Dịch: Tứ Cửu

Phó Cảnh Hiên không lên tiếng, cười cười rồi tiễn khách.

Khi y trở về phòng cũng vừa vặn nhìn thấy Phương Trạch Sinh đang nhìn chằm chằm vào mu bàn tay mình đến xuất thần, nghĩ đến việc hắn năm lần bảy lượt ngăn cản y tiếp xúc với Vương phu nhân liền cảm thấy có chút khó tin.

Y cười, hỏi: "Buổi trưa ngươi muốn ăn gì?"

Phương Trạch Sinh khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước.

Hắn gọi Ách thúc đến đưa hắn trở lại trước bàn đọc sách.

Buổi trưa rốt cuộc vẫn là cùng nhau ăn cơm, buổi tối cũng không hề trốn tránh.

Sau khi ăn cơm xong, Phó Cảnh Hiên ngồi lại thư phòng một lúc rồi mang theo Tam Bảo đi ra phía cửa.

Y nói rằng đã lâu không tới Sở Châu nên muốn ra ngoài thăm thú đôi chút, còn cố ý nói thêm sẽ trở về trong vòng một canh giờ, vừa đúng lúc rửa mặt đi ngủ, không sớm không muộn một khắc nào.

Ách thúc cảm kích nhìn y, cười cười rồi lại tiếp tục làm công việc của mình.

Ông thu dọn xong bát đũa thì đun nước tắm cho Phương Trạch Sinh.

Nước ấm đổ đầy bồn rồi, hắn thoát xiêm y lộ ra hai vết sẹo trông dữ tợn trên đôi chân bị phế.

Ách thúc đỡ hắn dậy, chậm rãi đưa tới chỗ bồn, để nước từ từ để bao lấy thân thể hắn.

Hương thảo dược nhàn nhạt truyền đến từ phía sau.

Ách thúc run run móc từ trong ngực áo ra một gói thuốc, chưa kịp đổ vào đã bị Phương Trạch Sinh ngăn lại: "Thúc cất vào đi, ngày mai Trần Phú sẽ tới." Trần Phú chính là Trần đại phu trong miệng Vương Tú Hòa.

Mấy năm trước, Trần đại phu này đến Sở Châu mở y quán, nghe đâu y thuật rất cao minh, nhưng đã trị chân cho Phương Trạch Sinh lâu vậy rồi, vẫn là không đem được hắn từ người què đổi thành biết đi.

Ách thúc nghe đến cái tên này lập tức ngẩn ra, mười ngón tay gầy guộc không tự chủ mà run cầm cập.

"Thịch" một tiếng ông liền ngã quỵ xuống đất, cổ họng truyền ra tiếng ồ ồ kéo thành một dây âm thanh nức nở.

Phương Trạch Sinh nhìn Ách thúc một cái, nói: "Không sao."

Ách thúc gật đầu, đôi mắt ông đỏ hoe, khoa tay nói: Ngài thật sự muốn để nhị thiếu gia ở lại sao?

Phương Trạch Sinh không lên tiếng.

Hắn rũ mắt nhìn đôi chân bị phế của mình qua làn nước, khẽ lắc đầu.

Chợ đêm Cẩm Đường có hàng vạn đóa hoa đăng, ngõ Vinh Xương của Ích Châu, cùng với ngõ Ngọc Phúc ở Giang Lăng đều có điểm tương đồng với nhau - ban đêm rất náo nhiệt.

Trong một triều đại không cấm đi lại ban đêm thì phố xá cũng thực rộn ràng biết bao, so với ban ngày có lẽ còn náo nhiệt hơn bội phần.

Mặt nạ hình người, kẹo đường ngộ nghĩnh, mứt trái cây...!Tam Bảo ôm bao bánh ngọt to, vừa đi vừa ăn, tưởng như quên mất cả đường về quê hương.

"Ngươi vẫn còn ăn?" Phó Cảnh Hiên đi từ đầu ngõ đến cuối ngõ, rốt cuộc cũng không nhìn tiếp được mà dừng bước.

Tam Bảo nhai một miệng đầy thức ăn, nhiều đến mức hai má căng tròn.

Hắn gắng nuốt nhanh điểm tâm trong miệng xuống, nói: "Tiểu nhân không ăn nữa, không ăn nữa.

Thiếu gia, chúng ta hồi phủ sao?"

Phó Cảnh Hiên đảo mắt nhìn trời, vầng trăng màu bạc sáng vằng vặc treo lửng lơ.

Y tiện tay lấy ra ít bạc đưa cho phu xe, nói: "Hồi phủ."

Giờ Hợi trong sân đột nhiên có động tĩnh.

Phương Trạch Sinh đã tắt đèn từ sớm.

Chăn của hắn cũng là do Phó Cảnh Hiên bảo Ách thúc đem về nhà chính.

