Dịch: Tứ Cửu

Tam Bảo lo lắng không phải là không có nguyên do.

Người khác kết hôn đều là kèn trống tưng bừng, ấy vậy mà đến lượt Phương gia thì môn đình lạnh nhạt, chỉ cần thay đổi vải đỏ trên đèn lồng thành màu trắng, thêm việc đánh phướn gọi hồn liền có thể làm tang.

Người mới đi một quãng đường xa đến còn chưa kịp nghỉ ngơi, vừa hạ kiệu đã vội vàng để y bước qua chậu than, bái đường thành thân.

Tam Bảo dìu Phó nhị gia - lúc này đang thay muội muội của mình xuất giá - tiến vào phòng khách.

Bước vào đã thấy một vị phong thái cao quý, dáng vẻ ung dung ngồi ở chủ vị, tự xưng là phu nhân họ Vương.

Thân phận của Vương phu nhân này có chút vi diệu.

Bà ta không phải là mẫu thân của Phương Trạch Sinh, cũng không phải là thê tử của Phương lão đương gia Phương Xương Nho, mà chỉ là một người họ hàng xa của Phương gia.

Ngay từ tấm bé, bà ta đã biết coi bói, lại thêm tài tính toán chuẩn xác nên được Phương Xương Nho nhìn trúng, đề bạt làm chưởng quỹ cho vài chục cái trà lâu.

Sau này, khi Phương Xương Nho qua đời, các việc trong Phương gia đều do bà ta một tay chăm nom, là đương gia chân chính của nhà này.

"Phó đại thiếu gia đường xa đến, thứ cho Phương gia ta tiếp đãi chưa được chu đáo." Vương Tú Hòa cười nói: "Theo lý mà nói, ta không tư cách ngồi ở vị trí trưởng bối này chứng hôn.

Nhưng nghĩ đến chuyện thân sinh phụ mẫu của hắn đều mất cả rồi, ta cũng chăm sóc hắn nhiều năm như vậy, xem như một nửa là mẫu thân cũng không quá.

Vậy ta liền mặt dày giúp hắn chứng kiến một chút."

"Vương phu nhân nói gì vậy chứ? Phu nhân không tư cách thì còn ai có tư cách đây?" Phó Cảnh Nghiệp tuy là người lỗ mãng nhưng vẫn là có học qua vài câu khách sáo.

Vị Vương phu nhân đó bị mấy lời nịnh nọt của hắn chọc cho che mặt cười không ngừng.

Tam Bảo đang ở bên cạnh dìu Nhị thiếu gia nhà hắn nhìn thấy thế ghét bỏ mà bĩu môi.

Đột nhiên có tiếng "Kẽo kẹt...kẽo kẹt..." vang lên, nghe như âm thanh của bánh xe gỗ.

Một nam nhân khoác hắc y ngồi xe lăn từ từ tiến vào, không cần đoán cũng biết là ai.

"Phương đại đương gia lớn lên thật anh tuấn..." Tam Bảo tự lẩm bẩm, nhưng không nghĩ tới Phó Cảnh Hiên lại nhỏ giọng đáp: "Đúng vậy còn gì." Ngữ khí của y giấu từng tia tự hào nhỏ bé: "Sợ là hắn so với khi còn bé càng ưa nhìn hơn.".

Truyện Thám Hiểm

"Ôi chao..."

"Làm sao?"

"Hình như hắn đang tìm cái gì?" Tam Bảo từ nãy đã luôn chăm chú quan sát Phương Trạch Sinh, thấy hắn từ ánh mắt mong đợi biến thành cô đơn, rồi lại từ cô đơn chuyển sang bình tĩnh.

Phó Cảnh Hiên còn chưa kịp hỏi rõ đã nghe bên tai một tiếng hô to: "Giờ lành đã đến! Mời tân lang tân nương vào bái đường!"

"Cộc cộc cộc" dập đầu ba cái, Phó nhị gia đến dáng dấp người bên cạnh còn chưa kịp nhìn liền bị đưa vào động phòng.

Lễ cưới tất cả giản lược.

Không có thân bằng hảo hữu, cũng không mời khách, đến một tiếng pháo đốt cũng không nghe thấy, chứ nói gì đến thức ăn, một cái bánh bao còn chẳng có nữa là.

Phó Cảnh Hiên ở trong phòng đợi năm canh giờ, từ hoàng hôn đợi đến lúc trời đầy sao, tận khi đói bụng đến mức tưởng như da bụng sắp dính vào da lưng mới tức giận xốc khăn voan, nói: "Vốn dĩ muốn cho ngươi một bất ngờ lớn, kết quả ngay cả phòng ngươi cũng không thèm vào?"

Dứt câu, y liếc nhìn mớ hạt sen đậu phộng rải trên giường rồi mở cửa đi tới phòng khách.

Một bàn hoan hỉ đoàn quen thuộc đập vào mắt làm Phó nhị gia cuối cùng cũng vui lên được chút ít.

Y cầm khối bánh lên, cắn một cái: "Nghiễm nhiên là hắn vẫn còn thích ăn thứ này?" Lại cắn thêm một cái nữa, liền nhe răng trợn mắt, nhanh chóng hớp một ngụm trà: "Đây là muốn ngọt chết người hay sao?" Tuy ngoài miệng y ghét bỏ đòi mạng nhưng vẫn là ăn tới hai cái.

Y nhớ tới Phương Trạch Sinh hảo ngọt, trước đây đều là nhẫn nhịn cùng hắn ăn những thứ đồ này.

Ngoài phòng ánh đèn lay động, gió lạnh mơ hồ nổi lên, có tiếng người khàn khàn từ trong sân truyền đến, tựa hồ như là đang thúc giục chủ nhân trở về phòng nghỉ ngơi.

Phó Cảnh Hiên nhíu nhíu mày, cầm một nắm đồ ngọt chưa ăn xong trên tay vui mừng đi ra, nhìn thấy dưới cây quế có hai bóng người, một ngồi một đứng, hướng cửa viện mà nhìn.

Y không kịp đợi người kia quay đầu lại, nhẹ nhàng hô một tiếng: "Phương Trạch Sinh."

Giọng nói lanh lảnh dễ nghe nhưng lại chấn động đến mức khiến hắn đã ngồi ở trên ghế gỗ thật lâu không nhúc nhích, chỉ trong chốc lát liền quay đầu cả kinh.

"Ngươi làm sao lại...ở đây?"

Phó nhị gia ngược lại điềm tĩnh, vừa nhai khối đồ ngọt, vừa cười, nói: "Ngươi không muốn gặp mặt ta nên ta phải nghĩ biện pháp đến chỗ của ngươi thôi.”.