời này, Thúy Nhi mang sổ sách đến cho Trạch Sinh nhìn một chút".

Thúy nhi chần chừ chốc lát, không tình nguyện mang ra một quyển sổ sách.

"Đây là?"

"Đây là thái thú Phùng đại nhân muốn mua năm ngàn khối Phương Chuyên trà, nói là muốn mang về kinh thành, làm lễ vật tặng đồng liêu, ngoại trừ Phương Trạch trà còn muốn mua mấy trăm khối Điêu Liên trà, định là sẽ tặng cho quyền quý trong kinh thành, kết thêm quan hệ.

Phương Trạch Sinh tùy tiện lật một trang rồi đem sổ sách trả lại, không thèm để ý nói: "Chút chuyện nhỏ này, cô mẫu tự quyết định là được rồi".

Vương phu nhân nói: "Ta xử lí thì xử lí nhưng con là đương gia, chuyện buôn bán của nhà ta, cũng phải nói một tiếng với con".

Phương Trạch Sinh nói: "Không sao, ta tin tưởng cô mẫu".

Vương phu nhân vuốt vuốt chén trà, giả vờ nói đùa: "Thật tin được?"

"Đương nhiên".

"Vậy thì cô mẫu an tâm rồi, hôm nay con cứ nghỉ ngơi đi, ngày khác ta lại đến thăm con".

Nói xong liền đứng dậy ra cửa, Phó Cảnh Hiên định tiễn bà vài bước, lần thứ hai bị Phương Trạch Sinh đưa tay ngăn cản, Phó Cảnh Hiên thuận thế nắm tay hắn, thấp giọng nói một câu: "Không có chuyện gì".

Gần tới buổi trưa, mặt trời lên cao, Phó Cảnh Hiên tiễn Vương phu nhân đến cửa viện, nghe bà nói: "Phó nhị thiếu gia thông tuệ, ta nhớ lúc trước tài nghệ phân biệt trà của con cùng Trạch Sinh không phân cao thấp".

Phó Cảnh Hiên chắp hai tay ở sau lưng, trong tay cầm đuôi quạt: "Nào có, so với Phương Trạch Sinh vẫn còn kém xa".

Vương phu nhân nói: "Đáng thương cho một thân bản lĩnh, nhiều năm như vậy, phụ thân con không hề phát hiện sao?"

Phó Cảnh Hiên cũng không tiếp tục giả khờ, thoải mái nói: "Phụ thân xuất thân bần hàn, không sánh được với Vương phu nhân tinh mắt".

"Ha ha, phụ thân con đương nhiên không đơn giản".

Ánh mắt Vương phu nhân sáng rực, tựa như đã nhìn thấu, cười nói: "Người buôn bán làm ăn có mấy ai không biết tính toán? Cưới được Liễu nhị nương, dỗ được Trình Tích Thu, leo lên chủ vị của Trình lão gia tử, chen một chân vào hàng tứ đại thế gia, còn có thể là một người ngu xuẩn hay sao?"

Ý nói, Phó Thượng Nghị là một người thông minh, mà Phó nhị thiếu gia có thể ở trước mặt phụ thân mình giả ngây giả dại nhiều năm như vậy, càng à thông minh tuyệt đỉnh..