Người tinh tường nhìn thấy đèn tắt liền hiểu ngay sự tình, Phó Cảnh Hiên cũng không ngoại lệ.

Sau khi trở về, y không vội đi đến thư phòng, nhưng cũng không trở về chỗ ngủ thường ngày.

Tiếng gõ "leng keng leng keng" thỉnh thoảng truyền vào lỗ tai cùng tiếng bánh xe "kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên không ngừng từ phía ngoài sân khiến cho Phương Trạch Sinh nằm trên giường không khỏi nhíu mày.

Hắn gọi Ách thúc đang canh ở ngoài cửa nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì.

Tận đến một canh giờ sau, cánh cửa khép hờ cuối cùng cũng mở ra, nhưng bước vào là Phó Cảnh Hiên đang cầm theo một ngọn đèn nhỏ chậm rãi đi tới.

Y huơ huơ tay trước mặt hắn, cười nói: "Ta biết ngay là ngươi chưa ngủ mà."

Phương Trạch Sinh nhìn hắn hồi lâu rồi bình tĩnh nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Bây giờ ta ngủ."

Phó Cảnh Hiên cười to hai tiếng, không hề báo trước mà luồn qua dưới cánh tay Phương Trạch Sinh, ôm lấy tấm lưng cứng đờ của hắn mà đỡ dậy.

"Ngươi làm cái gì vậy!?" Phương Trạch Sinh hoảng hốt, giãy giụa muốn thoát khỏi Phó Cảnh Hiên, lại bị y từ phía sau ôm chặt nửa người trên.

Tuy rằng Phương Trạch Sinh quanh năm đều ngồi trên xe lăn nhưng thân hình lại cao gầy hữu lực.

Nếu hắn có thể đứng lên được, e so với Phó nhị gia còn cao hơn nửa cái đầu.

Hắn mang một thân xương cốt nặng trịch, sợ là đến hán tử cường tráng cõng đi cũng khó lòng di chuyển, chứ nói gì đến quý công tử trói gà không chặt như Phó nhị gia, "Phó Cảnh Hiên! Buông tay!"

Sau mấy ngày liền, cuối cùng Phương Trạch Sinh cũng buông lỏng cái vỏ ngoài lạnh lùng của hắn được một chút.

Phó nhị gia chóp mũi đổ đầy mồ hôi, dùng cả hai tay hai chân, khăng khăng đem Phương đại đương gia ôm đến ngồi trên xe lăn.

Phương Trạch Sinh lồng ngực phập phồng, vừa định hỏi y nguyên do, liền bị phủ lên người một cái áo khoác.

Phó Cảnh Hiên liên tục thở hổn hển đẩy hắn đi từng bước hướng phía cửa phòng, mở cửa rồi ra ngoài.

Trăng thanh gió mát, tiếng côn trùng "thì thầm" dễ nghe.

Cách bậc thang năm bước là một con đường hẹp, hai bên tựa hồ có nhiều đồ vật hơn so với trước đây.

Phương Trạch Sinh muốn nhìn, nhưng trời tối nên cái gì cũng đều xem không rõ.

Hắn chỉ biết là giữa không trung có treo những hàng hoa đăng màu sắc rực rỡ.

Phó Cảnh Hiên vỗ tay một cái.

Tam Bảo cùng Ách thúc nghe được tín hiệu, từng người một cầm theo mồi lửa đi ra thắp sáng hoa đăng.

Tức khắc, trong viện sáng tựa ban ngày, mỗi một khoảng đất phía dưới ngọn đèn đều bày một sạp hàng nhỏ, với xe đẩy bày đủ loại trò chơi dân gian, các món điểm tâm, chong chóng muôn màu muôn vẻ, còn có một cái kẹo đường hình người chỉ mới thổi được một nửa, chưa kịp nặn thành dánh vẻ tươi cười đã bị ép mua về, oan oan ức ức mang gương mặt mếu máo.

Quầy xe từng hàng chen nhau, rực rỡ đầy đủ sắc, ở một xó nhỏ còn dựng bảng bói toán, ngay cả bát vỡ của ăn mày cũng làm đến chân thật, bên trong bỏ vào mấy đồng bạc lẻ, bên ngoài cũng rơi ra vài cắc.

Ánh mắt sâu tựa hồ không thấy đáy của Phương Trạch Sinh bất chợt sáng lên trong phút chốc, hai tay bám chặt thành ghế của xe lăn, kinh ngạc nói: "Tại sao ngươi lại..."

"Không có tại sao gì cả." Phó Cảnh Hiên đi tới trước mặt hắn, nhếch miệng nở nụ cười: "Chỉ là ta nhìn thấy ánh trăng đêm nay rất đẹp."

"Liền đem chợ đêm Cẩm Đường thu nhỏ lại chuyển đến đây, muốn cùng ngươi ngắm trăng.".